Không đụng mặt Quảng Dã nữa, Tang Lê giống như thường ngày, hoặc là làm bài tập hoặc là luyện múa, về cơ bản đều là một thân một mình.
Sáng thứ hai, Tang Lê ngồi xe đến trường.
Tang Lê nói với bác Trương: "Bác Trương, kể từ giờ cháu có thể tự đi một mình, tuần trước cháu có bắt xe buýt thấy cũng tiện lắm ạ."
Cô tự đi bắt xe buýt, dọc đường đọc thuộc từ vựng thơ cổ, không khác gì việc ngồi xe và xuống xe buýt ở nhà, cũng không phiền hà đến người khác.
Bác Trương thấy cô nhất quyết thế liền nói: "Vậy cháu thử trước một khoảng thời gian xem, nếu như bình thường cần đưa đón gì thì lúc nào cũng có thể gọi cho bác."
"Vâng ạ."
Sau khi đến trường, Tang Lê đi vào lớp, trong lớp chỉ có lẻ tẻ vài người.
Cô ngồi xuống đọc sách, đáy mắt thấy có người tới gần quét nhà, vẫn là cô gái mập mạp đó.
Đối phương mặc đồng phục cũ kỹ, trên đầu đeo kẹp hình quả anh đào, nhìn thấy Tang Lê, ánh mắt cô gái hơi sáng, dường như không có vẻ lo lắng khi trước.
Tuần trước Tang Lê biết được tên cô ấy là Lữ Nguyệt, cô đứng lên, hơi ngạc nhiên: "Hôm nay vẫn là cậu quét rác sao?"
Ánh mắt Lữ Nguyệt đảo xuống: "Ừm."
Tang Lê nhìn qua góc trực nhật trên bảng đen, thế nhưng không hề có tên Lữ Nguyệt ở đó, cô hơi sững sờ nhưng cũng không hỏi: "Đưa chổi cho tớ đi, để tớ quét cho."
Sau khi dọn dẹp xong, Tang Lê thuận tay đưa mấy viên kẹo mận xanh mình đem đi cho Lữ Nguyệt: "Cho cậu này."
Mặc dù không hiểu rõ Lữ Nguyệt, nhưng nhìn dáng vẻ hướng nội của đối phương, cô lại thấy đồng cảm, vì vậy mà muốn đối tốt với cô ấy hơn một chút.
Lữ Nguyệt ngơ ngác nhận lấy: "Cảm ơn..."
Sau khi đối phương rời đi, Tang Lê tiếp tục đọc sách, một lúc sau, một hộp bánh quy được đặt trên bàn, cô ngẩng đầu lên thì thấy Lữ Nguyệt với đôi má ửng đỏ: "Tớ vừa mua bánh quy, chia cho cậu ăn chung này."
Lữ Nguyệt thấy cô không phản ứng lại liền nhanh chóng bổ sung: "Hộp này còn mới, tớ còn chưa mở ra đâu."
Tang Lê nhận lấy, lúm đồng tiền hiện lên khi cô cười nhẹ: "Cảm ơn nhé."
Tình bạn giữa con gái chỉ đơn giản cần kẹo ngọt hay bánh quy là được rồi.
Khóe môi Lữ Nguyệt khẽ cong lên, quay người rời đi, Tang Lê mở hộp bánh ra ăn một miếng, đáy lòng vẫn còn khó hiểu.
Rõ ràng hôm nay không phải Lữ Nguyệt quét dọn, là cô ấy giúp người khác, hay là... Tang Lê nghĩ không thông, vậy nên cô gấp sách lại rồi đứng dậy, định đi pha một ly nước đường đỏ, hôm qua bà dì tới khiến cô có chút không thoải mái.
Cô cầm ly nước bước ra khỏi lớp, phía trước truyền đến một tràng tiếng cười: "Bạch Tình, biệt thự nhà cậu to thật đó, cuối tuần qua nhà cậu chơi vui lắm luôn..."
