Trái tim Quảng Dã đập loạn xạ, anh quay mặt đi, giọng nói trở nên cứng nhắc.
"Phiền phức."
Trong bóng tối, biểu cảm trên mặt hai người trở nên mờ ảo, mập mờ như những dây leo mọc bừa bãi, từng lớp một quấn quanh người.
Trang Lê nhẹ nhàng nắm lấy quần áo anh, cô im lặng cong mi nói nhỏ: "Vậy cậu để tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được."
Cô hơi giãy giụa muốn xuống, nhưng vòng eo mềm mại càng bị siết chặt hơn, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Cậu có thể ngoan ngoãn chút được không? Còn lo bản thân chưa đủ phiền phức à?"
Cánh tay của Quảng Dã như thể bị ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể thiêu đốt.
Tang Lê kề sát người anh, cô nghĩ đến trước kia mình cũng thường xuyên bị anh nhốt trong lồng ngực đối mặt hôn môi như thế này, tai cô bị hun nóng, không thể cử động được nữa.
Nếu như bọn họ còn ở bên nhau thì có lẽ giờ phút này anh sẽ để cô lên cầu thang, hung hăng hôn môi dạy dỗ cô một trận, cũng có thể là làm chuyện quá đáng hơn.
Đi đến tầng một, Tang Lê nói muốn vào văn phòng, Quảng Dã dưới sự chỉ huy của cô giúp cô cầm áo khoác và túi, anh đối xử với cô giống như bạn nhỏ vậy.
Lúc trước vào lúc vừa mới quen biết, anh đưa cô đến tầng dưới của văn phòng hành chính để đăng ký với vẻ mặt không vui vẻ gì, không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Đi ra ngoài phòng làm việc, anh đặt cô vào ghế phụ lái rồi đóng cửa lại.
Quảng Dã lên xe rồi khởi động, Tang Lê đảo mắt nhìn anh: "Vừa rồi cậu đang bận phải không? Tôi không làm chậm trễ công việc của cậu chứ?"
Anh cười khẽ: "Có, không thì tôi lại đưa cậu lên lại nhé?"
"..."
Được rồi, cô không nên giả vờ khách sáo thì hơn.
Xe đi một đường về phía trước, Quảng Dã lo lắng cho vết thương của cô nên tốc độ của xe hơi nhanh, nửa tiếng sau cuối cùng cũng đến khu dân cư Gia Lăng.
Dừng dưới tầng, anh xuống xe mở cửa ghế phụ ra rồi bế Tang Lê xuống, Quảng Dã xoay người vừa định đi lên đã thấy Quý Hoài cầm một ít đồ đi đến.
Quý Hoài nhìn thấy cảnh này, anh ấy nhìn lướt qua rồi sững người.
Tang Lê đang được bế, bởi vì khoảng cách giữa cô và Quảng Dã nên cô bối rối đến mức cả gương mặt đỏ lên: "À thì, chân tôi bị trật…"
Quý Hoài sửng sốt, chợt hiện lên ý cười sâu xa: "Trùng hợp thật, vừa đúng lúc tôi định đưa cho cậu ít trái cây."
Nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò như sắp phun trào ra của anh ấy, Tang Lê: "..."
Khi Quảng Dã nhìn thấy Quý Hoài, sắc mặt anh hơi trầm xuống, ngay sau đó quay đầu sang chỗ khác không để ý đến anh ấy, anh bế Tang Lê đi đến cửa thang máy, giống như không cho họ cơ hội nói nhiều thêm một câu.
Mùi dấm này Tang Lê ngửi thấy được.
Quý Hoài cũng ngửi thấy, anh ấy cười đi tới: "Tang Lê, để tôi cầm trái cây lên cho cậu."
Người này lại muốn làm gì vậy…
Tang Lê lặng lẽ liếc anh ấy một cái, Quý Hoài chỉ cười không nói.
Ba người đi đến chung cư, Quảng Dã đặt Tang Lê lên ghế sô pha, cô giới thiệu hai người với nhau: "Đây là Quý Hoài, bạn học đại học của tôi, cũng là giám đốc nghệ thuật của đoàn múa, còn đây là Quảng Dã."
