Một khúc cuối cùng, thiên địa tịch liêu, tiểu viện nhỏ hẹp lần nữa khôi phục lại bình tĩnh. Chỉ có Diệp Hiên vẫn cô độc ngồi trầm tư dưới ánh trăng, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. - Đầu... Đầu gỗ... cậu... rốt cuộc cậu là ai? Cố Hiểu Hiểu mặc dù là một cô gái đánh cá, tầm mắt cũng không cao, nhưng cô cũng không ngu dốt, cô biết rất rõ người có thể bắn ra khúc này, làm sao lại là người bình thường được đây? - Tôi là ai cũng không quan...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.