Tang Lê ngẩng đầu nhìn, không phải đám nữ sinh cô gặp hôm thứ sáu tuần trước đây sao.
Vài người cũng nhìn thấy Tang Lê liền ngừng nói chuyện, nhướng mày.
Nhớ tới chuyện bức xúc ở tiệm trà sữa lần trước.
Ban đầu bọn họ tưởng cô đơn thuần nên giả vờ thân thiện với cô rồi đùa giỡn, lợi dụng cô, thuận tiện cảnh cáo cô đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với Quảng Dã, không nghĩ tới Quảng Dã vậy mà lại ra mặt giúp Tang Lê khiến bọn họ mất mặt, đúng là tức chết mà. Hai bên nhìn nhau.
Tang Lê cảm nhận được sự giận dữ của mấy người bọn họ, nắm chặt ly nước, ngó lơ bọn họ rồi đi thẳng.
Sau khi đổ đầy nước, cô về lớp rồi ngồi xuống, cảm nhận được mấy ánh mắt địch ý bên cạnh, không cần nhìn cũng biết là mấy người kia.
Trước đây cô chưa từng gặp phải kiểu bị ghét không lý do như thế này, nhưng hiện giờ đã là lớp mười hai rồi, cô lười giải quyết mấy chuyện kết bạn với mấy người không quan trọng này.
Tang Lê chuyên tâm làm chuyện của mình, sắp đến giờ vào học, Dụ Niệm Niệm cầm bánh bao và sữa đậu nành đi tới.
Tang Lê hỏi cô ấy sao lại đến muộn thế, Dụ Niệm Niệm thở hổn hển đặt cặp sách xuống: "Tớ ngủ thêm một lát, vừa nãy gặp Trương Bác Dương ở nhà ăn nên tớ cùng cậu ấy mua đồ ăn sáng."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trương Bác Dương cũng đến lớp.
Không chỉ có một mình cậu ấy mà còn có vị đại thiếu gia kia nữa.
Chàng trai mặc áo tay ngắn màu đen, quần jeans làm nổi bật đôi chân dài cùng với mũ lưỡi trai, cặp lông mày sắc bén và đôi mắt đen như như ánh sao.
Anh ngồi xuống chỗ của mình, ném cặp sách lên bàn.
Tang Lê dọn dẹp lại bàn, Trương Bác Dương lôi từ cặp ra một cuốn vở: "A Dã, đây, đây... là bài sinh học tuần trước."
Quảng Dã ném cây bút lên bàn rồi lấy cuốn vở từ trong ngăn kéo.
"A Dã, cậu... nếu cậu muốn chép bài, vậy từ giờ tôi chép hai bản nhé, chỉ cần trả thù lao cho tôi là được."
Trương Bác Dương cười ngây thơ.
Quảng Dã uể oải cong môi: "Cậu tốt nhất đừng có dùng chữ viết của cậu làm bẩn vở của tôi."
"Tôi, chữ của tôi cũng ổn mà."
Tang Lê nghe hai người tranh cãi, cảm thấy bối rối.
Không thể hiểu được người thích cúp học như vậy mà vẫn chép bài đúng hạn.
Chuông vào học vang lên, Tang Lê lấy sách tiếng Anh ra, rất nhanh sau đó giáo viên tiếng Anh Lôi Đan bước vào lớp.
Trước khi vào lớp, bà ấy thông báo tuần này trường học sẽ bắt đầu đánh giá văn hóa lớp học lần đánh giá này rất quan trọng, mỗi người đều phải cố gắng vì danh dự của lớp: "Đặc biệt là kỷ luật lớp học. Lại có giáo viên phản ánh lớp tự học buổi tối của chúng ta hơi ồn ào, lớp trưởng trực nhật nghiêm túc bắt cho cô, giống như trước đây, phát hiện ai nói chuyện trong lớp, ghi tên một lần phạt quét một lần, mỗi người đều để ý một chút cho cô."
