Ánh trăng mông lung, trong trẻo như nước, Quảng Hàn tiên tử mang bạch y như tuyết, lẳng lặng đứng ở trong cung khuyết, chỉ là nụ cười của nàng dần dần biến mất, một tia ưu thương hiện ra trên mặt nàng. - Nếu ngươi không rời khỏi, tất sẽ mang đến cho hắn đại kiếp nạn. Bỗng nhiên, một tiếng như nói ẩn như hiện quanh quẩn bên tai Quảng Hàn tiên tử, tiếng này làm cho người ta không phân biệt được nam nữ, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác mênh mông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.