Vân Mộng Dao đứng dậy rời khỏi, không muốn nói nhiều một câu nào nữa cùng Hạ Thanh Trúc, chỉ là không chờ cô đi ra khỏi quán cà phê, giọng của Hạ Thanh Trúc lại từ từ vang lên.
- Tôi đã từng là thanh mai trúc mã với anh ấy, tôi hiểu rất rõ anh ấy, mà cô thì sao?
Nghe thấy Hạ Thanh Trúc nói như thế, đáy lòng Vân Mộng Dao bất chợt lại tức giận, trực tiếp xoay người, nói:
- Cô hiểu anh ta? Thế nhưng hôm nay tôi lại nhìn thấy anh ta chặn cô ở ngoài cửa, anh ta cũng không yêu cô, đúng chứ?
Chiến tranh giữa hai người con gái tiến hành trong im lặng, mà một màn này Diệp Hiên đương nhiên sẽ không biết, nhưng nếu hắn biết, cũng không có lòng đi để ý tới cái chuyện nhàn rỗi này.
...
Đoạn Tràng sơn, núi cao vạn trượng, nguy nga cổ kính, dãy núi kéo dài liên tiếp liên miên bất tuyệt, mãnh thú hoành hành trong núi, độc trùng trải rộng, là một trong bát đại kỳ sơn của thế giới, cũng là một cánh rừng rậm nguyên thủy cực kỳ cổ xưa.
Cổ thụ chọc trời, thảm thực vật sum xuê, một cơn gió nhẹ thổi tới mang theo mùi thơm ngát của cây cỏ, còn có tiếng chim chóc líu lo truyền đến từ giữa cánh rừng rậm nguyên thủy bất cứ lúc nào.
Diệp Hiên bước chậm ở Đoạn Tràng sơn, mỗi khi hắn bước ra một bước, gần giống như súc địa thành thốn, hắn đang đi tới chỗ sâu trong núi.
Trở về chốn cũ, tâm tư ngẩn ngơ, Diệp Hiên không ngờ nhanh như vậy hắn lại trở về nơi đây, chỉ là lúc này trong lòng chỉ tưởng nhớ chiến trường huyết hải, cũng không có lòng xem xét mảnh rừng rậm nguyên thủy này.
Ào ào ào!
Khi Diệp Hiên đi tới chỗ sâu nhất, phơi bày ở trước mắt hắn chính là thác nước cao một nghìn trượng, con thác trong suốt như ngọc kia không ngừng đánh ra một cái đầm nước, càng văng lên bọt sóng trong suốt như ngọc.
Một tòa thạch bi màu xanh dài mười trượng, rộng mười trượng, giống như xuất hiện từ thời đại xa xôi, một mạch đứng sững ở giữa đầm nước.
Ông!
Diệp Hiên bước ra một bước, hư không nở rộ rung động, đi thẳng tới trước tảng đá.
Nhìn cự bi trước người, Diệp Hiên không do dự nữa, hai tay bỗng nhiên đánh ra, một mảnh phù văn màu đỏ tràn ngập, trực tiếp làm cho tòa thạch bi này xảy ra biến hóa cực kỳ thần dị.
Ùng ùng!
Tiếng nổ vang động trời, thạch bi biến ảo, một mảng sáng đỏ xuất hiện trước mắt Diệp Hiên, khi Diệp Hiên bước vào trong đó, ánh cửa ánh sáng cũng chợt biến mất, lần nữa hóa thành thạch bi màu xanh, giống như cảnh tượng trước đó cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
…
Hoàng hôn giữa trời chiếu đỏ bùn sình trên mặt đất, số lượng xương trắng đếm không hết trải rộng ở mỗi bên mặt đất, trong không khí còn có mùi máu tanh cực kỳ nồng đậm đang phiêu đãng.
Hoa lạp lạp!
Một con sông đỏ ngầu cuồn cuộn chảy xuôi từ tây sang đông, trong con sóng triều quay cuồng kia mơ hồ truyền đến tiếng ngàn vạn vong linh kêu khóc, càng có quỷ ảnh không biết tên phiêu đãng ở trong huyết hà, liếc nhìn lại đều phải rợn cả tóc gáy.