Sau khi thông báo xong, Lôi Đan lấy sách ra: "Được rồi, chúng ta bắt đầu nghe viết."
Ánh mặt trời chói chang, bốn tiết học buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi ra khỏi lớp, Dụ Niệm Niệm nói muốn đổi gió ăn ở nhà hàng bên ngoài trường, Tang Lê cùng đi với cô ấy.
Sau khi ra ngoài ăn cơm trộn xong, Dụ Niệm Niệm không định về ký túc xá, nói phải hưởng thụ sau khi nhận tiền sinh hoạt, vậy nên cô ấy liền dẫn Tang Lê đến quán cà phê. Tang Lê khó từ chối, vậy nên cô gọi một cốc đồ uống nóng, Dụ Niệm Niệm trả tiền xong liền đi tìm chỗ ngồi, Tang Lê nhìn tủ lạnh, gọi thêm một phần bánh kem Black Forest rồi đưa cho Dụ Niệm Niệm, đối phương vô cùng kinh ngạc: "Cậu gọi cho tớ hả?"
Lúm đồng tiền của Tang Lê đổ xuống: "Ừm, không phải cậu thích sô cô la sao?"
"Cậu còn nhớ hả!"
Dụ Niệm Niệm cười tươi: "Lê Lê, chúng ta cùng ăn nhé."
Dụ Niệm Niệm kéo Tang Lê tới ngồi ở bên cạnh, người phục vụ rất nhanh đã đem cà phê tới, Dụ Niệm Niệm cắn một miếng bánh, vui vẻ híp mắt lại, Tang Lê bị dáng vẻ như con mèo nhỏ của cô ấy chọc cười, cong môi đưa khăn giấy cho cô ấy: "Lau đi."
Sau khi ăn bánh xong, Dụ Niệm Niệm lấy sách vở ra nói: "Lê Lê, tớ hỏi cậu vài câu được không? Tiết toán sáng nay có vài chỗ tớ không hiểu."
"Được chứ."
Dụ Niệm Niệm thở dài: "Mỗi lần học toán tớ đều muốn đâm đầu vào tường, ba mẹ tớ suốt ngày cằn nhằn nói muốn cho tớ đi học thêm, Lê Lê, cậu học giỏi như vậy, có phải ba mẹ không hề cằn nhằn cậu không?"
Vẻ mặt Tang Lê chững lại một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Bây giờ tớ… đang ở nhờ nhà một người dì."
"Vậy ba mẹ cậu đang đi làm ở nơi khác à?"
Tang Lê không nói gì, Dụ Niệm Niệm lầm bầm: "Dù sao thì kỳ này tớ cũng phải cải thiện điểm toán, xem tớ có chinh phục được không nhé."
Tang Lê giảng bài cho cô ấy, cứ như thế, hai người dành cả buổi trưa ở quán cà phê làm bài tập và tám chuyện, tình bạn của họ lặng lẽ nảy mầm.
Gần đến buổi chiều, hai người quay lại trường học.
Lư Hạ Dương thông báo với cả lớp môn thể dục sẽ bị đẩy từ tiết thứ ba sang tiết đầu tiên, tiết đầu rất dễ buồn ngủ nên vận động một chút cũng tốt, chỉ là thật sự có hơi nóng nực.
Sau giờ học, mọi người chạy hai vòng, sau đó giáo viên thông báo tự do hoạt động.
Một nửa sân thể dục không đón ánh nắng mặt trời nên Dụ Niệm Niệm cùng mấy bạn nữ chơi bóng, Tang Lê nói cô chỉ ngồi bên cạnh xem thôi vì cô đang đến kỳ.
Dưới tán cây long não xanh đậm dày dặn, ngọn gió nhẹ thổi qua, Tang Lê ngồi trên ghế, lười biếng ngẩn người.
Sân bóng rổ bên cạnh vô cùng náo nhiệt.
