Mục lục
Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dát chi!

Cửa nhà Diệp gia bị đẩy ra, Diệp Hiên bước chậm đi ra, điều này cũng làm cho hai người Trác Văn Bân biến sắc, trên khuôn mặt càng hiện lên nụ cười lấy lòng, bước nhanh đi tới chỗ Diệp Hiên.

- Ngưỡng mộ đại danh Diệp tiên sinh đã lâu, hôm nay tự ý đến nhà gặp mặt, cũng xin Diệp tiên sinh chớ trách.

Trác Văn Bân khom mình chào hỏi, hạ bản thân mình xuống cực thấp.

- Xin chào Diệp huynh.

Quỷ lão cũng chào hỏi, có vẻ rất trịnh trọng.

- Các người đến đây có chuyện gì không?

Diệp Hiên bình tĩnh nói.

- Diệp tiên sinh, hết sức xin lỗi, đứa cháu gái này của tôi tự ý đến chỗ cậu quấy rối, lần này tới là muốn mang nó về Trác gia, đây là một chút tâm ý nho nhỏ, cũng xin cậu vui vẻ nhận.

Trác Văn Bân cung kính lên tiếng, trong tay xách theo hai cái hộp gỗ, càng là khom lưng đưa cho Diệp Hiên, chỉ là Diệp Hiên cũng không có nhận lấy, cũng để cho Trác Văn Bân hơi xấu hổ.

- Diệp huynh, chúng ta có thể vào nhà một lần hay không?

Quỷ lão đảo mắt, thăm dò lên tiếng hỏi Diệp Hiên.

Nhìn hai người Trác Văn Bân tha thiết, trong mắt Diệp Hiên lại xẹt qua một luồng dị sắc, mà sau đó chậm rãi gật đầu, đi đến trong nhà, mà quỷ lão lại nháy mắt với Trác Văn Bân, hai người vui vẻ, cũng nhanh chóng bước vào nhà Diệp Hiên.

Lúc này, Trác Quân Đình thấy một màn như vậy, đôi môi càng cắn chặt, trực tiếp đó lảo đảo đứng dậy, cũng bước theo vào trong nhà Diệp Hiên, hiển nhiên cô cũng nhìn ra, Trác Văn Bân muốn lôi kéo Diệp Hiên, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Ở giữa phòng khách.

Diệp Hiên ngồi dựa trên ghế xô-pha, đạm nhiên nhìn ba người trước mắt, mà Diệp mẫu biết Diệp Hiên và đám người có việc phải xử lý, cũng sớm về đến phòng, không muốn gặp những người ngoài này.

- Tôi biết Diệp huynh cậu là thế ngoại cao nhân, tự nhiên xem không nhìn tiền tài trong thế tục, hai hộp này chính là Lão Sơn Tham năm trăm năm, cũng là linh vật mà Văn Bân tôi hao hết trắc trở mới lấy được, một chút lễ mọn này không thể hiện hết thành ý, cũng xin Diệp huynh vui vẻ nhận.

Quỷ lão nhanh chóng mở hai hộp gỗ ra, mùi hương nồng nặc đập vào mặt, trực tiếp đẩy tới trước người Diệp Hiên, nụ cười trên mặt càng là đầy vẻ lấy lòng, chỉ là sự đau lòng trong mắt cũng lóe lên một cái rồi biến mất.

Nhìn Lão Sơn Tham trong hai hộp gỗ, Diệp Hiên cũng hơi ngạc nhiên, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa linh khí nhè nhẹ, không ngờ ở thế giới thiên địa Mạt Pháp này lại vẫn có thể có linh dược như thế này, đây chính là vật vô cùng hiếm có.

Diệp Hiên cũng từ nơi này nhìn ra, hai người Trác Văn Bân cũng là nhọc lòng đến đây để lấy lòng hắn.

- Lễ vật tôi nhận...

Diệp Hiên gật đầu, trực tiếp nhận lấy hộp gỗ, đậy nắp lại, phòng ngừa linh khí bay ra ngoài, tuy loại linh dược này đối với hắn vô dụng, nhưng là đối với người thường lại có công hiệu cực lớn.

Nhìn Diệp Hiên nhận lấy quà, rốt cục nỗi lòng lo lắng của Trác Văn Bân cũng được thả xuống, càng mịt mờ nhìn về phía Trác Quân Đình, trong mắt xẹt qua một tia sát cơ rét lạnh.

