Trác Văn Bân trầm mặc, trong mắt còn có một tia bối rối, hiển nhiên Diệp Hiên cho hắn áp lực cực kỳ nặng nề.
- Người này không đơn giản, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Quỷ lão lên tiếng.
- Nhưng nếu không giết nha đầu kia, làm sao ta lấy được máu trong người cô ta để tu luyện U Minh chân giải?
Trác Văn Bân không cam lòng nói.
- Hừ!
Nhìn sự không cam trong mắt Trác Văn Bân, quỷ lão hừ lạnh nói:
- Nếu quả thật như lời cậu nói, người này chính là kẻ đã huỷ diệt Lãnh gia, tuy ta tu luyện chính là quỷ pháp, nhưng cũng chưa hẳn là đối thủ của người này.
- Nhưng quỷ lão, ông là quỷ đại sư, cũng không phải cổ võ giả đúng nghĩa, lấy thủ đoạn khó lường của ông, còn thu thập không được cái tên Diệp Hiên này sao?
Trác Văn Bân kinh ngạc nói.
- Chẳng lẽ cậu là kẻ ngu ngốc hay sao?
Sắc mặt quỷ lão âm trầm, trực tiếp nổi giận nói:
- Trước đây ta lấy quỷ anh dùng cách như tằm ăn, hút dần khí huyết của cha cậu, chính là bị người này phá, mà cái tên Diệp Hiên này tuyệt không đơn giản, không hoàn toàn chắc chắn, ta tuyệt đối sẽ không đối địch với hắn.
Quỷ lão nói đến đây, trong mắt lại xẹt qua một luồng sợ hãi, hắn kỳ thực cũng không có kể ra chân tướng với Trác Văn Bân, trước đây quỷ anh của hắn bị phá, làm cho bản thân hắn bị trọng thương, qua đủ một tháng mới khôi phục nguyên khí, đây lại chỉ là tình huống chưa thấy Diệp Hiên mà đã bị như thế, nếu như chính diện đối địch cùng Diệp Hiên, hắn chỉ sợ mình tuyệt đối không phải đối thủ của người này.
- Nếu như không phải ta biết cha cậu nhìn về phía Lãnh gia, triệt để đoạn tuyệt quan hệ cùng Diệp Hiên, cậu cho rằng lần này ta sẽ tùy tiện ra tay, giúp cậu đoạt được chức gia chủ sao?
Quỷ lão bất mãn nói.
Nhìn sắc mặt âm trầm của quỷ lão, trong nháy mắt Trác Văn Bân tỉnh ngộ lại, nói:
- Chẳng... Chẳng lẽ chúng ta nên bỏ qua cho con nha đầu chết tiệt kia?
- Ah!
Quỷ lão âm u cười một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị, nói:
- Là cậu nghĩ quá phức tạp, vẫn luôn đặt tên Diệp Hiên này ở mặt đối lập, theo tác phong hành sự của hắn đến xem, người này tuyệt đối không phải người lương thiện, nếu chúng ta có thể trở thành bạn với hắn, chuyện này đối với chúng ta mà nói có chỗ cực tốt, hơn nữa đứa cháu ruột này của cậu chưa chắc là có thể cầu động vị cao nhân này.
Trác Văn Bân thông suốt tỉnh ngộ, đúng vậy, hắn căn bản là không có đắc tội qua vị Diệp tiên sinh này, vì sao không thể cùng trở thành bạn?
- Cái kia... Vậy ý của ngài là?
Trác Văn Bân thận trọng hỏi.
- Mang theo quà cáp, chúng ta tự mình đến nhà gặp mặt.
Ánh mắt quỷ lão trầm ngưng, trực tiếp làm ra quyết định.
Mưa xuân liên miên, nhiệt độ chợt hạ xuống, mặc dù bây giờ đã đầu mùa xuân, nhưng trong không khí vẫn còn hơi se lạnh, những hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, cũng làm cho cơ thể mềm mại của Trác Quân Đình ướt nhẹp.
