Đêm qua lúc ở khách sạn, anh ôm cô vào lòng, thủ thỉ mấy lời thô tục còn những nụ hôn vụn vặt của anh làm cho chân tay Tang Lê mềm nhũn, cô hoàn toàn không trụ nổi.
Nghe thế, Tang Lê vô thức tưởng tượng ra những hình ảnh kia trong đầu, tai cô như bị bỏng, lan tới ngực, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất mắng anh.
Anh giữ tay cô lại không để cô làm loạn, anh hiển nhiên đã bị cơ thể mềm mại trong ngực làm lòng như thiêu đốt: “Hôm uống rượu còn liên tục thúc giục anh, bây giờ lại không dám nữa à?”
Tang Lê xấu hổ giả ngốc: “Em không nhớ gì cả.”
Anh nhếch môi: “Em mất trí nhớ có chọn lọc đúng không? Biết thế đêm đó anh “ăn” em luôn cho rồi.”
Sao bây giờ người đàn ông này lại nghĩ đến những chuyện đó cơ chứ. Cô xấu hổ không để anh nói tiếp: “Quảng Dã, em phải về đây.”
“Đêm nay em ở lại đây.”
“Không được, em không có quần áo, em về còn phải sắp xếp một số tài liệu, ngày mai còn phải đến studio nữa..”
Cô vùng vằng muốn đứng dậy, làm nũng để anh đưa cô về. Anh đè nén ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng, hết cách đành phải thỏa hiệp, đi với cô.
Hai người xách hành lý đi xuống gara dưới hầm. Tang Lê được anh ôm vào lòng, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh, cô nhướng mày, cười vui vẻ, cố ý trêu chọc anh: “Quảng Dã, em nghĩ kĩ rồi, em vẫn cảm thấy chuyển nhà đến đây không được ổn cho lắm”
“Sao thế?”
“Nhà của em có thể nhìn thấy biển.”
“... View nhà em đẹp hơn nhà anh nhiều”
“Mà em cũng đã đóng tiền thuê nhà hai tháng rồi, nếu giờ chuyển qua đây thì lỗ rồi.”
“Còn thiếu chút tiền này sao?”
“Hơn nữa em cần một phòng khiêu vũ, ở chỗ anh không có chỗ cho em khiêu vũ.”
“Chỗ của anh rộng như vậy em còn sợ không đủ chỗ à? Ngày mai anh sẽ cho người tới sửa cho em.”
“Thế cũng không được, em vẫn cảm thấy.”
Cô còn chưa nói xong thì đã cảm thấy cơ thể mình bị một bàn tay bế lên, Quảng Dã xách hành lý, quay người đi vào: “Vậy thì khỏi về nữa.”
Cô giật mình vội nói: “Ngày mai, ngày mai em sẽ chuyển qua mà!”
Cuối cùng, Quảng Dã mới đi tới lái xe. Tang Lê tức giận, sao lần nào ghẹo anh cũng không thành công vậy, đã thế còn kéo cả mình vào nữa chứ...
Một lúc sau, hai người đã tới khu Gia Lăng, hai người đứng trước cửa tòa nhà không một bóng người nói chuyện một lúc. Cuối cùng, Tang Lê nắm chặt góc áo anh, bị hôn đến mức không thở được. Khi cô mở mắt ra, trong đôi mắt cô hấp háy ánh nước, mềm mại như tơ.
Anh bắt gặp đôi mắt gần kề của cô, cất lời: “Không nỡ à?”
Bị chọc trúng suy nghĩ, mặt cô càng lúc càng đỏ ửng cả lên.
Thật ra cô cũng không vừa ý khoảng thời gian tới kỳ này.
Không thể kỳ kèo nữa được, cô trốn khỏi vòng tay của anh, bảo anh về sớm rồi đi vào nhà.
Ngồi trên sô pha, cô bình tĩnh lại một lúc lâu thì sắc đỏ trên mặt mới dần nhạt đi, trái tim vẫn ngọt ngào như được ngâm trong mật vậy.
Cô bấm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Từ Hiểu, cô gọi lại: “Hiểu Hiểu, cậu ngủ rồi à?”
Ở đầu bên kia, Từ Hiểu vừa mới tắm xong, hơn ha hớn hở nhận được cuộc gọi của cô: “Điềm Điềm, tối nay cậu làm gì vậy? Muộn vậy mới gọi lại cho tớ?”
