Sắc mặt thanh niên lạnh lẽo tột cùng, nói:
- Tơ Thiên Thiền trăm năm tạo thành, đao thương bất nhập nước lửa bất xâm, bà nói cho ta thứ chí bảo này, làm sao bồi thường? Bà lấy cái gì bồi thường?
Nghe lời của chàng trai này nói như thế, đôi môi Diệp mẫu liền tái nhợt, trong mắt đã đầy kinh hoảng, nhưng vẫn co quắp nói:
- Ngài yên tâm, ta sẽ gọi điện thoại, bất kỳ bao nhiêu tiền, chúng ta nhất định sẽ bồi thường cho ngài.
- Cút!
Dưới sự tức giận, thanh niên này đã đưa tay đánh Diệp mẫu ra, Diệp mẫu bị đánh, trong miệng cũng chảy rất nhiều máu, hiển nhiên một kích này, thanh niên đã có tâm tư lấy mạng Diệp mẫu.
- Bồi thường, một phàm nhân như bà, tôi không cần tính toán với bà.
Lãnh Thanh Tuyết hơi nhíu đôi mi thanh tú.
- Lý quản lý, cho bà ta gọi điện thoại cho người nhà, sau đó đưa bà ta đi bệnh viện, tất cả chi phí Trác gia ta chịu.
Trác Quân Đình tuy bất mãn với hành động độc ác của thanh niên này, nhưng cô cũng biết, ở trong mắt chút gia tộc cổ võ giả này, tính mạng của những người bình thường chẳng bao giờ thật sự đặt ở trong mắt bọn họ.
...
Cũng trong lúc đó, Diệp Hiên đang cùng Diệp Linh Nhi trò chuyện.
Chợt, tâm linh Diệp Hiên truyền đến một cơn đau đớn cực lớn, điều này cũng làm cho Diệp Hiên bỗng nhiên đứng dậy, thần thức cực kỳ khủng bố trong nháy mắt thả ra.
Mẹ con đồng lòng, cảm động lây, khi Diệp mẫu bị thương nặng, ngay lập tức Diệp Hiên đã xuất hiện dị thường cực lớn, khí tức quanh người càng là rét lạnh xuống trong nháy mắt.
Ông!
Khi mà thần thức của Diệp Hiên lan ra kéo dài ra, đã trực tiếp bày biện ra hình ảnh Diệp mẫu bị thương, càng là nhìn thấy đám người Trác Quân Đình cùng Lãnh Thanh Tuyết trong sảnh hồng muôn hoa đua thắm khoe.
Ầm!
Thiên diêu địa động, bước ra một bước, ở trong ánh mắt kinh hãi của Diệp Linh Nhi, Diệp Hiên trong nháy mắt đã biến mất ngay trước mặt cô, điều này cũng làm cho Diệp Linh Nhi hoảng sợ không thôi, có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
…
Trong căn phong hồng muôn hoa đua sắc khoe thắm.
Mặt Diệp mẫu như tờ giấy vàng, máu không ngừng tràn ra khóe miệng, chỉ là Diệp mẫu từng dùng qua Uẩn Linh Đan, phần dược lực này vẫn luôn chưa có hoàn toàn tan ra, cũng là bởi vì Uẩn Linh Đan, vì thế mới kéo tính mệnh Diệp mẫu lại.
- Lãnh tiểu thư, hôm nay....
Ầm!
Không đợi Trác Quân Đình lần nữa lấy lòng Lãnh Thanh Tuyết, một tiếng nổ vang kinh trời động đất đã truyền đến, chỉ thấy cánh cửa lớn trong sảnh bị phá vỡ, mảnh gỗ bay khắp nơi, khí tức quanh người Diệp Hiên âm hàn, cũng bước vào trong sảnh.
- Diệp... Diệp tiên sinh?
Diệp Hiên đột nhiên xuất hiện, lại tạo thành một màn kinh người như thế này, trực tiếp làm cho sắc mặt Trác Quân Đình đại biến, càng là trực tiếp đứng dậy, khi nhìn đến mặt mũi Diệp Hiên dữ tợn, một cảm giác cực kỳ xấu dâng lên từ đáy lòng Trác Quân Đình.
