Bầu trời trong xanh dần được ánh chiều tà nhuộm dần thành màu cam, chiếc đĩa tròn màu vàng mơ hồ soi rọi trên mặt biển, gió đêm đầu thu rất đỗi dịu dàng như kẹo bông gòn, thời gian dường như bị đám cưới bên bờ biển kéo dài dằng dặc.
Sau đó, sắc trời tối dần, trang viên bên bờ biển sáng lên những ngọn đèn đầy sao.
Lúc tiệc tối bắt đầu, Quảng Dã dắt Tang Lê lên sân khấu, đi tới giữa đại sảnh, Tang Lê khoác tay lên vai Quảng Dã, nhanh nhẹn nhảy múa, hai người lấy một điệu múa tròn First dance làm điệu nhảy mở đầu của tiệc tối tối nay.
Quảng Dã rất ít mặc vest, nhưng vóc dáng anh cao to cân xứng, chân thon dài, cộng thêm nhan sắc ngũ quan sắc nét có độ nhận diện cực cao với đôi mày kiếm, một bộ vest màu đen, đè xuống vài phần khí thế bướng bỉnh ngang ngạnh, mang theo vài phần kiêu ngạo đẹp trai.
Mà Tang Lê thay chiếc váy cưới lộng lẫy, mặc vào một chiếc váy dài màu xanh bạc, làn váy thêu kim cương nhỏ với kim sa, những bước nhảy mờ ảo dưới ánh đèn, như ngân hà rộng lớn.
Mái tóc đen của Tang Lê xõa xuống, bả vai mỏng manh trắng như tuyết, mắt sáng môi đỏ mọng, một khuôn mặt đẹp đến không gì sánh được.
Điệu nhảy tao nhã, Tang Lê được Quảng Dã dắt xoay tròn đổi bước, nhịp điệu hài hòa, phối hợp ăn ý thân mật, nhan sắc giá trị cao ở cùng nhau, cực kỳ đẹp mắt.
Buổi khiêu vũ kết thúc, tiệc tối chính thức bắt đầu, thức ăn tinh xảo phong phú, khách khứa ăn uống thoải mái.
Đến phần mời rượu, lúc Tang Lê và Quảng Dã đi đến bàn của bạn học cấp ba, sau khi mọi người tham gia đám cưới ngày hôm nay đều vui mừng nói, cảm giác bọn họ quá ngọt ngào: "Trước đây lúc học lớp 10 lớp 11, A Dã không có hứng thú yêu đương, mặc cho bao nhiêu nữ sinh theo đuổi đều rất lạnh lùng, lúc ấy bọn tôi còn nói A Dã không có tế bào yêu đương nữa chứ, ai ngờ thâm tình lãng mạn đến thế!"
Chàng trai chơi cùng Quảng Dã gật đầu như giã tỏi: "Lúc ấy chỉ có xe moto, game, bóng rổ mới lọt vào mắt A Dã, bọn tôi ngóng trông cô gái nào đó có thể thu phục A Dã, không ngờ sau đó Tang Lê xuất hiện ha ha.”
“Tang Lê, sức hấp dẫn của cậu quá lớn, tôi chỉ muốn biết có phải cậu đã bỏ thuốc Quảng Dã hay không, khiến cậu ấy yêu cậu đến chết mê chết mệt.”
Tang Lê cười nhìn về phía người đàn ông đang ôm cô, Quảng Dã lười biếng nhếch môi: “Tôi cũng không biết, đến nay vẫn còn đang nghiên cứu.
Ốc Thiệu Huy nhảy ra châm chọc: "Các cậu không biết đâu, lúc đầu A Dã thích Tang Lê còn giấu, hại tôi không biết còn định theo đuổi Tang Lê, bây giờ nhớ lại tôi còn thấy sợ lúc ấy bị A Dã ám sát.”
Dụ Niệm Niệm: “Đến nay tôi vẫn còn ấn tượng sâu sắc với trình độ diễn xuất hạng Oscar giả vờ say nắng ở cửa siêu thị vào ngày hôm đó của cậu đấy, thua ngay ở vạch xuất phát rồi.”
"Ha ha ha ha ha..."
Nhiếp Văn ôm bả vai Ốc Thiệu Huy, nói cho cậu ta biết: “Lúc đó A Dã đã thích Tang Lê rồi, ngày đó sau khi cậu bắt chuyện trở về, Quảng Dã đã nói nếu Tang Lê thích cậu thì chỉ có thể là do mắt mù.”