“Đi ăn liên hoan với vài người bạn, tớ định là khi nào có thời gian sẽ gọi lại cho cậu. Còn cậu? Cày xong ca đêm chưa?”
“Tớ về rồi, gần đây siêu thị có đợt giảm giá lớn, thống kê thôi cũng mệt chết luôn, vừa hay tớ cũng muốn tìm cậu tâm sự, dạo này cậu sao rồi?”
“???!”
“Tin tức này chấn động thật sự luôn á! Vậy thì tốt quá rồi, chúc mừng, chúc mừng, người có tình cuối cùng rồi cũng cũng sẽ về bên nhau!”
Từ Hiểu mừng cho cô: “Cậu về Trung Quốc chưa được bao lâu đã quay lại với cậu ấy à. Vậy xem ra Quảng Dã vẫn còn tình cảm với cậu nhỉ?”
“Ừm, mấy năm nay anh ấy vẫn chưa hề quên tớ.”
“Không tệ, không tệ. Tớ cũng thấy hai người rất xứng đôi” Từ Hiểu chống tay lên cằm, bùi ngùi trước niềm hạnh phúc của người khác: “Tớ ghen tị với cậu quá đi thôi. Điềm Điềm à, người thích cậu đều là mấy chàng trai tốt như vậy, chả bù cho tớ, haizz.”
“Sao vậy? Cậu và Trương Tinh đã xảy ra chuyện gì à?”
Từ Hiểu thở dài: “Không có, chỉ là gần đây càng lúc tớ càng cảm thấy rối bời. Tớ biết anh ấy rất tốt với tớ, tớ cũng thích anh ấy, nhưng anh ấy làm hai công việc cùng lúc mà một tháng cũng không kiếm nổi mười ngàn tệ, ở cùng anh ấy thì khi nào mới có thể mua nhà mua xe, chẳng có tương lai.”
“Nhưng không phải chính cậu đã nói là anh ấy đã để dành tiền để có thể mua nhà vào năm tới, tới lúc đó thì hai người sẽ kết hôn à?”
“Nhưng hàng tháng vẫn phải trả tiền vay thế chấp mua nhà và ô tô. Số tiền anh ấy kiếm được còn chả đủ để tớ tiêu. Anh ấy nói khởi nghiệp với bạn rồi cũng thất bại mấy lần rồi. Ngày nào anh ấy cũng đòi cưới tớ thế nhưng thực lực kinh tế thì chẳng có. Tớ đã từng nghĩ chỉ cần đủ ăn đủ mặc sống qua ngày là được.”
Từ Hiểu thở dài: “Nhưng những chuyện xảy ra dạo gần đây, tớ có hơi rối rắm..”
“Rối rắm chuyện gì?"
“Chỉ là... Có một người đàn ông đang theo đuổi tớ, anh ta là con của một người họ hàng của chủ siêu thị, rất giàu có. Anh ta có hai căn nhà ở khu Tấn Hợp và cũng có ô tô nữa, gia đình làm về thiết kế. Anh ta nói anh ta rất thích tớ, tớ chỉ…”
“Cho nên cậu muốn chia tay Trương Tinh rồi quen anh ta à?”
“Tớ chưa nghĩ xong. Trương Tinh đối xử với tớ rất tốt, bây giờ còn đi sớm về khuya vì tớ. Còn người đàn ông kia tuy đã nói chuyện với tớ nhiều nhưng có người lại bảo anh ta là một kẻ đào hoa, nhưng anh ta lại nói anh ta thật lòng với tớ. Tang Lê, nếu là cậu, cậu sẽ chọn như thế nào?”
Tang Lê mím đôi môi đỏ mọng, cứ như cô ấy đang hỏi mình nên ngồi cười sau xe đạp hay ngồi khóc trên BMW.
Cô có thể hiểu được yêu cầu về tài chính của Từ Hiểu, dù sao thì hôn nhân không phải chỉ có tình yêu là đủ, nhưng đứng trước cả tiền bạc, điều quan trọng đầu tiên là cách làm người.
“Trương Tình thật lòng yêu cậu, hai người cùng nhau phấn đấu thì dần dần mọi thứ sẽ tốt lên. Hiểu Hiểu, tớ vẫn nghĩ là cậu nên suy nghĩ kỹ càng, không nên từ bỏ mối quan hệ tốt đẹp như vậy. Người đàn ông đó có nhiều người yêu cũ như vậy, anh ta có thể nói lời chân thành với chừng ấy những người kia, cậu có chắc mình là ngoại lệ không?”
