Diệp Hiên nhẹ nhàng lên tiếng, giãn mặt ra mỉm cười, tiếp tục nói: - Chỉ là đến khi đợi được một ngày này ta mới phát hiện, nỗi sợ hãi bàng hoàng đã không còn nữa, có chăng chỉ là yên tĩnh và tường hòa. Nguyệt Thần có chút nghe không hiểu lời Diệp Hiên nói, nhưng lại biết chắc là Diệp Hiên đã bước vào cảnh giới nào đó. - Ngươi có thể rời khỏi. Diệp Hiên nhìn lên bầu trời, khí tức quanh người đang chậm rãi tăng cao, hiển nhiên đã chuẩn bị đưa tới Cửu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.