Một nụ cười tàn khốc hiện ra trên khóe miệng Diệp Hiên, hai cánh tay của hắn chậm rãi giãn ra, hít thật sâu một cái trong ánh mắt kinh ngạc của bầy, khuôn mặt càng xuất hiện vẻ mê say. - Bao lâu? Ba ngàn năm? Đủ ba ngàn năm. Diệp Hiên nhìn lên bầu trời, âm thanh thâm thúy mà tang thương, giữa lúc đôi mắt khép mở có thể nhìn thấy hai con ngươi giống như tinh thần ngoài vũ trụ đang luân chuẩn. Ùng ùng!. Bầu trời vô biên dần dần tối đen, thiên địa bạo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.