Ngay cả Trác Quân Đình hắn nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn, Diệp Hiên cứ một đường thẳng đi tới trước người Diệp mẫu, dưới thần thức quan sát, phát hiện hơi thở Diệp mẫu mong manh, một chân đã bước vào Địa Phủ.
Bàn tay lướt khoảng không, một viên đan dược màu đỏ xuất hiện ở tay, Diệp Hiên nhanh chóng cho Diệp mẫu ăn, cho đến khi trên mặt Diệp mẫu có một tia huyết sắc, lúc này Diệp Hiên mới yên lòng lại.
- Cậu là ai, ai để cho cậu tiến vào... ?
Quản lý nhà hàng đầu tiên là ngẩn ra, mà sau đó lại trực tiếp lên tiếng chất vấn đối với Diệp Hiên.
Ầm!
Không khí nổ đùng, thân như làn khói, không đợi quản lý nói xong, Diệp Hiên chợt xuất hiện ở trước người người này, giữa lúc đôi mắt khép mở, trong mắt có một tia cực kỳ bạo ngược.
Ầm!
Ngũ chỉ như sơn, oanh sát tất cả.
Máu tươi, máu tươi thê diễm đẹp lạ thường, thời gian Diệp Hiên vỗ xuống một chưởng, chỉ thấy đầu quản lý nhà hàng trực tiếp nổ tung, một bộ thi thể không đầu xụi xuống trên mặt đất, càng đem sàn nhà hoa lệ nhuộm dần đỏ như máu.
- Diệp... Diệp tiên sinh... ngài... ngài là ai?
Trác Quân Đình khẽ run, sắc mặt trắng bệch, nếu như cô còn nhìn không ra quan hệ giữa Diệp Hiên cùng Diệp mẫu, chỉ sợ cô đều sẽ mắng mình là một kẻ ngu ngốc.
- Hôm —— nay —— đám —— các —— người —— đều —— sẽ —— chết!
Một chữ một trận, sát cơ trùng tiêu, huyết quang tàn ngược từ từ bốc hơi ở quanh thân Diệp Hiên, giữa lúc đôi mắt khép mở, tựa như Minh Thần đang ở mở ra hai mắt, cái sát cơ khuynh thế kia chấn động hư không, càng làm cho Trác Quân Đình liên tiếp lui về phía sau, cảm giác trong lòng là khủng bố cực lớn.
Long có nghịch lân, xúc chi tất nộ (*).
(*) Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt nổi giận.
Vì sao Diệp Hiên lại trở về nhân gian?
Công ơn nuôi dưỡng của Diệp mẫu, thân làm con hiếu thuận, Diệp mẫu mười tháng hoài thai, ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng hắn lớn khôn, bà chính là cấm kỵ lớn nhất của Diệp Hiên.
Hôm nay có người đụng vào cấm kỵ của Diệp Hiên, bất kỳ hắn là ai vậy, là người có hoặc không có quan hệ với việc này, kết quả duy nhất chỉ có chết.
- Là ngươi?
Khi thấy mặt mũi Diệp Hiên, thanh niên đồng hành cùng Lãnh Thanh Tuyết kinh hô thành tiếng, trong mắt càng là có vẻ kinh hãi.
Đạp —— đạp —— đạp.
Mặt đất rung chuyển, hư không nổ đùng, thời gian Diệp Hiên từng bước đi tới trước thanh niên, nhà hàng Bột Hải run rẩy cuồng bạo, bức tường xung quanh nhanh chóng bị rạn ra, giống như muốn sụp xuống vậy.
- Không được... Không được, hắn là tiên thiên võ giả!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rốt cục Lãnh Thanh Tuyết ngồi không yên, mặt mũi tinh xảo đầy kinh hoảng, trong mắt càng là hiện lên một luồng sợ hãi thật sâu, cũng không còn hình tượng băng sơn nữ thần như trước nữa.
Lúc này, thanh niên muốn thoát khỏi nơi đây, nhưng hắn sợ hãi phát hiện, thân thể hắn không chịu chi phối, gắt gao định ở tại chỗ, gần giống như có một ngọn núi áp bách ở trên người hắn, làm cho mình đều không thể nhúc nhích được chút nào.