Lý Lâm Quốc kích động nói.
- Không sai, nếu như cậu ấy chính là người đó, chúng tôi nhất định phải cùng cậu ấy nói chuyện một chút.
Trương tể tướng thay đổi thái độ, hiển nhiên Diệp Hiên ở trong lòng ông ta cũng có trọng lượng, cũng không phải là điều mà bát đại gia tộc có thể so sánh.
- Ha ha, tốt tốt tốt.
- Thanh Long, cậu làm rất tốt, tôi thấy cái vị trí ti trưởng Vũ An ti này, cũng nên thay người rồi.
Hạ Thiết Sơn cất tiếng cười to, càng nhìn Thanh Long càng cảm thấy hài lòng.
- Được, ngài có thể mở ra trò đùa khác với tôi, tổ trưởng tám tổ truyền thừa nhất mạch, nếu thật từ Thanh Long tôi ngồi lên vị trí này, chỉ sợ toàn bộ Vũ An Ti muốn phải loạn rồi.
Thanh Long vội vàng lên tiếng từ chối nói.
Hạ Thiết Sơn cũng là nói cười mà thôi, ông ta cũng biết tám đại tổ trưởng mỗi bên đều sẽ không phục, bây giờ cục trưởng cũng chỉ là một cái thùng rỗng, nếu là thật để cho Thanh Long lên vị trí này, bảy người kia không thể không muốn lật trời.
- Được rồi, nói vui một chút thôi, mau nhanh sắp xếp việc này, đây mới là chuyện quan trọng.
Thủ trưởng trực tiếp tuyên bố ra lệnh.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Thanh Long rốt cục cũng thở phào, trực tiếp nhận lệnh.
...
Kinh đô, một tòa tứ hợp viện bí mật.
Hai chiếc xe con bình thường đi ở phía trước, sau khi mấy người bận đồ đen đi đầu xuống xe, cảnh giác quan sát bốn chỗ, xác định qua không có nguy hiểm, mới cầm lấy bộ đàm không biết nói cái gì đó.
Chỉ chốc lát, một chiếc xe con màu đen khác từ cuối đường lái tới, cho đến khi dừng sát ở trước cửa tiểu viện, bốn người đàn ông lớn tuổi mặc áo gió, được vài người mặc đồ đen bảo vệ, cũng nhanh chóng bước vào ngay giữa sân.
- Chào thủ trưởng.
Thanh Long chào theo nghi thức quân đội.
- Thanh Long tiểu tử ngươi bớt những thứ này đi, Diệp tiểu tử ở đâu?
Hạ Thiết Sơn cười mắng.
- Diệp Hiên xin chào mấy vị thủ trưởng, làm cho mấy vị thủ trưởng tự mình đến đây, tôi không dám nhận.
Lúc không biết gì, Diệp Hiên lại xuất hiện trước người ở bốn vị thủ trưởng từ khoảng không, điều này cũng làm cho bốn người ngẩn mặt ra, hơi kinh ngạc đối với phương thức xuất hiện kỳ dị của Diệp Hiên.
Chỉ là bốn vị thủ trưởng đều là người trải qua sóng to gió lớn, tự nhiên không có biểu hiện tâm tình ra khiếp sợ, mà Lý Lâm Quốc lại mỉm cười, càng bước nhanh đến phía trước, vỗ vỗ vai Diệp Hiên, cười to nói:
- Tiểu tử, quả nhiên là người của Hạ quốc chúng ta, cậu có biết lão già tôi đã tìm cậu bao lâu rồi không.
Diệp Hiên hoàn toàn có thể cảm nhận được thái độ thân thiết của Lý Lâm Quốc đối với mình, mà mặc dù Diệp Hiên là tu tiên giả, dù sao cũng lại là người của Hạ quốc, càng là được mãnh đất này nuôi dưỡng mình, hắn lại biết mấy vị trưởng giả này trước mắt này rất rõ, mấy thập niên qua vì Hạ quốc mà cúc cung tận tụy lao tâm lao lực, không biết trả giá bao nhiêu khổ cực, có thể gọi là một đại vĩ nhân.