Ốc Thiệu Huy cười mắng: “Đậu má, A Dã không ngờ cậu nhục nhã người đến thế!”
Người khác: “Ốc Tử, nói thật, đặt A Dã và cậu cùng một chỗ, nếu Tang Lê chọn cậu thì đúng là phải đi khám khoa mắt ha ha ha.”
Mọi người cười không ngừng, có chàng trai nói: “Lúc đầu tôi cho rằng anh Dã đối xử tốt với Tang Lê bởi vì người ta ở nhà cậu ấy, miệng nói một đằng tim nói một nẻo quá, còn cả lần đi trang viên suối nước nóng năm ngoái, bọn tôi hỏi anh Dã còn nhớ chuyện yêu đương trước đó với Tang Lê không, cậu ấy còn nói đã quên rồi”
"Đúng đúng đúng, bọn tôi còn tưởng rằng các cậu không còn hy vọng, Tang Lê, lúc trước cậu ấy giả bộ như vậy, tối nay cậu phải phạt cậu ấy quỳ ván giặt đồ đó nhé!”
Lữ Nguyệt cười trêu chọc: “Quảng Dã chỉ giả vờ được một thời gian thôi, rất nhanh đã giả bộ không nổi nữa, cậu ấy chỉ một lòng một dạ với Tang Lê, lúc bọn họ chia tay sáu năm, tôi vẫn cảm thấy bọn họ không dứt được.”
“Đúng vậy, chặng đường hai người họ đến với nhau cũng chẳng dễ dàng, may mắn thay cuối cùng đã đạt kết thúc đẹp, nào, chúng ta cùng nâng ly, chúc hai người đồng tâm gắn kết với nhau! Trăm năm hạnh phúc! Sớm sinh quý tử!”
Quảng Dã nhếch môi: “Cuối cùng cũng nói được câu tôi thích nghe rồi.”
Mọi người cười chạm ly, sau đó Tang Lê và Quảng Dã đi đến một bàn bạn học khác, hôm nay chủ nhiệm lớp Bạch Nam cũng tới, thầy ấy vui vẻ cười: “Lần trước uống rượu mừng là của Niệm Niệm và Bác Dương, hôm nay đến lượt các em, lớp 12A8 chúng ta hay xuất hiện kim đồng ngọc nữ thật.”
Hiện giờ Bạch Nam nổi tiếng là giáo viên giỏi ở Giang Vọng, rất được học sinh yêu mến, một năm bồi dưỡng ra rất nhiều học sinh ưu tú, thầy ấy vẫn luôn nhớ đến lớp 12A8, đặc biệt là Quảng Dã hay ầm ĩ nhất. Hiện giờ Quảng Dã không còn như trước, anh mời rượu Bạch Nam, cảm ơn sự tín nhiệm và bồi dưỡng của thầy ấy lúc trước đối với anh, thầy ấy cũng trở thành một nguyên nhân lớn thay đổi Quảng Dã, Bạch Nam nói đây đều là việc thầy ấy làm với tư cách là giáo viên, có thể nhìn thấy hiện giờ Quảng Dã xuất sắc như thế, thầy ấy cũng rất vui mừng.
Lư Hạ Dương ngồi bên cạnh Bạch Nam, cậu ấy cũng được mời tới, hiện giờ Lư Hạ Dương cũng có sự nghiệp thành công, cậu ấy cười bắt tay Quảng Dã, nhìn về phía hai người: “Chúc mừng chúc mừng, tân hôn hạnh phúc.”
Quảng Dã: “Cảm ơn, bằng lòng nể mặt tới tham gia đám cưới của tình địch cũ.”
Lư Hạ Dương cảm khái cười: “Thua bởi cậu, tôi tâm phục khẩu phục, không nói gì khác, tình yêu của cậu với Tang Lê tôi không thể so được, hơn nữa còn có thể sống qua nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy không có người nào có đủ tư cách đứng cạnh Tang Lê hơn cậu.”
Nhìn lại lúc trước Quảng Dã thay Tang Lê ra mặt trước mặt mọi người trong sự kiện báo bảng, còn Lư Hạ Dương lại bận tâm thân phận lớp trưởng của mình thì đã thua đối phương từ lâu, chỉ có Quảng Dã thiên vị và bảo vệ Tang Lê trắng trợn, không quan tâm bên ngoài.
