Bây giờ hai nhóc con đã ra đời, bản thân là mẹ, dù thế nào cũng nhìn không đủ.
Quảng Dã bế hai đứa nhỏ đến đặt lên giường trước mặt Tang Lê, anh ngồi bên cạnh ôm cô, Tang Lê ngắm nhìn, mỉm cười rạng rỡ, lan đến lúm đồng tiền bên khóe môi, rồi quay đầu hỏi Quảng Dã: “Chúng dễ thương quá phải không anh?”
Quảng Dã lập tức cong môi: "Ừm, cũng không biết di truyền từ ai."
Hai đứa nhỏ đều đang ngủ say, miệng anh trai nhẹ nhàng mấp máy, miệng em gái thì đang thổi bong bóng, hai tay của chúng nắm thành hình bánh bao, tay nhỏ, chân cũng nhỏ, trông giống như hai cái bánh xôi nếp.
Rất nhiều em bé khi mới sinh sẽ đen sì và nhăn nheo, đều là hiện tượng bình thường, Tang Lê và Quảng Dã đã chuẩn bị sẵn trong lòng ngay từ đầu, nhưng hai bé cưng lại xinh xắn đến không ngờ, da dẻ tuy đỏ, nhưng không hề nhăn nheo, mấy ngày nữa màu đỏ phai đi, từ từ trở nên trắng nõn, hơn nữa còn được di truyền từ Tang Lê, đôi mắt to như viên ngọc đen, khi thức dậy thì thích nhìn trái nhìn phải, ngập tràn tò mò về thế giới này.
Vẻ đẹp của hai đứa bé khiến ai nấy nhìn thấy đều khen, ngay cả y tá ở bệnh viện cũng nói xinh xắn hiếm thấy, lại ngắm nhìn nhan sắc đẹp ngất trời của ba mẹ chúng, thoắt cái đã cảm thấy không có gì lạ, nếu sinh ra xấu thì mới lạ.
Tang Lê nhìn hai đứa bé, không nhịn được mà cảm thán: "Ai sinh hai bé cưng này vậy chứ, đáng yêu như vậy, đúng là rất biết sinh mà."
Nụ cười của người đàn ông sâu hơn: “Còn biết khoe đến thế luôn à?”
Lúm đồng tiền của cô nhấp nháy: “Chủ yếu là em tìm được một người chồng đẹp trai như vậy, nếu không thì làm sao có thể sinh ra hai bé cưng đáng yêu thế này chứ.”
Tên của hai đứa bé vẫn chưa được đặt, nhưng đã quyết định biệt danh trước, anh trai tên Tiểu Dừa, em gái tên Tiểu Mây, Tang Lê nhẹ nhàng chạm vào má con trai, mỉm cười: “Quảng Dã, mẹ nói Tiểu Dừa rất giống anh lúc nhỏ, em cũng đã nhìn thấy ảnh anh lúc nhỏ rồi, nếu sau này lớn lên thằng bé là bản sao của anh thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ đẹp trai đến mức chiêu hoa dụ bướm.”
“Bà ngoại cũng nói Tiểu Mây rất giống em lúc nhỏ, di truyền từ em.”
Con trai giống ba, con gái giống mẹ, nhan sắc sau này hoàn toàn không cần lo lắng nữa.
Tang Lê mỉm cười: “Tiểu Mây hẳn sẽ giống em lúc nhỏ, ngoan ngoãn trần tĩnh, có lẽ Tiểu Dừa sẽ giống anh, hoạt bát ồn ào, nhưng một trầm lặng một năng động, tính cách của chúng bù trừ cho nhau, cũng rất thích hợp.”
Quảng Dã trêu: "Sau này Tiểu Dừa đừng ức hiếp em gái thì tốt, lúc nhỏ anh cũng khiến ba mẹ đau đầu."
“Hẳn là không hư giống anh đâu.”
Tang Lê vỗ nhẹ hai đứa bé: “Em hy vọng chúng có thể có tình cảm tốt từ nhỏ.”
Ưu điểm của việc sinh đôi là hai đứa bé có thể kết bạn và lớn lên cùng nhau, không đơn độc.
Một lúc sau, thím Nguyệt đi vào, đưa hai bé cưng đi ngủ, Quảng Dã xoa bóp eo giúp Tang Lê, cuối cùng anh hỏi với giọng dịu dàng: “Hôm nay em thấy thế nào?”
"Tốt hơn hôm qua một chút, không đau thế nữa…”
Khoảng thời gian ở cữ, cơ thể Tang Lê mệt mỏi và đau đớn là điều không thể tránh khỏi, Quảng Dã để ý thấy, trong lòng đau đớn, hôm qua trên người cô gái nhỏ ra một chút mồ hôi, nhớt nhát, ngại để anh ôm cô, nói rằng sợ anh không thích, mặc dù nói đùa nhưng Quảng Dã nghe thế cũng rất khó chịu trong lòng, bảo cô sau này không được phép nói những lời như vậy nữa, làm sao anh có thể không thích được chứ.
Mấy ngày nay, chỉ cần Quảng Dã ở trên núi, anh đều tự chăm sóc cho Tang Lê, không gọi người giúp việc đến, anh biết có rất nhiều phụ nữ mang thai sẽ xuất hiện tình trạng trầm cảm sau sinh và các vấn đề khác, anh hy vọng có thể ở bên cạnh Tang Lê nhiều hơn, khiến cô không cảm thấy khi sinh con rồi, mọi sự chú ý đều dành cho đứa bé.
Tang Lê tựa vào ngực Quảng Dã, người đàn ông xoa vào má cô: “Ngày mai là cuối tuần, anh sẽ ở cùng em, em nghỉ ngơi cho tốt nhé”
“Liệu như vậy có làm chậm trễ công việc của anh không?”
"Nhiếp Văn và Trương Bác Dương biết gần đây anh bận nên đã tiếp quản mọi việc rồi, bảo anh chăm sóc em cho tốt, mấy người họ còn nói ngày mai sẽ lên đây thăm em."
Tang Lê mỉm cười gật đầu, nhớ ra điều gì đó, trong lòng trào dâng: “Quảng Dã, em rất vui vì khi đó chúng ta đã chọn giữ lại hai đứa bé, nếu từ bỏ thì hôm nay chúng ta đã không gặp được chúng rồi.”
Bất cứ việc gì cũng có được có mất, mặc dù cô đã từ bỏ một số thứ, nhưng những gì nhận được nhất định còn trân quý hơn những gì đã mất, giờ đây nhìn lại, mọi thứ đều đáng giá.
Quảng Dã nghe vậy liền ôm chặt cô, giọng nói trầm xuống: “Có lẽ do ông trời thấy trước đây chúng ta quá trắc trở nên mới ban cho chúng ta hai đứa con đáng yêu như vậy, để chúng với chúng ta cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.”
Hốc mắt Tang Lê nóng lên, mỉm cười gật đầu.
May mắn thay, cuối cùng mọi chuyện cũng khổ tận cam lai.
Với sự chăm sóc cẩn thận từ nhiều mặt, cơ thể của Tang Lê đã dần dần hồi phục, vì múa có yêu cầu nghiêm ngặt về hình thể, nên có chuyên gia phục hồi chức năng riêng biệt sẽ giúp cô lấy lại vóc dáng và thể lực, cộng thêm việc Tang Lê cũng có tính tự giác cao, nên đã phục hồi rất nhanh.
Không khí trên núi trong lành, gió nhẹ êm đềm, hoa nhài bên ngoài cửa sổ nở rộ, tỏa hương thơm thoang thoảng, thỉnh thoảng Tang Lê nằm nghiêng bên cửa sổ, đùa giỡn với hai đứa nhỏ, mỉm cười rạng rỡ, Quảng Dã ngồi ở một bên, cầm cọ vẽ, nhàn nhã phác họa hình dáng của cô và các con trên tờ giấy trắng, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng.
Khoảng thời gian yên tĩnh và khoan thai.