Từ Hiểu chán nản lẩm bẩm: “Nhưng yêu mà không có tiền thì có ích gì, Điềm Điềm, không phải ai cũng may mắn như cậu gặp được người vừa có tiền vừa yêu cậu như Quảng Dã đâu. Nếu tớ có lựa chọn như vậy, tớ sẽ không xoắn xuýt như vậy đâu.”
Tang Lê không nói nên lời.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tang Lê ngơ ngác một lúc, điện thoại nhận được tin nhắn của Quảng Dã: [Tới nhà rồi.]
[Anh bỗng có chút hối hận vì sao không đưa em về nhà luôn.]
Cô lấy lại tinh thần lại, xấu hổ cong môi: [Anh ngủ sớm đi, em đi tắm.]
Đặt điện thoại xuống, cô thu lại những suy nghĩ vẩn vơ rồi đứng dậy dọn hành lý.
Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm sau, Tang Lê thức dậy rất sớm.
Quảng Dã đã đứng ở dưới căn hộ chờ cô, đón cô đến studio.
Sau khi lên xe, cô nhìn thấy bữa sáng anh mua cho cô đặt cạnh ghế, còn có một túi đồ ăn nhẹ to đùng để cô lấp bụng khi đói, tất cả đều là những món cô yêu thích: “Trưa anh sẽ tới đón em đi ăn cơm. Nếu từ bây giờ em mà không ăn uống đầy đủ thì cứ coi chừng đó.”
“Vậy thì anh phải giám sát em mỗi ngày rồi.”
Anh nhìn vào đôi mắt đong đầy ý cười của cô, Quảng Dã xoa đầu cô một cái, anh hết cách với cô bèn cười nói: “Anh đúng là đã tìm một tổ tông về hầu hạ mà”
Khi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe cộng đồng, màn hình ô tô hiện lên cuộc gọi từ Quảng Minh Huy.
Quảng Dã nhìn một cái, bấm vào màn hình để kết nối, giọng nói của Quảng Minh Huy vang lên trong xe: “Tiểu Dã, sáng nay con có đến công ty không?”
“Không.”
“Nếu hôm nay con rảnh thì đến tập đoàn gặp ba nhé.”
“Có chuyện gì sao?"
Quảng Minh Huy do dự: “Là như vầy, mấy ngày nay bà nội con vẫn ở nhà, bà luôn muốn nói chuyện với con, hay là tối nay con về nhà ăn bữa cơm nhé…”
“Hôm nay con bận lắm, không rảnh.” Quảng Dã từ chối không chút do dự.
“Tiểu Dã, bà nội biết mấy chuyện trước kia là bà đã làm sai, bà đã làm con và Lê Lê tổn thương, bà mong có thể được đích thân nói lời xin lỗi các con…”
Đôi mắt của Quảng Dã tối sầm lại: “Tối nay con đã đặt nhà hàng để ăn tối với Tang Lê rồi, thực sự không có thời gian.”
“Vậy được rồi."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, chiếc xe hơi thể thao dừng trước đèn đỏ, Tang Lê liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, lo lắng cho anh, cô bèn nhẹ nhàng lên tiếng: “Quảng Dã…”
Quảng Dã quay đầu nhìn cô, anh xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Không sao đâu, khi nào có thời gian anh sẽ đưa em về ăn tối với ba mẹ.”
Nghe anh nói như vậy rõ ràng là anh không muốn gặp Phạm Mạn Chi nữa.
Tang Lê đồng ý, cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, lại đổi chủ đề: “Tối hôm qua em gọi điện thoại với Hiểu Hiểu, là cô bạn thuở nhỏ trên núi của em đó, anh còn nhớ không?”
“Anh nhớ.”
Tang Lê kể lại cuộc điện thoại đêm qua với Từ Hiểu, xoắn xuýt không biết cô có nói sai gì không. Mà sau khi Quảng Dã nghe xong, anh chỉ thản nhiên an ủi: “Cậu ấy nói đúng, vật chất là một thứ vô cùng cần thiết, nhưng đầu tiên hai người phải có tình cảm với nhau đã. Hơn nữa, yêu đương là lựa chọn đến từ cả hai phía, chứ không phải là đi làm từ thiện. Khi em chọn người khác thì thật ra người đó cũng đang chọn em, nếu muốn có được thứ tốt hơn, trước tiên phải xem thử mình có những gì.”