Lúc ấy tình yêu Lư Hạ Dương dành cho Tang Lê rất nông cạn, phần lớn đều dừng ở ngoài miệng, còn thường xuyên bôi nhọ Quảng Dã trước mặt Tang Lê, nhớ lại vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai bên làm hòa cởi bỏ khúc mắc, sau đó Lư Hạ Dương biết được tin bọn họ chia tay, cậu ấy còn thoáng kinh ngạc tiếc nuối, cũng may hai người nhiều năm sau vẫn quay lại với nhau, quả nhiên ông trời sẽ không phụ lòng mỗi một đôi thật lòng yêu nhau.
Nghe Lư Hạ Dương nói như vậy, Tang Lê mỉm cười với cậu ấy: “Tớ và Quảng Dã rất tốt,
cũng hy vọng có thể sớm ngày uống được rượu mừng của cậu.”
Đối với cậu ấy, cô nhớ lại, cảm thấy biết ơn nhiều hơn.
Lư Hạ Dương chạm ly với bọn họ, cười nói: “Tớ cũng có bạn gái, quen hơn một năm rồi, nhận lời tốt lành của hai cậu.”
Đến cuối tiệc tối, Tang Lê và Quảng Dã cùng cắt bánh cưới, sau đó Quảng Dã sắp xếp một buổi trình diễn pháo hoa long trọng bên bờ biển.
Pháo hoa rực rỡ chói mắt, Tang Lê ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Quảng Dã ôm cô, lời tâm tình dịu dàng rơi vào bên tai, đôi mắt hạnh cong lên của người phụ nữ phản chiếu ánh vàng rực rỡ.
Ngày đầu tiên của đám cưới kết thúc thuận lợi.
Mặc dù đêm nay là đám cưới kiểu Tây, nhưng đương nhiên bạn bè sẽ không bỏ qua khâu náo động phòng truyền thống kiểu Trung Quốc, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm phải chăm sóc bé cưng mới sinh mấy tháng nên giao trọng trách náo động phòng cho Nhiếp Văn và Ốc Thiệu Huy.
Hai người dẫn đầu, Lữ Nguyệt, Giản Thư Nhiên cùng Từ Hiểu phụ trợ, các loại thử thách chú rể, khá náo nhiệt, chọc cho Quảng Dã bất lực cười nói sau này mấy người bọn họ kết hôn anh sẽ trả đủ hết.
Thấy thời gian không còn sớm, mọi người thấy chơi vui rồi thì thu tay, không quấy rầy đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng của cô dâu chú rể nữa, trước khi đi, Nhiếp Văn đã hơi say vẫn vỗ bả vai Quảng Dã, nói liên miên cằn nhằn với bọn họ: “Tang Lê A Dã, hai người các cậu chính là bạn tốt nhất của tôi, hai người các cậu từ nay về sau nhất định phải thật tốt, phải thật hạnh phúc cho tôi! Sinh em bé! Đêm nay kết hôn phải sinh em bé!”-
Giản Thư Nhiên đi tới cười kéo bạn trai đi: "Được rồi, anh có thôi hay không hả, anh nói tiếp xem chị Tang Lê và anh A Dã sinh em bé kiểu gì?"
Nhiếp Văn mơ màng ôm Giản Thư Nhiên: "Nhiên Nhiên, khi nào bọn mình mới kết hôn, anh cũng muốn sinh em bé với em…”
Tang Lê và Quảng Dã đều nở nụ cười, gò má Giản Thư Nhiên bị cậu ta làm cho ửng đỏ, xấu hổ vội vàng kéo cậu ta đi, bạn bè lục tục rời đi, biệt thự độc lập rốt cục an tĩnh.
Đóng cửa, bên trong chỉ còn lại Tang Lê và Quảng Dã.
“Đuổi đám người này sao khó đến thế.”
Tang Lê nghe vậy cong môi, sau đó Quảng Dã ôm ngang cô, rũ đôi mắt đen xuống nhìn cô: “Cuối cùng cũng là thế giới riêng hai chúng ta.”
Căn biệt thự chỉ có bọn họ, đêm nay không có người quấy rầy ngày tốt cảnh đẹp.
Má lúm đồng của cô hiện, dòng sông trong lòng cô bị gió biển thổi tung gợn sóng.