- Diệp tiên sinh, nếu sau này cậu có bất kỳ phân phó gì, chỉ cần tôi đủ khả năng, tuyệt đối không chối từ.

Trác Văn Bân hợp thời tiến lên, càng cho thấy thái độ của mình.

- Nếu như không có chuyện gì, các người có thể đi.

Diệp Hiên gật đầu, khẽ lên tiếng.

Nhìn Diệp Hiên cũng không có ý phản hồi lại mình, Trác Văn Bân hơi ngẩn mặt ra, vừa định muốn nói cái gì đó, nhưng không đợi hắn nói ra khỏi miệng, đôi mắt quỷ lão đã xoay động, vội vàng giả vờ tức giận, nói:

- Còn không nhanh mang đứa cháu gái không biết trước sau này của cậu về, chẳng lẽ còn muốn ở chỗ này quấy rối Diệp tiên sinh nghỉ ngơi sao?

- À?

Trác Văn Bân ngẩn ra, mà sau đó lại nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt đã lập tức hiểu rõ ý tứ của quỷ lão, vị Diệp tiên sinh đã nhận lễ, hiển nhiên không có dự định che chở Trác Quân Đình, thế này thì dù có nói quá nhiều cũng là làm điều thừa.

- Diệp tiên sinh chúng ta cáo từ.

Trác Văn Bân cung kính lên tiếng với Diệp Hiên, mặt cũng nhe răng cười nhìn về phía Trác Quân Đình, trực tiếp bắt cánh tay của cô lại, sau đó kéo lấy cô đi thẳng ra khỏi cửa.

Trác Quân Đình chẳng qua cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể tránh thoát khỏi bàn tay to lớn của Trác Văn Bân được, hắn không ngừng lôi kéo cô đi, trong mắt của cô tràn ngập sự tuyệt vọng, càng là lên tiếng nhờ Diệp Hiên giúp đỡ, nói:

- Diệp tiên sinh, ngài thật thấy chết mà không cứu sao?

Đáng tiếc, đối với lời cầu xin giúp đỡ của Trác Quân Đình, Diệp Hiên cũng vẫn mãi thờ ơ, cho đến khi người này bị Trác Văn Bân lôi kéo ra khỏi Diệp gia, bóng dáng của ba người cũng biến mất ở trong mắt Diệp Hiên.

- Nếu như không từ trong địa ngục bò ra ngoài, thì sao lại có ý hận ngập trời kia?

Diệp Hiên nhẹ giọng tự nói, nụ cười mỉm câu ra từ khóe miệng của hắn.

Huyết sắc mông lung, hư không ông hưởng, Diệp Hiên vừa dứt lời, cả người hắn cũng quỷ dị biến mất ở trong nhà.

Biệt thự Trác gia!

Người hầu sớm bị Trác Văn Bân cho lui xuống, cả căn biệt thự lại thắp đèn mờ tối, Trác Văn Bân cầm ly rượu đỏ trong tay ngồi dựa trên ghế xô-pha, lướt qua rượu đỏ trong ly, trong mắt đều là vẻ kích thích.

Một cái bàn mổ, đao giải phẫu rét lạnh, những lọ thuốc không rõ tên sắp đầy ở hai bên, trưng bày ở trong phòng khách, Trác Quân Đình bị trói cố định ở trên bàn, cô đang ở khàn cả giọng tức giận chửi mắng.

- Trác Văn Bân, ông là tên súc sinh, hôm nay tôi dù có chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ ăn thịt của ông uống máu của ông.

Như ác quỷ gào thét, lại tựa như lệ quỷ tru lên, thời khắc này Trác Quân Đình lại không còn là một cô gái đinh đẹp phong phạm thục nữ nữa, cô tựa như hóa thành một người điên, đôi mắt đỏ ngầu kia đang hiện lên sự thù hận cực kỳ đáng sợ.

- Cô gái nhỏ, dù cho cô có hóa thành lệ quỷ, chẳng qua cũng chỉ là công cụ trong tay tôi mà thôi.

Quỷ lão kích thích lên tiếng, quanh thân càng hiện đầy quỷ khí âm u, hắn giơ dao phẫu thuật lên, đang từng bước đi tới chỗ Trác Quân Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK