Mặt trời mới mọc lên từ hướng Đông, ánh mặt trời rơi xuống khắp nơi, Diệp Hiên nghênh đón mặt trời mới mọc, miệng mũi hít thở ra huyết khí bàng bạc, quần áo không gió mà lay, hư không nở rộ từng gợn sóng lớn.
Đinh linh linh!
Một hồi chuông điện thoại vang lên, cũng để cho Diệp Hiên từ từ mở hai mắt ra, tỉnh lại từ trong tu luyện.
Thuận tay nhận điện thoại, tiếng cười của Thanh Long cũng từ bên kia điện thoại truyền đến.
- Diệp tiên sinh, không có quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ?
Vô sự không lên Tam Bảo Điện (*), trong lòng Diệp Hiên hiểu rõ, mới sáng sớm mà Thanh Long đã gọi điện thoại tới, hiển nhiên cũng không phải là hỏi han gì hắn.
[* Ý nói không có chuyện sẽ không gọi]
- Chuyện gì?
Diệp Hiên ngưng tiếng hỏi.
Thái độ của Diệp Hiên rất trực tiếp cũng để cho Thanh Long liên tục cười lấy lòng, bắt đầu nói lên chính sự, qua một hồi, Diệp Hiên chậm rãi gật đầu nói:
- Được, tôi biết rồi.
- Diệp tiên sinh, ngày mai tôi sẽ phái người đi đón cậu.
Được Diệp Hiên đồng ý, Thanh Long rất phấn chấn, sau đó mới cúp điện thoại.
Chuyện rất đơn giản, Vũ An Ti muốn tổ chức lễ kỷ niệm mỗi năm một lần, mà Thanh Long gọi cho Diệp Hiên chính là muốn mời Diệp Hiên.
Diệp Hiên thân là khách khanh tổ Địa, tự nhiên cũng sẽ không từ chối thỉnh cầu này của Thanh Long, dù sao hắn làm những chuyện như vậy, Thanh Long cũn không có ít lần cung cấp phương tiện cho hắn.
Mà lễ kỷ niệm hằng năm, kỳ thực chính là một đại điển luận võ, vị trí tám tổ cũng là dựa theo đại điển luận võ hàng năm mà phân chia, vị trí càng đến gần phía trước, tài nguyên lấy được cũng càng nhiều.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không biết, trôi qua mười năm, tổ Địa không nói là lót đáy, cũng không thiếu gì, ở trong đại điển luận võ năm ngoái, càng là đứng hàng thứ hai đếm ngược, Thanh Long thân là tổ trưởng tổ Địa, trong lòng sao có thể dễ chịu?
Chỉ là đại điển luận võ lần này, Thanh Long lại vô cùng phấn khởi, chỉ cần Diệp Hiên bằng lòng tham gia hội họp hằng năm lần này, tất nhiên sẽ để những thành viên bảy nhóm khác nhìn nhóm hắn với cặp mắt khác xưa.
Diệp Hiên thân là khách khanh Địa tổ, đương nhiên sẽ không luận võ cùng thành viên mỗi tổ, thế nhưng khách khanh tám tổ sẽ tiến hành luận bàn đơn giản, tuy nhìn như là đồng nghiệp dùng võ, nhưng kỳ thực cũng là phô diển thực lực khách khanh mỗi bên.
Dù sao khách khanh tám tổ nghe điều không nghe, tự mình còn có quyền lợi cực lớn, đây cũng tính là một loại cảm giác sàng chọn khác.
Đương nhiên, việc này Diệp Hiên cũng không biết, Thanh Long cũng không nói rõ với hắn.
Thanh Long cũng sẽ không nói cho Diệp Hiên, đại điển luận võ hàng năm, Địa tổ đều là lót đáy, nếu như năm nay không có lão nhân gia tới giữ thể diện, Địa tổ sẽ phải mất hết mặt mũi rồi.
Cái loại mất mặt này, đánh chết Thanh Long cũng nói không ra, hắn cũng chỉ có thể uyển chuyển mời Diệp Hiên đến tổng bộ Vũ An Ti, khi nào đến thì mịt mờ nói rõ việc này.
Lúc này, Diệp Hiên cúp điện thoại, trong lòng bắt đầu sinh một loại suy nghĩ, bọn người Thanh Long biết hắn ở thành phố Giang Nam, mà hôm qua Trác Quân Đình càng tự mình tìm tới cửa.
Nhưng hắn ở cùng người nhà, chuyện sớm muộn cũng sẽ bị người nhà biết được, mà điều này cũng làm cho Diệp Hiên lại có một cách nghĩ, cái này cũng tránh khỏi một ít phiền toái không cần thiết.
Còn an nguy của người nhà, Diệp Hiên không có chút lo lắng nào, dù sao có hai cây Ngọc Kiếm điếu trụy hắn luyện chế, còn có một tòa đại trận thủ hộ, ngay cả là võ giả Tiên Thiên, cũng không thể có thể nguy hại đến an toàn của người thân.
Trong lòng có quyết định, Diệp Hiên lần nữa cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho Trác Quân Đình, phân phó này cô giúp hắn tìm một căn phòng ở.
Hiệu suất làm việc của Trác Quân Đình rất nhanh, chưa qua được một tiếng đồng hồ đã có người tới Diệp gia, đem một chiếc chìa khóa phòng đưa đến trong tay Diệp Hiên.
Mà đám người Diệp mẫu thấy một màn như vậy, tuy không nỡ để Diệp Hiên ra ngoài sống một mình, nhưng Diệp mẫu cũng hiểu rõ, đứa con trai này của mình rất thần bí, hiển nhiên không muốn để cho mình biết những việc xung quanh nó, điều này cũng làm cho Diệp mẫu cũng không có hỏi tới nguyên nhân tại sao Diệp Hiên lại muốn ra ngoài ở một mình.
Diệp Hiên cũng có thể nhìn ra Diệp mẫu không nỡ, nói thẳng chính mình muốn đi kinh đô một thời gian, chờ hắn trở lại Giang Nam, lại sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho bà.
Ngày hôm sau!
Một chiếc trực thăng bay qua, trực tiếp đáp ở trên bãi cỏ nhà Diệp gia, Diệp mẫu và hai đứa em nhìn Diệp Hiên lên phi cơ, bay thẳng đến kinh đô.
Nhìn máy bay từ từ đi xa, trong mắt Diệp Bình xẹt qua một tia phức tạp, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra len lén nhắn một tin, mà tin tức Diệp Hiên lần nữa đi kinh đô, cũng để cho một ít kẻ có lòng biết được.
...
Bầu trời xanh thẳm, tinh không vạn lí.
Thiết Lực điều khiển trực thăng bay tới kinh đô, sắc mặt cô gái nhỏ Linh Lung tái nhợt, trong mắt đều là khẩn trương, càng là thường xuyên liếc mắt qua đánh giá Diệp Hiên.
- Cô đang nhìn cái gì?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên mở hai mắt ra nhìn lại Linh Lung.
- A!
Linh Lung kinh hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng là đỏ lên, trong nháy mắt đã cúi đầu xuống, càng thêm lộ vẻ khẩn trương.
Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh sợ hãi đỏ mặt, Diệp Hiên cười một tiếng nói:
- Cô rất sợ tôi?
- Không có... Không có... tôi sợ anh làm cái gì.....
Linh Lung run rẩy nhỏ bé lên tiếng, nhưng giọng nói đã bán đứng nội tâm của cô, hiển nhiên trước đây Diệp Hiên suýt chút nữa đã tự tay giết cô, mà cái ký ước đó vẫn còn mới mẻ.