Đau lòng vì cô mang giày cao gót đi một ngày, anh ôm cô lên lầu, làn váy màu xanh bạc Tang Lê trút xuống ánh sáng nhỏ vụn, cô lười biếng như mèo tựa vào ngực anh, uống chút rượu hai má hơi say ửng hồng đào như cục gạo nếp, tươi đẹp quyến rũ.
Đi vào phòng cưới của họ, Tang Lê được đặt trước gương trang điểm, Quảng Dã hỏi cô: "Hôm nay mệt lắm không em?"
“Ừ, đứng một ngày, hầu như chưa từng ngồi.”
Quảng Dã vuốt má cô, hôn một cái: “Hôm nay bảo bối vất vả rồi.
“Tuy mệt nhưng rất vui” Tang Lê chớp mắt nhìn anh: “Còn anh, có vui không?”
Anh nghiêng đầu hôn vành tai cô, giọng nói trầm thấp: “Có thể cưới được em, em nói xem anh có vui không?”
Tang Lê cong môi đỏ mọng.
Có thể lấy anh, cô cũng vậy.
Tang Lê tẩy trang, Quảng Dã ngồi ở bên cạnh giúp cô mát xa chân, Tang Lê nhìn lại hôn lễ hôm nay, líu ríu tán thưởng nơi này nơi đó trang trí rất đẹp, pháo hoa cũng đẹp.
Cô hỏi cảm nhận của Quảng Dã, anh không có phản ứng gì: “Những thứ đó anh đều không chú ý, anh chỉ thấy em xinh đẹp đến cỡ nào.
Mặc dù mọi thứ trong đám cưới đều do đích thân anh chuẩn bị kỹ lưỡng, nghiêm túc nhất, nhưng là đến ngày đám cưới, toàn bộ quá trình chỉ có cô dâu của mình, ánh mắt đều bị cô hấp dẫn.
Hôm nay toàn bộ suy nghĩ trong đầu chính là, cô gái nhỏ của anh như vậy rất xinh đẹp, như nào cũng rất xinh đẹp.
Tang Lê nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặc vest, cười hì hì: “Hôm nay chồng em cũng rất đẹp trai.”
Anh rất ít khi ăn mặc nhã nhặn tự phụ như thế, cùng bộ dáng ăn mặc hư hỏng ở trước mặt cô hình thành tương phản rất lớn, cũng thèm đến lòng cô ngứa ngáy.
Tang Lê tẩy trang xong, cũng giúp anh tẩy trang đơn giản trên mặt, sau đó Quảng Dã giúp cô lấy trang sức nặng nề, thay váy lễ phục.
Sau đó Tang Lê chuyển mắt nhìn về phía Quảng Dã, chỉ thấy anh đặt áo khoác vest lên sô pha bên cạnh, kéo cà vạt xuống, ngón tay thon dài tháo cúc áo sơ mi, một cái tiếp một cái, lộ ra vai rộng eo hẹp, đẹp trai đến mức làm cho người ta chóng mặt.
Cô nhìn anh, cố ý không dời tầm mắt, Quảng Dã cảm giác được ánh mắt thẳng tắp của cô gái nhỏ, cụp mắt cười nhẹ, ném áo sơ mi sang bên cạnh, nắm chặt hai cổ tay nhỏ nhắn của cô đặt lên người cô. Sau đó, anh đặt cô lên tủ quần áo, đôi mắt u ám: “Còn chưa nhìn đủ?”
Tang Lê mị nhãn như tơ, vẫn nhìn thẳng anh: “Nhìn chưa đủ”
Chợt hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, nụ hôn tràn ngập tình yêu mạnh mẽ thổi quét đến, sức lực của cô hoàn toàn không chống lại anh, không thể động đậy, bị anh giam chặt trong khuỷu tay. Nụ hôn của anh mang theo dòng điện chạy thẳng đến ngực, đâm đến trái tim tê dại.
Tim cô đập thình thịch, giờ phút này bất chấp thẹn thùng, ngửa đầu chủ động ôm lấy cổ anh, Quảng Dã hô hấp vững vàng, nhếch môi khàn khàn ra tiếng: “Không sao, đêm nay cho em nhìn đủ.”
Tang Lê chống lại ánh mắt kiềm chế tình ý của anh, ranh mãnh cong mày, vẫn to gan trêu chọc: "Có người mệt mỏi cả ngày mà vẫn còn sức à?"
“Đợi lát nữa cho em kiểm tra.