Quý Hoài mỉm cười, anh ấy duỗi tay về phía Quảng Dã: "Tôi đã ngưỡng mộ cái tên này từ rất lâu rồi, tổng giám đốc Quảng."
Quảng Dã giơ tay, lạnh lùng đáp lại.
Quý Hoài lập tức cảm nhận được khí thế mạnh mẽ khó gần, cộng với sắc mặt đó nữa, đúng là lạnh lùng, khó trách vì sao Tang Lê lại nói vào lúc mới biết Quảng Dã cô rất ghét anh.
"Trong tủ lạnh có túi đá để chườm không?" Quảng Dã hỏi.
Tang Lê gật đầu, anh đi lấy, quay đầu lại nhìn thấy Quý Hoài đang đặt trái cây trên bồn nước để rửa, động tác quen thuộc như đang ở nhà.
Bạn học chung đại học, thời gian ở cạnh còn lâu hơn hai người họ ở bên nhau.
Khi bọn họ ở nước ngoài có phải cũng giống như thế này hay không.
Quảng Dã đè sự lạnh lẽo nơi đáy mắt xuống, anh cầm túi chườm đá đưa cho Tang Lê, Tang Lê đắp đá lên, một lúc sau Quý Hoài đi đến: "tổng giám đốc Quảng, đến đây ăn trái cây đi."
Lời này nói ra giống như chủ nhà vậy.
Quảng Dã lạnh nhạt liếc anh ấy một cái.
Bầu không khí này quá kỳ quái, Tang Lê không thể chịu đựng được nữa: "Tôi đi thay quần áo đây, vừa nãy nhảy nên bây giờ người toàn mồ hôi..."
Cô không cần người đỡ, tự mình nhảy vào phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Quý Hoài nhìn Quảng Dã, anh ấy thu ánh mắt lo lắng lại, bình tĩnh nói: "Lúc Tang Lê tập múa ở nước ngoài cũng thường xuyên bị thương, những việc như trật chân này chỉ là chuyện thường ngày, có lẽ không quá nghiêm trọng, anh không cần lo lắng đâu."
Mí mắt Quảng Dã khẽ động: "Cô ấy ở nước ngoài có vất vả không?"
Quý Hoài cười: "Dùng từ vất vả để hình dung thì quá nhẹ nhàng rồi, có lẽ là đánh cược tính mạng, ngày nào cô ấy cũng phải nhảy múa hơn sáu tiếng đồng hồ, đầu gối trải qua hai cuộc phẫu thuật, cổ chân thường xuyên sưng tấy, còn có lần ngã từ trên sân khấu cao hai mét xuống khi luyện tập, chịu đựng cơn đau do vết thương gây ra tiếp tục biểu diễn, sau khi kết thúc buổi diễn thì toàn bộ vết thương trên đầu gối đã nứt ra rồi, toàn là máu, trên người cô ấy có rất nhiều vết thương."
Quảng Dã nghe vậy, đôi mắt đen run lên.
"Khi mới ra nước ngoài, phát âm của Tang Lê không tốt lắm, chi phí sinh hoạt lại khó khăn, ngày nào cô ấy cũng liều mạng học tiếng Anh, ngoại trừ khiêu vũ ra thì thời gian còn lại đi làm việc vặt cho người ta, có lúc là gia sư, có lúc phục vụ quán ăn, đôi khi chỉ ngủ ba bốn tiếng một ngày, cơ thể cô ấy yếu như vậy là do phải chịu môi trường áp lực cao và mệt mỏi trong một thời gian dài, cô ấy đã tự mình gánh vác tất cả."
Quý Hoài kể về những gì đã xảy ra với Tang Lê khi cô ở nước ngoài một mình, đi từ một diễn viên nhỏ trong đoàn múa dần dần trở thành diễn viên chính, những khó khăn cô gặp không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Quảng Dã nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Tang Lê khi cô mắc bệnh dạ dày, có lẽ so sánh với những gì gặp được khi ở nước ngoài còn đau đớn hơn gấp vài lần.
Những chuyện này, anh không biết gì cả.