Câu nói của Quảng Dã từ trước tới trước đến nay vẫn luôn “độc miệng” đi thẳng vào vấn đề.
“Có mất thì phải có được, được thì ắt có mất, cái gì cũng muốn thì trước hết phải xem mình có đủ năng lực để có được hay không, loại chuyện này người ngoài không thể khuyên nổi đâu, mà em cũng không cần khuyên. Em cứ để cậu ấy tự mình trải nghiệm, có lẽ lựa chọn của cậu ấy là đúng cũng không chừng”
Tang Lê gật đầu cười: “Nhìn không ra nha, không ngờ anh lại có những suy nghĩ như vậy đó. Vậy tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh là gì? Trước khi gặp em á?”
“Anh thích người ngốc một chút.”
Cô tức giận tới bật cười: “Anh mới ngốc đó...
Hai người cãi nhau một lúc, Tang Lê lại nghĩ tới chủ nhật tuần này Khu thắng cảnh Nguyệt Lãng Thủy Trấn khai trương, sắp tổ chức một buổi biểu diễn thương mại.
Trong hai ngày này cô phải dẫn đội đi diễn tập, chắc sẽ rất bận.
Lúc Quảng Dã nói anh muốn tới thăm làm cô, Tang Lê có chút sợ hãi: “Sếp lớn của một công ty đang phát triển đến có hơi chấn động quá không? Anh có muốn âm thầm xíu không?”
“Anh đến thăm bạn gái anh thì có vấn đề gì à?”
Tang Lê mỉm cười: “Rồi, rồi, tuỳ anh.”
Anh không chê phiền mà dặn dò cô: “Em đừng quan tâm mấy lời nói khó nghe bên ngoài, chuyện đó em cứ để anh giải quyết. Đừng suy nghĩ lung tung, em hiểu chưa?”
Trong lòng Tang Lê cảm thấy ấm áp, cô gật đầu.
Trước đây cô rất hay tự ti còn nhạy cảm, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng dễ làm cô suy nghĩ lung tung, đầu cô đang rối như tơ vò. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô cũng biết những cái đó đều không quan trọng, chỉ cần cô và Quảng Dã bên nhau là đủ rồi. Hơn nữa, mỗi ngày cô đều sẽ cố gắng để tốt lên, không hề thua kém ai cả.
Tang Lê chợt nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, Quảng Dã, bây giờ anh không chơi mô tô nữa à? Em thấy giờ anh hiếm khi lái mô tô”
“Giờ anh lái mô tô đến công ty không tiện, chỉ có cuối tuần mới có thể lái, nhưng chỉ đi dạo thôi, không đua xe.”
“Không đua?”
Dưới cặp kính râm, anh trông vô cùng lười biếng: “Không phải lúc chia tay em bảo em không thích anh đua xe sao?”
Những lời cô nói lúc đó chỉ là cái cớ, nhưng Quảng Dã vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Từ đó trở đi anh không bao giờ đi đua xe nữa.
Cô không hài lòng điều gì, anh đều sẵn lòng sửa đổi.
Nghe xong, trong lòng Tang Lê như ngâm trong mật: “Quảng Dã, khi nào rảnh anh lái mô tô đưa em đi hóng gió nhé? Em thích ngồi sau lưng anh”
Cô là người con gái duy nhất anh từng chở.
Anh nắm tay cô: “Được.”
Anh đưa cô đến cửa studio: “Trưa em nhớ gửi tin nhắn cho anh.”
“Được, em đi trước nhé.”
Cô bước xuống xe, chiếc Lamborghini màu xanh biếc khởi động, tiếng động cơ gầm rú ầm ĩ, chiếc xe lao đi với tốc độ cao.
Tang Lê vừa bước vào studio đã có mấy nhân viên vây quanh cô: “Chị Lê Lê, bạn trai chị chở chị đến đây à? Đẹp trai thật ý!”
“Chị Lê Lê, bạn trai của chị trông có vẻ giàu quá chừng luôn. Mẫu xe đó là siêu xe giới hạn trên toàn thế giới đó!”