Một ngày nọ, hai người họ trò chuyện về tên của hai bé cưng, suy nghĩ hồi lâu, Tang Lê viết lên giấy hai cái tên Quảng Nhật Niên, Quảng Thư Nguyệt.
Tang Lê nhìn sang Quảng Dã: "Anh trai tên Nhật Niên, em gái tên Thư Nguyệt, anh thấy thế nào?"
Một bên là mặt trời mọc buổi sớm, đầy sự sôi nổi, một bên là vầng trăng sáng trên bầu trời, trong veo tươi sáng, Niên và Nguyệt cũng đại diện cho hy vọng chúng có thể năm năm tháng tháng bình yên hạnh phúc, mọi việc suôn sẻ, đều được như ý.
Và hơn thế nữa, còn có một ý nghĩa sâu sắc hơn.
Quảng Dã nhìn vào ánh mắt Tang Lê, trong nháy mắt đã hiểu rõ những gì cô muốn bày tỏ, đáy mắt bị cảm xúc tác động đến mức hơi nóng lên, ôm lấy cô: "Được."
Tên của hai đứa bé đã được quyết định, sau khi Tang Lê ở cữ xong ở sơn trang, cả nhà bốn người trở về vịnh Nam Long, có thể cho Tang Lê tiếp tục hồi phục, tình trạng rất tốt.
Cuối năm, nhà họ Quảng tổ chức tiệc một trăm ngày cực kỳ hoành tráng cho hai đứa bé.
Buổi tiệc được tổ chức ở Vân Lăng, mời rất nhiều họ hàng bạn bè, hai đứa bé đẹp như tượng khắc, mịn như ngọc mài, đúng là tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, ngàn tinh tú vây quanh, ai cũng yêu mến, đặc biệt là hai người bà Liên Vũ Châu và Phạm Mạn Chi vô cùng yêu thương.
Buổi tối về đến nhà, hai đứa nhỏ được những người giúp bế đi nghỉ ngơi, Tang Lê và Quảng Dã sau một ngày mệt nhọc cũng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Tang Lê mặc váy tiệc, ngồi trước gương trang điểm tẩy trang, Quảng Dã ngồi bên cạnh nhìn cô, thong thả nói: “Lần cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng tương tự này là vào đêm tân hôn.
Tang Lê cũng nhớ lại cảnh tượng đã từng thấy đó, mỉm cười róc rách: “Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã ba qua năm rồi, bây giờ cũng ta cũng đã có con.”
Quảng Dã nhìn cô trong gương: "Thời gian trôi nhanh nhưng em vẫn không thay đổi."
Tang Lê tóc đen môi đỏ, mắt trong mũi thẳng, khí chất dịu dàng trưởng thành, một mình đứng đó vẫn đẹp đến mức di thế độc lập, không tìm thấy dấu vết thời gian trên người cô, hơn nữa sau sinh cô đã hồi phục rất tốt, vóc dáng vẫn thon gọn, hoàn toàn không nhận ra là cô từng sinh con.
Tang Lê: “Bây giờ không thay đổi, nhưng sau này cũng phải thay đổi, đâu có người nào trẻ mãi.”
“Dù em có thay đổi thế nào đi nữa, em vẫn là người đẹp nhất trong lòng anh.”
Tang Lê đỏ mặt, nhướng mày, tẩy trang xong cô đứng dậy, Quảng Dã giúp cô cởi váy, dây kéo sau lưng được kéo ra từng chút từng chút, nước da tinh xảo được đèn chùm trên đỉnh đầu chiếu sáng một cách tinh tế, sau đó Tang Lê bị Quảng Dã kéo vào ngực, dưới nụ hôn kéo dài liên tục như cơn mưa mùa xuân, khiến tim cô đập thình thịch như nụ hôn đầu năm đó.
Hai má Tang Lê đỏ bừng như rỉ máu, sau hồi lâu mới thốt ra âm thanh nhẹ nhàng: "Quảng Dã, anh không đi xem hai cục cưng đã ngủ chưa…”
"Không phải có dì trông chừng rồi sao? Buổi tối gần đây chúng rất ngoan"
Quảng Dã cúi mặt, đáy mắt nóng hổi nhìn vào ánh mắt cô, đôi môi mỏng ngả ngớn: “Hơn nữa trong mắt anh giờ đây chỉ có thể nhìn thấy cục cưng này thôi.”