Hai bờ sông huyết hà, kỳ hoa dị thụ, còn có mảng lớn đóa hoa đỏ tươi từ từ nở rộ, mang đến cho người ta một loại cảm giác thê mỹ kinh diễm, mùi hoa mê người phiêu đãng kia, còn có trăm con dị thú tìm hương mà xuất hiện tại đây.
Gào!
Tiếng thú hống thê lương, kêu thảm thiết không dứt, giữa lúc những dị thú này vừa tiến vào trong biển hoa đỏ tươi, chuyện tình cực kỳ khủng bố đã bất chợt xảy ra.
Thân thể dị thú đang nhanh chóng hóa thành vũng máu, điên cuồng bị biển hoa hấp thu, biển hoa càng thêm kinh diễm, chỉ là dị thú kia chỉ còn lại đống xương trắng, lại làm cho người ta quên đi cái đẹp của nó.
Một gốc huyết thụ không biết tên, trên cây có một cái miệng to lớn đang ở điên cuồng nuốt chửng một con dị thú khổng lồ, số lượng lớn huyết dịch bị hấp thụ, cho đến khi dị thú hóa thành bạch cốt, cái miệng to ở trên thân cây lại ở dần dần ẩn lui không còn vết tích.
Huyết hải vô biên, vừa nhìn vô ngân, ở trong thế giới đỏ ngòm nơi này, không biết có bao nhiêu dị thú đang điên cuồng chém giết, còn có rất nhiều quỷ ảnh thôn phệ lẫn nhau, đây là một mảnh thế giới giết hại, ở trong mảnh thế giới này, chỉ có cường giả mới có thể sống sót.
Ùng ùng!
Hư không chấn động, rung động khuếch tán, một cánh cửa ánh sáng màu đỏ đang từ từ mở ra, khi Diệp Hiên từ bên trong đi ra, một lệ khí sát phạt cực kỳ đáng sợ từ trên thân hắn bạo phát ra.
Rung trời động đất, sát lục cổ kim.
Sợi tóc xám trắng trên đầu Diệp Hiên ở dần dần thay đổi thành màu đỏ, giữa lúc đôi mắt khép mở tựa như hai viên Thái Cổ Tinh Thần đang ù ù chuyển động, mặt mũi đao tước kia càng tràn đầy lạnh lẽo vô tình.
Giờ khắc này, Diệp Hiên hóa thành Bất Tử Thiên Tôn, hơi thở của hắn tràn ngập ở trong chiến trường huyết hải, ba nghìn sợi tóc màu đỏ ngòm kia theo gió phiêu lãng, liếc mắt nhìn lại có vẻ kinh sợ tột cùng.
Hai bên bờ sông huyết hải, sinh linh tĩnh mịch, chỉ có con sông đỏ thẫm kia vẫn cuồn cuộn chảy xuôi, đang phát ra sóng triều to lớn.
Như sương như ảo, như yêu lại tựa như ma, giờ khắc này Diệp Hiên tựa như Minh Vương hành tẩu thế gian, vạn vật sinh linh tất cả đều tránh lui.
Diệp Hiên bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện ở trong biển hoa đỏ, biển hoa kinh khủng kia trong nháy mắt xa nhau một con đường, cung nghênh một mình Diệp Hiên đi qua.
Cây già màu đỏ lúc nãy thì khom lưng cúi xuống, rất nhiều dị thú tranh nhau chạy trốn, Diệp Hiên cùng nhau đi tới, mỗi lần qua một chỗ, nhất định phải gây nên một phen chấn động cực lớn.
- Chúng ta tham kiến Thiên Tôn.
Có sinh linh huyết sắc trí tuệ cực cao, đã có thể nói tiếng người, ở thời gian bọn họ tránh lui, trong miệng hô to tên Thiên Tôn, cũng để cho thế giới này hơi chấn động.