- Vâng, thuộc hạ xin cáo lui. Ưng Nhất chịu đựng đau đớn cáo từ rời khỏi, hiển nhiên có thể giữ lại một cái mạng, đây đã là vạn may mắn trong bất hạnh. Trong sân! Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, sau đó lại chậm rãi lắc đầu, đối với đám thành viên Minh Phủ vòng ngoài này, trong lòng đã dâng lên sự bất mãn, hắn muốn chính là tinh anh, mà không phải loại phế vật tự đại này. Còn Tôn Tiểu Phúc người này, tuy nhìn như tham lam háo sắc, nhưng lại có trật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.