Tim Tang Lê đập như trống, ngay sau đó cơ thể nhấc bổng lên, bị anh bế vào phòng tắm.
Giờ đây đã có thể sống trong thế giới hai người, Quảng Dã vốn đói khát từ lâu nên đương nhiên muốn đòi lại, tất nhiên cô gái nhỏ không chịu nổi, đành phải chia làm nhiều bữa để ăn.
Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm vang lên tiếng động.
Đêm khuya dần chìm sâu, căn phòng như mộng.
Thời gian như bóng câu qua khe cửa, lại bước sang một năm mới.
Cuối năm ngoái, con của Giản Thư Nhiên và Nhiếp Văn cũng ra đời, là con gái, hai người họ đều thích con gái nên cảm thấy mỹ mãn, đầu năm, Lữ Nguyệt và Quý Hoài cũng thông báo tin vui, họ đã kết hôn.
Tiểu đội Phất Nhanh hiện nay từ tám người trở thành mười người, càng ngày càng náo nhiệt, tình bạn của họ cũng càng ngày càng bền chặt, mọi người đã giao ước, dù sau này con cái có lớn lên, họ có già đi, thì vẫn phải cùng nhau đánh mạt chược mỗi ngày, là ông lão bà lão múa trên quảng trường thì tình cảm vẫn bền vững không chia cắt.
Về Tang Lê, trải qua một thời gian huấn luyện phục hồi, cuối cùng cô đã trở lại sân khấu vào tháng ba.
Danh tiếng của cô không hề suy giảm, vé buổi biểu diễn đầu tiên sau khi mở bán rất nhanh đã được bán hết, trong buổi biểu diễn, mọi người đều thấy tình trạng của cô hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi việc sinh con, trên sân khấu vẫn rạng ngời sặc sỡ như trước đây.
Sự nghiệp của Tang Lê vẫn phát triển rất tốt, hai năm sau, cô tham gia cuộc thi múa quốc tế WRT mà cô đã từng bỏ lỡ, và giành được thứ hạng, danh tiếng lẫy lừng trong giới khiêu vũ. Những gì cô đánh mất ban đầu, giờ đây đều đã trở lại, hơn nữa còn có nhiều hơn thế, tất nhiên việc này để sau hãy nói.
Bây giờ Tang Lê đang cố gắng cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, là một vũ công giỏi, cũng là một người mẹ tốt, Quảng Dã cũng giống như vậy, sau khi sinh hai đứa con, về sự nghiệp, anh cũng từ từ bắt đầu tiếp quản Tập đoàn Sang Huy trong tay Quảng Minh Huy.
Mặc dù gánh nặng trên vai nặng hơn, nhưng anh vẫn không quẳng nhiệm vụ nuôi dạy con cái cho Tang Lê hay người giúp việc, chỉ cần anh có thời gian, đều sẽ ở cạnh con cùng với Tang Lê.
Hai người họ cùng nhau tập thay tã cho con, tập cho con ăn, tắm rửa, dỗ con ngủ, đưa chúng đi tiêm ngừa và đi chơi.
Tang Lê biết, Quảng Dã là một người ba tốt, anh tốt hơn mọi người tưởng tượng.
Khi Quảng Dã còn nhỏ, Quảng Minh Huy bận rộn với công việc, hiếm khi ở cùng anh, vì vậy anh đặc biệt thấu hiểu sự cô đơn đó, giờ đây bản thân anh đã có con, anh sẽ không để hai đứa con của mình giống như anh trước kia.
Hơn nữa, từ nhỏ Tang Lê đã không có ba, Quảng Dã đồng hành cùng với các con chẳng những chữa lành vết thương của bản thân trong thời thơ ấu, mà còn chữa lành vết thương thời thơ ấu của cô.
Sống trong một gia đình đầy ắp sự yêu thương, làm sao một đứa bé có thể không lớn lên hạnh phúc?