Tim Tang Lê đập thình thịch, cô bị anh hôn, lông mi chớp chớp, giọng nói nhẹ nhàng: "Có phải anh hơi say rồi không?"
“Anh đã cố ý kiềm chế uống ít lại rồi”
Hơi thở của anh phất qua tai: “Để không ảnh hưởng đến chuyện quan trọng nhất đêm nay”
Tai Tang Lê đỏ bừng, cô đã bị anh nâng lên, anh đi vào phòng tắm, mở màn cho đêm tân hôn: “Đi tắm trước.”
Bên ngoài trăng sáng tỏ.
Ánh trăng màu trắng ngà chiếu trên mặt biển yên tĩnh, tầng tầng chồng lên nhau, thường xuyên có tiếng sóng biển vỗ vào bãi cát truyền đến.
Cuối cùng, hai người bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng rèm màu trắng tràn vào ánh trăng, mặt chăn màu hồng tựa như sóng đỏ, chân ngọc nhẹ nhàng đạp ở phía trên, cảnh giới như bầu trời nhân gian.
Tang Lê ngã vào trong sóng, tóc đen trải ra phía sau, da thịt trắng như tuyết bị tơ lụa nhuộm đỏ, ánh mắt gợn sóng như nước.
Cô như vậy, chỉ thuộc về anh.
Thân hình cường tráng của Quảng Dã ôm cô vào lòng, hôn mặt cô: “Đêm quay lại bên nhau, đêm đăng ký kết hôn, còn có đêm nay, đều khiến người ta nhớ cả đời”
Hồi ức ngọt ngào dâng lên, Tang Lê chỉ chăm chú nhìn anh: "Cảm giác chúng ta quay lại giống như mới chỉ là ngày hôm qua, chớp mắt chúng ta đã kết hôn rồi, anh có cảm thấy quá nhanh không?"
“Đợi 6 năm còn kêu nhanh sao?”
Cô mỉm cười, ánh mắt tham lam của Quảng Dã quấn lấy đôi mắt hạnh của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh thật sự không dám nghĩ, nếu hôm nay là một người đàn ông khác đứng bên cạnh em thì anh sẽ thế nào.”
Nếu như lúc trước sau khi chia tay, bọn họ không còn cơ hội gặp lại, bây giờ bọn họ sẽ ra sao.
Mũi Tang Lê hơi cay, cô chủ động hôn anh: “Quảng Dã, ngoài anh ra, em cũng không muốn kết hôn với bất cứ ai, em chỉ muốn anh.”
Ngoài anh, không còn ai có thể khiến cô bằng lòng ở bên cạnh cả đời.
Nụ hôn đứt đoạn của anh như mưa rơi xuống, tình yêu dần dần ấm lên, chỉ còn tiếng anh thì thầm hỏi: "Chỉ muốn anh, hửm?"
"Ừm..."
Anh đè cô khảm vào trong xương, hơi thở khàn khàn: “Đều là của anh, đúng không?”
“Đều là, đều là của Quảng Dã...”
Cô bị hôn không ngăn được, theo bản năng nhẹ giọng như bươm bướm vỗ cánh vào màng nhĩ anh.
Cô nghĩ đến điều gì đó, nhỏ giọng nói hôm nay quá mệt, không muốn nhúc nhích, Quảng Dã chỉ cười, nói lát nữa anh động là được rồi.
Lúc cả người được ôm lên, Tang Lê căng thẳng cuộn tròn như con tôm, nụ cười của Quảng Dã càng sâu: "Sao còn nhát gan như đêm đầu vậy?"
Hai má cô đỏ bừng, chỗ nằm bị Quảng Dã kéo gối lên, anh nặng nề nhìn cô: “Người khác đều nói em bỏ thuốc anh, anh chuẩn bị nghiên cứu thật kỹ, bỏ thuốc chỗ nào.”
Hai gò má cô đỏ bừng như quả cà chua, mềm giọng lẩm bẩm: “Sáng mai còn phải đi kính trà, anh đừng làm cho em không dậy nổi..”
“Có hơi khó.”
“Nhưng cùng lắm thì ăn sáng xong sẽ đưa em về ngủ bù.”
Tim cô đập thình thịch, ngay sau đó cô đã bị đẩy ngã lần nữa, người đàn ông nghiêng người gần sát mặt cô, đôi mắt đen mãnh liệt, khàn giọng gọi cô: “Em yêu, bọn mình làm đến trời sáng, được không?”