Quý Hoài cảm thán cười: "Cũng may bây giờ cuối cùng cũng đã có người quản lý được cô ấy, không cho cô ấy cơ hội ngược đãi bản thân mình nữa."
Quảng Dã đảo mắt đối diện ánh mắt của đối phương, Quý Hoài thản nhiên cười: "Tôi là bạn tốt của Tang Lê, mấy ngày gần đây tôi phát hiện ra trạng thái của cô ấy bắt đầu từ từ trở nên tốt hơn, nguyên nhân của chuyện đó tôi nghĩ anh biết."
Ý nghĩa trong lời nói này rõ như ban ngày.
Tầm mắt của Quảng Dã dừng lại một chút.
Tang Lê thay xong quần áo thì đi ra, Quý Hoài hỏi han vài câu, anh ấy không muốn ở lại làm bóng đèn nên nói có việc về trước.
Trong chung cư chỉ còn hai người, Quảng Dã ngồi vào sô pha trước mặt Tang Lê, anh lấy túi chườm đá ra: "Có thấy đỡ đau hơn chút nào không?"
"Có chút…"
Quảng Dã nắm nhẹ lấy mắt cá chân cô rồi cầm túi chườm đá đắp lên, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh hoàn toàn trái ngược với cái lạnh của túi chườm đá, Tang Lê ôm gối ôm trong lồng ngực, tim cô đập như trống.
Quảng Dã nhìn thấy trên đầu gối cô có vài vết sẹo nhàn nhạt, anh nghĩ đến những lời Quý Hoài nói, trái tim nhói đau: "Ngốc thật, nhảy suốt sáu năm rồi mang một cơ thể toàn vết thương trở về."
"..."
"Vừa nãy cái tên Quý Hoài kia nói cậu ở nước ngoài thường xuyên mặc kệ sức khỏe để tập luyện, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Tang Lê nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ muốn trở nên giỏi hơn một chút…"
"Cậu còn chưa đủ giỏi à?"
Tang Lê ngẩn người, cô rũ mắt xuống.
Nhưng ở trong mắt người ngoài, cô vẫn không đủ.
Cô muốn giỏi hơn một chút, là để có thể xứng đôi khi đứng bên cạnh anh.
Giọng nói Quảng Dã trầm khàn: "Ước mơ quan trọng thật đấy, nhưng chẳng lẽ nó còn quan trọng hơn bản thân mình sao?"
Nếu muốn theo đuổi ước mơ, thì phải yêu thương bản thân trước đã.
Đôi mắt hạnh của Tang Lê hơi ẩm ướt, vài giây sau cô mới nhẹ nhàng đáp lại.
Đắp xong túi chườm đá, bụng cô kêu lên ùng ục vì tối nay vẫn chưa ăn no, cô ngước mắt lên nhìn, hình như anh đang tức giận, cô nhỏ giọng ngập ngừng: "Quảng Dã, tôi thấy đói, cậu có thể nấu cho tôi ít đồ ăn không?"
Quảng Dã cười nhạt một tiếng: "Tôi lười quan tâm đến cậu."
"Được rồi."
Cô gục mặt xuống, Quảng Dã không chịu được khổ nhục kế của cô: "Muốn ăn cái gì?"
"Ăn gì cũng được."
Người có thể sai bảo anh làm việc cũng chỉ có thể là Tang Lê, Quảng Dã đi vào phòng bếp, Tang Lê im lặng cong mi, dáng vẻ nói một đằng làm một nẻo của anh khiến cô cảm thấy rất buồn cười.
Cuối cùng Quảng Dã nấu cho Tang Lê một bát mì, cô ăn uống vui vẻ, hiếm khi có được hương vị như vậy: "Sau này có thể thường xuyên ăn được thì tốt rồi."
Quảng Dã cười: "Tôi trở thành bảo mẫu của cậu à?"
Cô cười không nói lời nào.
Sau khi ăn xong cô đi rửa mặt, ra ngoài phòng khách thì thấy Quảng Dã đang cầm thuốc mỡ trị bong gân, cô đi đến, Quảng Dã bôi thuốc cho cô rồi lạnh giọng dặn dò mấy ngày nay không được khiêu vũ, cô thành thật đồng ý.