Sài Hoằng nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng chạy tới: “Tang Lê, cô và Tổng giám đốc Quảng của Vân Chiêm hẹn hò rồi à!”
Người ngoài cuộc: “Hả? Người đàn ông đó chính là giám đốc Vân Chiêm á hả!”
Trong căn phòng ồn ào, Tang Lê đỏ mặt thừa nhận mối quan hệ của mình với Quảng Dã.
Mọi người la hét ầm ĩ, không ngờ Tang Lê lại quen biết giám đốc của Vân Chiêm.
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán chuyện này, Quý Hoài bước ra giải thích: “Tang Lê và anh ta là bạn học cấp ba, đã quen nhau từ trước rồi. Bây giờ chúng ta có quan hệ hợp tác với Vân Chiêm, khá nhạy cảm, có một số việc tôi không muốn mọi người đi nói lung tung với người ngoài, đừng kiếm chuyện cho Tang Lê.”
Mọi người đều rất quý Tang Lê, nghe xong liền hiểu ý của Quý Hoài, lập tức đều đồng ý. Tang Lê và Quý Hoài đi đến văn phòng: “Cảm ơn cậu, cậu đúng là biết tôi đang lo lắng điều gì.”
Quý Hoài mỉm cười bước vào văn phòng, anh ấy thấy khuôn mặt vui vẻ của cô thì nói: “Quả nhiên, trạng thái tinh thần của cậu thay đổi hoàn toàn khi quay lại với Quảng Dã, đúng là có tình yêu vào nó phải khác.
“Rõ ràng vậy sao?”
“Cậu tự đi soi lại gương đi, mặt mày rạng rỡ cả lên kia kìa.”
Hai má Tang Lê đỏ lên. Quý Hoài cười cảm thán: “Ngày đó tôi nói chuyện cậu uống thuốc cho Quảng Dã, anh ta rất đau lòng. Bây giờ xem ra cậu không cần phải vội vã quay về Luân Đôn. Với tư cách là một người bạn, tôi thật sự rất mừng cho cậu. Người mình thích cũng thích mình, đây chính là chuyện may mắn nhất, cậu hãy trân trọng nó.”
Đôi môi đỏ mọng của Tang Lê khẽ cong lên: “Tất nhiên rồi.”
Mất đi mà tìm lại được, đương nhiên cô phải trân trọng rồi. Tuần này, Trừng Vũ bận rộn luyện tập cho lễ hội nghệ thuật.
Tang Lê và các thành viên trong đoàn múa đi qua đi lại giữa Nguyệt Lãng Truy Trấn và studio. Bây giờ quan hệ của cô và Quảng Dã đã công khai, Quảng Dã cũng rất hào phóng nên mỗi lần đến xem Tang Lê diễn tập, anh đều mang theo trà và đồ tráng miệng đến làm cho ai cũng hâm mộ, đồng lòng hô thật ngọt ngào quá đi. Tang Lê đỏ mặt, không chịu nổi cái nét phô trương hận không thể thông báo cho cả thế giới biết của anh.
Do có quá nhiều việc phải làm, tuần này Quảng Dã và Tang Lê vội vàng chuyển đồ đến thành phố Tung Hải. Anh xem lời nói đùa mấy ngày trước của Tang Lê là thật, thực sự nhường chỗ để xây một phòng tập khiêu vũ cho cô. Mặc dù nó nhỏ hơn nhiều so với biệt thự trước kia nhưng đây chỉ là nơi ở tạm thời của họ.
Quảng Dã nói sau khi kết hôn họ sẽ đổi nhà.
Ở bên người kia đến hết cuộc đời là chuyện mà cô đã xác định, anh cũng thế.
Bây giờ cả hai như lại quay trở về khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp cấp 3, thời kỳ yêu nhau say đắm. Cô thường xuyên được Quảng Dã đưa đi đón về, các nhân viên trong công ty dần dần biết về mối quan hệ của họ, thêm Nhiếp Văn còn bà tám vụ Quảng Dã chờ Tang Lê tận sáu năm, bây giờ mọi người mới hiểu vì sao Quảng Dã độc thân nhiều năm như vậy. Dù sao Tang Lê tốt như vậy, quả thật người con gái bình thường không thể nào khiến Quảng Dã động lòng.
Bận rộn lại ngọt ngào, thời gian trôi qua rất nhanh.