- Ngươi tên là gì?
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Đại... Đại nhân, ta tên Lãnh Vô Ca, chỉ là một người làm của Lãnh gia.
Thiếu niên run rẩy nhỏ bé lên tiếng.
- Ừm.
Diệp Hiên gật đầu, bước chậm đi tới trước người thiếu niên, bàn tay trong suốt như ngọc không ngừng khẽ vuốt búi tóc thiếu niên, âm thanh càng ôn nhuận như ngọc nói:
- Ngươi an tâm đi đi, ta sẽ cho ngươi toàn thây.
Ầm!
Chém tận giết tuyệt, tuyệt không lưu thủ, ở lòng bàn tay Diệp Hiên, đôi mắt thiếu niên tan rã, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, hắn làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên lại sẽ giết mình thật.
- Vì... Vì cái gì?
Giữa lúc hấp hối, thiếu niên không cam lòng mà lên tiếng nói.
- Tuy ngươi che giấu tốt, nhưng ta lại nhìn ra một thứ từ trong ánh mắt của ngươi, mà thứ đó lại là... Hận!
Diệp Hiên đạm nhiên lên tiếng, trong mắt có một tia ưu thương xẹt qua.
- Người đáng sợ nhất thế gian, chỉ có hai loại người. Một loại là người giàu lòng thương, vì đất trời lập tâm, vì dân chúng lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời mở thái bình, người như thế lòng mang thiên hạ, trạch phúc thương sinh, cũng là thánh nhân.
- Mà loại người thứ hai thì là người mang đầy thù hận, hận trời bất công, hận đất vô tâm, lòng hận có thể làm long trời lở đất, mà người như thế càng đáng sợ hơn so với loại người thứ nhất.
Diệp Hiên không biết đang nói cho thiếu niên nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe, lúc này hơi thở của hắn cũng hơi lộ ra cô tịch và tiêu tác.
- Tuy nhiên, ngươi cũng không phải loại người thứ hai, nhưng lòng mang thù hận, ta lại có thể nào giữ ngươi được?
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, mà đôi mắt thiếu niên cũng đã tan rã, hóa thành một bộ thi thể lạnh như băng xụi xuống trên mặt đất.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi, một cơn gió mát phất phơ thổi qua cũng để cho sợi tóc Diệp Hiên theo gió phiêu lãng, hắn nhìn ra quần sơn bao la, trong mắt có cô tịch cùng tang thương vô tận.
Diệp Hiên tự hỏi, hắn là loại người như vậy sao?
Tâm tư ngẩn ngơ, để tay lên ngực tự hỏi, nhưng vẫn không có được câu trả lời hắn mong muốn.
Diệp Hiên tự nhận hắn là một người vô tình, ngay cả một thiếu niên yếu đuối hắn cũng không có lưu thủ chút nào, trực tiếp giết ngay tại chỗ.
Lòng thương hại hèn mọn đã từng có, hắn quăng đi, mà đây cũng không phải là kết quả hắn muốn, chỉ là bốn năm sát phạt làm cho Diệp Hiên hiểu rõ một đạo lý.
Cường giả nặng như núi cao, người yếu phủ phục như kiến!
Đây mãi là một thế giới cường giả, hắn chỉ có vứt bỏ lòng thương hại đã từng có, một đường quét ngang qua, chân chính tiêu dao giữa đất trời.
Thiếu niên chết, cũng không có làm cho tinh thần Diệp Hiên lay động chút nào, chỉ là lại làm cho hắn hơi xúc động, nếu như hôm nay hắn giữ lại mạng cho thiếu niên này, trong tương lai người này sẽ tìm hắn báo thù hay không?
Đồ môn diệt nhà, chém tận giết tuyệt, Diệp Hiên cũng không sợ thiếu niên tìm hắn báo thù, chỉ là cuối cùng cả đời thiếu niên cũng sẽ phải sống ở trong thù hận, mà cái loại dày vò này sẽ để cho một người trở nên điên cuồng.