Sau khi bôi thuốc xong, Quảng Dã giống như đã quen, anh bế ngang cô lên vào phòng ngủ, Tang Lê dựa vào ngực anh, gương mặt cô bị nhiệt độ cơ thể anh làm cho đỏ lên, ngại ngùng định tránh rồi lại nhịn không được muốn dựa gần hơn.
Quảng Dã đặt cô lên giường, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở hai bên đan chéo nhau, hơi thở của anh tràn ngập mùi hoa lê trên người cô.
Ánh mắt sáng rực của anh đối diện gương mặt đỏ ửng của cô.
"Đi ngủ sớm một chút." Giọng nói anh khô như cát.
Trong phòng không bật đèn, sự mập mờ giống như ánh trăng len lỏi tiến vào.
Tai cô đỏ ửng: "Ừm…"
Yết hầu Quảng Dã lăn lộn, vài giây sau anh đứng dậy.
Đi ra khỏi phòng ngủ, anh đóng cửa lại.
Sau khi xuống tầng, Quảng Dã vào trong xe.
Anh mở cửa sổ xe ra mặc kệ gió lạnh thổi vào, mong nó dập tắt sự khô nóng trong lòng.
Cảm xúc mềm mại khi cơ thể Tang Lê ở trong lồng ngực vẫn còn ở trên tay anh.
Đàn ông ở tuổi này sao có thể không có ý nghĩ với chuyện kia, huống chi là Quảng Dã có cảm xúc mãnh liệt hơn những người bình thường.
Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy với những cô gái khác, chỉ khi đến gần Tang Lê cơ thể anh mới nóng lên như bản năng, còn hơn cả thời trung học.
Dáng vẻ ngây thơ lúc trước của cô đã hấp dẫn rồi, so sánh với hiện tại dáng người Tang Lê càng thêm thướt tha yểu điệu, mặt mày có chút quyến rũ mê hoặc linh hồn người khác.
Nếu bọn họ không chia tay thì ban nãy Quảng Dã không thể nào rời đi được.
Nếu còn ở đó thì bây giờ bọn họ đang làm cái gì, không cần đoán cũng biết.
Quảng Dã châm điếu thuốc, anh nghĩ đến những lời Quý Hoài vừa nói, trái tim anh như que diêm đốt tàn thuốc, cháy càng lúc càng dữ dội.
-
Sau khi tình huống ngoài ý muốn như vậy xảy ra, Tang Lê cảm giác quan hệ giữa mình và Quảng Dã đột nhiên được kéo gần hơn.
Giống như hai người chỉ cách một lớp giấy cửa sổ mỏng, suýt chút nữa có thể bị đâm thủng.
Càng ngày Tang Lê càng cảm nhận rõ hình như Quảng Dã vẫn còn có tình cảm với cô, cho nên cô mới chủ động tới gần, muốn anh biết cô cũng có cảm giác như vậy.
Lúc này cô không muốn suy nghĩ đến những hậu quả và nhân tố không biết kia, cô không hề sợ bất kỳ người nào cản trở, chỉ muốn nỗ lực đến gần anh.
Sau ngày cô bị thương, Quảng Dã đi sang tỉnh bên cạnh công tác, mấy ngày kế tiếp Tang Lê không đến phòng làm việc, chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi.
Có một buổi tầm chiều tối, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt tới thăm cô, họ mang đến cho cô đồ ăn ngon, ba người nấu bữa tối với nhau.
Lữ Nguyệt đi nấu canh, Dụ Niệm Niệm ngồi trước giữa bàn đảo bếp lặt rau, Tang Lê ở một bên đặt xong vé máy bay thì để điện thoại xuống, Dụ Niệm Niệm hỏi cô: "Bao giờ cậu đi thế?"
"Sáng ngày kia tớ đi."
"Vậy bao giờ cậu về?"
"Chủ nhật tớ sẽ về luôn."
Hôm nay Tang Lê nhận được lời mời từ đoàn múa ở trường đại học cô học thạc sĩ, mời cô làm khách mời tham gia lễ hội khiêu vũ, cho nên cô sẽ về nước Anh mấy ngày.