Nên có tôn kính, Diệp Hiên một phần không thiếu, cái này không có quan hệ với thân phận người tu tiên của hắn, mà là thế hệ trước vô tư trả giá mới có Hạ quốc phồn vinh hiện tại, cái sự tôn kính này cũng là tóe ra từ nội tâm Diệp Hiên.
- Lão già ông đang muốn gì tôi đều biết, ông đừng mong đem kéo Diệp tiểu tử vào quân đội các người.
Hạ Thiết Sơn cười mắng lên tiếng, đi thẳng tới trước mặt Diệp Hiên, hiền lành mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, sau này có chuyện gì cứ trực tiếp nói với Hạ bá bá, nếu như lão già Diệp Thương Hải kia dám ngáng chân cậu, cậu cứ trực tiếp nói với tôi, xem lão già tôi làm sao trừng trị ông ta.
- Được rồi, nay chúng ta bí mật tới đây chính là nói chính sự cùng tiểu Diệp, không muốn quấy rối.
Thủ trưởng mỉm cười lên tiếng, cũng để cho Diệp Hiên chắp tay chào người này một cái.
Lúc này, Thanh Long cũng biết điều mà tự rời khỏi nơi đây, ngay giữa sân cũng chỉ thừa lại bốn vị thủ trưởng cùng một mình Diệp Hiên, thân là tổ trưởng địa tổ, Thanh Long rất tinh tường có chút bí mật, cũng không phải là hắn có thể nghe.
Một bãi đá, năm cái ghế, mấy vị lãnh đạo tối cao của Hạ quốc cùng Diệp Hiên ngồi chung.
- Tiểu Diệp, chuyện của cậu chúng tôi đã biết, chuyện cướp máy bay tôi thay mặt nhân dân Hạ quốc cảm tạ cậu.
Thủ trưởng khẩn thiết.
- Chỉ là, cậu có thể nói cho mấy lão già chúng tôi biết, rốt cuộc cậu có thực lực đến đâu hay không?
Thủ trưởng khai môn kiến sơn (*), cũng hỏi ra câu hỏi trong lòng mấy người lớn nhất đang ngồi ở đây.
(*) Đi thẳng vào vấn đề ngay từ mở đầu, từ cách đặt vấn đề ban đầu cũng ... ví như vừa mở là trông thấy ngọn núi sừng sững ngay trước mặt.
Nhìn đôi mắt tha thiết của những người này, Diệp Hiên do dự nửa ngày, không biết có nên tiết lộ thân phận của mình không, mà trong lúc ở chỗ này, tiểu viện cũng vắng vẻ tột cùng.
Sau một hồi…
Do dự trong mắt Diệp Hiên cũng mất đi, âm thanh trầm thấp cũng rơi vào trong tai mấy vị lão giả.
- Tôi là tu tiên giả.
…
Hoàng hôn rơi xuống phía tây, màn đêm dần buông xuống.
Khi ánh trăng đầu tiên chiếu sáng, bốn vị lãnh đạo Hạ quốc bước vào tòa tiểu viện này đã đủ mười tiếng đồng hồ.
Thanh Long đứng ở ngoài cửa hút thuốc, trên mặt có một luồng lo lắng, làm thế nào cậu cũng không ngờ, bốn vị lãnh đạo lần đầu tiên nói chuyện cùng Diệp Hiên lại trôi qua lâu như vậy.
Trong lòng Thanh Long tràn ngập hiếu kỳ, hắn thật rất muốn vào đó xem, đến cùng Diệp Hiên có cái ma lực gì mà lại có thể để cho bốn vị thủ trưởng một ngày trăm công ngàn việc dây dưa ở nơi này lâu như thế.
Dát chi!
Cánh cửa lớn tại tứ hợp viện bị đẩy ra, bốn vị lãnh đạo Hạ quốc và Diệp Hiên cùng nhau đi ra, cũng để cho Thanh Long nhanh chóng dập tắt điếu thuốc lá trong tay, bay thẳng đến nghênh đón bốn vị thủ trưởng.
- Tiểu Diệp, cậu cũng không cần tiễn, ngày sau khi đến kinh đô, nhất định phải đến nhà ngồi chơi, thím cậu tinh thông tám món chính hệ, biết cậu muốn tới, khẳng định sẽ vô cùng hoan nghênh.