Nhân vật lớn cũng không đáng sợ, mà điều đáng sợ thật sự là những nhân vật nhỏ điên cuồng này, có lẽ sẽ ở một thời cơ thích hợp, cho ngươi một kích trí mạng.
Bất kể là vì phiền phức cũng tốt, hay là vì không cho thiếu niên sống đau khổ dày vò trong thù hận cũng được, giết chết mới là phương thức giải quyết tốt nhất.
Tuy lý luận của Diệp Hiên rất cực đoan, nhưng đây cũng là cách xử thế làm người của hắn, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể sống đến bây giờ.
Tâm tư quay lại, Diệp Hiên nhoẻn miệng cười, chính mình làm sao thế này, giống như hóa thành một lão già tang thương, con đường tương lai của hắn còn rất dài, cuộc đời của hắn chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Vân sơn vụ ảnh, đường hẹp quanh co, tâm cảnh Diệp Hiên lúc này giống như thăng hoa, hắn cũng không có ngự không rời khỏi, mà là dọc theo đường núi, bước chậm đi xuống núi Phượng Minh.
Chỉ là, một vùng núi ở phía sau Diệp Hiên bị nhuộm dần bởi máu, Lãnh gia trang hóa thành hài cốt, không biết bao nhiêu thi thể võ giả Lãnh gia nằm ngang ở trên đất, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Ba ngày trôi qua, tin tức Lãnh gia bị tiêu diệt truyền khắp giới Cổ Võ, tức thì gây nên một hồi sóng to gió lớn, mỗi loại suy đoán dồn dập xuất hiện.
Có người nói huỷ diệt Lãnh gia chính là kẻ thù ngày xưa gây nên, cũng có người nói Lãnh gia đắc tội đại nhân vật không nên đắc tội, mới có kết quả nhà hủy người mất.
Không có Vương Triều vĩnh viễn, cũng không có thế gia vĩnh viễn, gia tộc cổ võ bị diệt, loại chuyện này tuy không thường gặp, nhưng lại có thật nhiều ví dụ, dù sao người trong giang hồ, dĩ nhiên có ân oán báo thù, tuy Lãnh gia bị huỷ diệt mang đến cho giới Cổ Võ một phen chấn động, nhưng rất nhanh cũng đã lắng lại sóng gió.
Chỉ là, chuyện lần này lại làm cho Thanh Long cực kỳ rung động, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Diệp Hiên lại có thể kinh khủng như vậy, một gia tộc cổ võ, trong khoảnh khắc đã bị hủy ở trong tay của hắn.
Cũng trong lúc đó, sau khi Trác gia đạt được tin tức Lãnh gia bị tiêu diệt, Trác lão gia giống như già đi mười tuổi, cả người cũng trở nên hoảng sợ không chịu nổi một ngày, bởi vì chính là lão đã truyền tin tức Diệp Hiên cho Lãnh gia, nhưng bây giờ Lãnh gia lại bị huỷ, nếu như đây không phải là Diệp Hiên gây nên, có đánh chết ông cũng sẽ không tin.
Cũng là vào lúc này, Trác gia xảy ra biến đổi lớn, Trác lão gia một đêm chết bất đắc kỳ tử, bỏ mình ở trong nhà, sau khi được bác sĩ kiểm tra, phát hiện là bị suy tim mà chết đột ngột.
Chỉ là tràng biến đổi lớn này còn không có xong, theo Trác lão gia tử chết đột ngột, cha của Trác Quân Đình đã bỏ mình trong một trận tai nạn giao thông, toàn bộ quyền hành trong Trác gia rơi vào trong tay con trai thứ hai Trác Văn Bân, Trác Quân Đình càng biến mất không còn tăm hơi, bị Huyền Kính Ti lập thành án mất tích bí ẩn.
...