Dụ Niệm Niệm cười xấu xa: "Cậu có nói với Quảng Dã không đó? Nếu cậu ấy không biết lại tưởng rằng cậu quay về Anh rồi sợ hãi cho xem."
Tang Lê cười: "Đến lúc đó tớ sẽ nói cho cậu ấy một tiếng."
Dụ Niệm Niệm thái cà rốt: "Gần đây cậu bị bệnh dạ dày rồi bị trật chân, hai chuyện này kết hợp với nhau đánh xuống khiến Quảng Dã không giả vờ được nữa, nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu ấy giống y như lúc trước vậy."
Tang Lê bất đắc dĩ cười: "Chuyện này không phải do tớ cố ý mà, nhưng khó chịu mấy ngày nay rồi, ngày nào cũng ở trong nhà mốc meo."
"Vậy cậu mời Quảng Dã đến làm người chăm sóc đi, chắc chắn cậu ấy không thu của cậu một đồng nào, còn chủ động cho không nữa, chỉ cần cho cậu ấy một cái giường ngủ là được rồi."
Lữ Nguyệt cười, Tang Lê bị mấy cô ấy trêu cho đỏ mặt, Dụ Niệm Niệm thoải mái thở một hơi: "Dù sao cậu cũng đã ra nước ngoài mấy năm nay rồi, Quảng Dã đối xử với mấy cô gái muốn đến gần như núi băng vậy, đến cả thiên kim đại tiểu thư như Thiều Tuyết Âm, Quảng Dã cũng chướng mắt."
Tang Lê sững người: "Thiều Tuyết Âm…"
"Đúng vậy, chính là cô gái lúc trước cậu đã nói với bọn tớ ấy, người mà bà của Quảng Dã vừa lòng nhất, ứng cử viên tốt nhất cho vị trí cháu dâu tương lai. Ngày đó vào lúc cậu đến Vân Chiêm ký hợp đồng cô ta cũng tới, sau khi biết cậu ký hợp đồng thì đã chạy tới chất vấn Quảng Dã xem có phải cậu ấy mở cửa sau cho cậu hay không, nói rằng sau khi ra nước ngoài cậu đã quên Quảng Dã từ lâu rồi, nếu không phải tớ không thể nói sự thật ra, tớ đã mắng chết cô ta từ lâu rồi."
Ngày đó Lữ Nguyệt không ở công ty, nghe sự việc như thế cũng tức giận: "Cái cô Thiều Tuyết Âm này đúng là trà xanh! Cô ta biết rõ Lê Lê bị bà Quảng Dã ép đi mà, đã giả vờ không biết thì thôi đi, còn ác ý nói xấu nữa chứ, loại con gái như thế bảo sao Quảng Dã chướng mắt, nhân phẩm có vấn đề, mắt bà Quảng Dã bị cái gì vậy."
"Đúng vậy, cũng may Quảng Dã không thích cô ta chút nào."
Dụ Niệm Niệm nhớ đến cái gì đó, cô ấy quay đầu nhìn Tang Lê: "Hôm qua Trương Bác Dương nói cho tớ biết một chuyện, là Nhiếp Văn nói cho anh ấy, Quảng Dã đang chiến tranh lạnh với bà nội, lâu lắm rồi Quảng Dã không về nhà cũ."
Tay đang đánh trứng của Tang Lê khựng lại: "Sao lại thế?"
"Nghe nói vào lúc Quảng Dã tốt nghiệp đại học, bà nội cậu ấy muốn cậu ấy và Thiều Tuyết Âm ở bên nhau, Quảng Dã sống chết không đồng ý, cậu ấy nói rằng nếu ép buộc thì cậu ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Quảng, bà nội cậu ấy vốn nghĩ ép cậu đi thì Quảng Dã sẽ đồng ý ở bên Thiều Tuyết Âm, bà ấy thấy thế thì trợn tròn mắt, đến bây giờ vẫn không dám tác hợp hai người họ."
Tang Lê kinh ngạc.
Không ngờ thái độ của Quảng Dã lại kiên quyết như thế…