Bắt đầu từ sáng sớm Trác Quân Đình đã quỳ gối trước cửa nhà Diệp Hiên, mặc dù trên bầu trời đã bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ, nhưng cô cũng chưa từng đứng dậy, chỉ là trong đôi mắt đờ đẫn của cô cũng chỉ có phơi bày lên sự tuyệt vọng, ai nhìn qua một cái cũng là mang đầy lòng thương hại.
- Anh, anh thật sự cứ để chị ấy quỳ như vậy sao?
Diệp Linh Nhi không đành lòng hỏi.
Diệp Hiên để hai tay sau lưng, xuyên qua cửa sổ bình tĩnh nhìn Trác Quân Đình quỳ ở ngoài cửa, trên mặt cũng không chút biến hóa nào, cũng để cho người khác nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Trong lòng cô ta có thù hận, đã rơi vào cố chấp, người như thế không thể nghi ngờ là kẻ điên cuồng, nhất là một người con gái!
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng nói.
- Anh, có... Có nên giúp chị ấy một tay không.
Diệp Linh Nhi khẽ cắn đôi môi.
Nhìn Diệp Linh Nhi không đành lòng, Diệp Hiên cười một tiếng nói:
- Nha đầu ngốc, người đáng thương trên thế giới có biết bao nhiêu, nếu là anh thấy một người giúp một người, em cảm thấy anh sẽ như thế này sao?
Diệp Hiên nói đến đây, âm thanh thoáng hạ xuống, trong mắt xẹt qua một tia quỷ dị, nói:
- Hơn nữa, thế giới này vốn dĩ là không công bằng, cô ta muốn anh báo thù giúp, nhưng cô ta có thể trả giá bằng cái gì chứ?
Diệp Hiên nói như thế, Diệp Linh Nhi nghe cũng không hiểu, cô cũng biết người anh này của mình rất thần bí, nhưng lại không đành lòng nhìn Trác Quân Đình cứ mãi quỳ gối ở ngoài cửa như thế, cuối cùng Diệp Linh Nhi chỉ có thể than khẽ, không thể nói giúp Trác Quân Đình thêm gì.
Màn đêm buông xuống.
Khi Diệp mẫu cùng Diệp Bình cùng nhau về nhà, tự nhiên cũng thấy Trác Quân Đình quỳ ở ngoài cửa, Diệp mẫu hỏi han nhưng Diệp Hiên chỉ là lấp liếm cho qua, nói với Diệp mẫu việc này hắn tự có quyết định.
Cũng trong lúc đó, một chiếc xe con xa hoa lái vào Bích Vân Hiên, cho đến khi dừng sát ở trước cửa nhà Diệp Hiên, Trác Văn Bân và quỷ lão cùng nhau xuống xe, cho đến khi hai người tới trước người Trác Quân Đình, một nụ cười nhạt liền câu lên từ trên miệng Trác Văn Bân.
- Ah… đây không phải cháu gái tốt của ta đây sao? Làm sao nhìn thấy bác hai mà lại không lên tiếng chào hỏi vậy?
Bất chợt….
Trác Quân Đình bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đã hoàn toàn đỏ đậm, càng hiện đầy tia máu, đôi mắt nộ oán thâm độc kia, gần giống như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, nếu như đôi mắt có thể giết người, thời khắc này Trác Văn Bân sớm đã chết trăm ngàn lần rồi.
- Oán khí thật là nặng!
Quỷ lão khẽ lên tiếng, đôi mắt nhìn Trác Quân Đình càng mang vẻ thấy cái mình thích là thèm, giống như nhìn thấy chí bảo vậy.
- Trác Văn Bân tên súc sinh giết em giết cha như ông, cho dù tôi có chết hóa thành lệ quỷ, cả ngày lẫn đêm cũng sẽ quấn lấy ông, để cho ông vĩnh sinh không được an lành.
Trác Quân Đình tựa như ác quỷ gầm thét, cái âm thanh thê lương kia làm cho đáy lòng người ta phát lạnh.
- Hừ, khéo ăn khéo nói, chờ gặp được Diệp tiên sinh, đến lúc đó thì xem tao giết chết mày như thế nào.
Trác Văn Bân thâm độc lên tiếng.