Vẫn là Quảng Dã và mấy cậu nam sinh đang chơi bóng.
Khi giờ học gần kết thúc, trận đấu trên sân cũng đi đến hồi kết, Tang Lê quay người liền nhìn thấy bọn họ đi ra…
"Tôi không đấu với cậu nổi nữa, tôi phải nghỉ ngơi thôi."
"Ha ha ha, có cần vô dụng vậy không chứ..."
Quảng Dã đi phía trước, ngồi xuống khán đài bên cạnh, duỗi đôi chân dài săn chắc của mình lấy nước đá trên sân để uống, mồ hôi trượt xuống yết hầu của anh rồi bốc hơi trong không khí oi bức.
Hôm nay, lớp A6 cũng ở đây, Ốc Thiệu Huy ở bên cạnh đột nhiên chú ý tới Tang Lê đang ngồi một mình, hai mắt sáng lên: "Má nó, đó không phải Tang Lê à, cậu ấy ngồi đó bao lâu rồi, nãy giờ mình chơi bóng đỉnh như vậy, không phải cậu ấy bị sự đẹp trai của mình làm cho mê mẩn rồi chứ?"
Vài người không nhịn được cười, Nhiếp Văn vỗ vai cậu ta: "Tôi thấy cậu ấy lâu rồi, người ta còn chẳng thèm nhìn qua, hoàn toàn chẳng có hứng thú." "Lạnh lùng vậy sao..."
Quảng Dã uống nước xong, cúi người xuống thở ra, ánh mắt tùy ý nhìn về phía cách đó không xa.
Cô gái mặc váy denim, tóc buộc đuôi ngựa, chiếc cổ thiên nga thon dài duỗi thẳng, làn da trắng nõn phát sáng, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên mũi, gò má nhỏ nhắn xinh đẹp tựa hoa lê.
Tang Lê nghe được tiếng nói chuyện vô thức nhìn qua.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, Quảng Dã lãnh đạm quay mặt đi, rất nhanh, Tang Lê cũng dời tầm mắt đi.
Cô nhẹ nhàng đảo mắt, thấy dưới ánh mặt trời đổ lửa, Lữ Nguyệt đang kéo lấy hai giỏ bóng rổ lớn đi khắp nơi nhặt bóng.
Nữ sinh mập mạp trông có vẻ rất ráng sức.
Không có ai ở gần đó tiến tới giúp đỡ.
Tang Lê không do dự đứng dậy bước tới lấy giỏ bóng trong tay cô ấy: "Lữ Nguyệt, để tớ giúp cậu nhé."
Lữ Nguyệt nhìn thấy cô thì sửng sốt: "Không cần đâu..."
"Không sao, tớ cũng đang rảnh mà."
Tang Lê chạy tới giúp cô ấy nhặt bóng.
Người trên khán đài nhìn thấy cảnh này.
Quảng Dã nhìn qua, đôi mắt đen không hề chuyển động.
Nam sinh bên cạnh cũng nhìn thấy: "Tôi gọi hai cậu ấy tới nhặt nhé."
Cậu ta vừa định sai bảo, âm thanh của Quảng Dã đã vang lên: "Cậu không có chân à mà không biết đi nhặt?"
Ốc Thiệu Huy chộp lấy: "Tôi đi, tôi đi."
"Ôi trời, Thiệu Tử, đừng có biểu hiện mục đích rõ ràng thế."
Ốc Thiệu Huy muốn tới chào hỏi, nhưng Tang Lê sau khi nhận bóng chỉ cảm ơn một tiếng, hoàn toàn không nhìn cậu ta, nam sinh kìm nén lời định nói rồi rời đi, lúc quay lại liền bị Nhiếp Văn cười nhạo.
Phía bên kia, Tang Lê giúp Lữ Nguyệt nhặt bóng xong rồi nói: "Tớ đem bóng đến phòng dụng cụ với cậu nhé."
Lữ Nguyệt nghe xong cảm thấy rất ấm áp: "Cảm ơn cậu..."
Hai người tiến về phía trước, không hề chú ý ở phía xa có vài ánh mắt lạnh lùng hướng tới.
Khi bọn họ tới phòng dụng cụ, giáo viên phụ trách dụng cụ không ở đây, vậy nên hai bọn họ liền bỏ bóng vào.
Tang Lê nói đi vệ sinh, Lữ Nguyệt tự dọn dẹp dụng cụ.
Khi cô ấy dọn dẹp xong định quay người rời đi, bỗng nhiên bị một quả bóng đập vào lưng… "Bingo, trúng mục tiêu rồi."
Giọng cười của nữ sinh vang lên, Lữ Nguyệt rùng mình, quay người lại liền thấy Trạm Thiến Tuyết và mấy nữ sinh khác đang tiến vào, ánh mắt cô ấy lộ rõ vẻ hoảng loạn, không ngừng lùi lại.
Mấy người họ đi đến trước mặt, Trạm Thiến Tuyết nhìn về phía cô ấy: "Giúp tôi dọn dẹp dụng cụ xong hết rồi chứ?"
Lữ Nguyệt gật đầu: "Ừm..."
"Không bỏ quả bóng ném cho cậu vào sọt à?"
Mi mắt Lữ Nguyệt run lên, chậm rãi đi nhặt quả bóng lăn ra xa, hai cô gái khác ném quả bóng chuyền trong tay họ: "Heo mập, nhặt hai quả này nữa."
Mấy kiểu biệt danh này từ lâu đã trở thành cái kén trong tai Lữ Nguyệt.
Cô ấy mím môi cúi xuống nhặt bóng bỏ vào sọt.
Trạm Thiến Tuyết chậm rãi bước lại gần, nâng cằm cô ấy lên nhìn về phía tủ: "Dọn dẹp tốt lắm, hôm nay đúng là có người giúp có khác nhỉ?"
Một lúc sau, Trạm Thiến Tuyết đá quả bóng lại, toàn bộ bóng lăn ra, Lữ Nguyệt hoảng sợ: "Cậu..."
Nữ sinh tên Kha Phỉ bên cạnh cũng đưa tay đụng đổ hộp đựng bóng bàn: "Ôi chết, tôi không cẩn thận làm đổ rồi."
Dụng cụ vừa được sắp xếp lại nhanh chóng trở nên lộn xộn, Trạm Thiến Tuyết nhìn về phía Lữ Nguyệt, cười như không cười: "Còn không nhanh chóng dọn dẹp lại lần nữa đi? Không dọn dẹp xong tan học tôi sẽ báo cho giáo viên."
Tô Bạch Tình ngồi một bên nhìn, không lên tiếng.
Chóp mũi Lữ Nguyệt chua xót, mấy giây sau chậm rãi ngồi xổm xuống, vừa bỏ hết bóng vào rổ, Trạm Thiến Tuyết lại tiếp tục đá đổ, cười: "Nếu thích nhờ người khác giúp như vậy thì hôm nay dọn dẹp thêm mấy lần đi, nào, tiếp tục nhặt đi."
Tay Lữ Nguyệt cầm giỏ bóng run rẩy, cắn môi không phản ứng, Trạm Thiến Tuyết: "Ý gì đây? Không nghe thấy tôi nói gì à?"
Cô ta vừa định động thủ, một cánh tay khác đã kéo Lữ Nguyệt ra sau lưng… "Đây là trường học, các cậu tính làm cái gì vậy?"
Tang Lê xuất hiện, bảo vệ trước mặt Lữ Nguyệt. Hiện trường "vui vẻ" đột ngột dừng lại.
Khi mấy người họ thấy cô, sắc mặt của họ lập tức chuyển sang vẻ lạnh lùng.
Ý cười của Trạm Thiến Tuyết hơn thu lại: "Bạn học mới, tôi phát hiện cậu rất thích lo chuyện bao đồng nhỉ?"