Diệp Hiên về nhà, hai nữ liếc nhìn, biểu tình có bất đồng riêng, nhưng đều không ngoại lệ, trong lòng đều có chút vui mừng, chỉ là loại tâm tình này chính các cô cũng không có phát hiện ra.
Trong nhà đột nhiên nhiều thêm hai người con gái, điều này làm cho Diệp Hiên rất không quen, lúc dọn cơm lên bàn, Diệp Hiên cúi đầu ăn cơm, cũng không ý muốn nói chuyện.
Trong lúc này, Diệp mẫu cùng hai cô gái nói chuyện vui đùa, chỉ là không hề đề cập đến chuyện xấu khi còn bé của Diệp Hiên, cho đến khi đêm đã rất muộn, hai nữ cái này mới tạm biệt Diệp mẫu.
- Anh Diệp, cơm bác gái làm thật sự rất ngon, tôi sau này sẽ thường lui tới.
Lúc tạm biệt, Vân Mộng Dao mỉm cười với Diệp Hiên.
- Gặp bác sau ạ.
Hạ Thanh Trúc rất lễ phép chào Diệp mẫu, trước khi đi lại yên lặng liếc nhìn Diệp Hiên, sau đó hai người cùng nhau đi về.
- Hiên nhi, con và Thanh Trúc...?
Nhìn hai cô gái đã rời khỏi, Diệp mẫu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bà tự nhiên biết chuyện cũ giữa Hạ Thanh Trúc cùng Diệp Hiên, chỉ là hôm nay lại không ngờ sẽ nhìn thấy cô gái này ở trong nhà mình.
- Con và cô ấy không có quan hệ gì.
Diệp Hiên lắc đầu nói.
- Ai!
Diệp mẫu tự nhiên thở dài, nói:
- Thanh Trúc là con gái của Hạ gia, chúng ta cũng không với nổi, nhưng mẹ thấy Mộng Dao rất tốt, Hiên nhi không bằng....
Diệp Hiên hoàn toàn có thể trông ra được sự chờ mong trong ánh mắt Diệp mẫu, điều này cũng làm cho hắn trịnh trọng nói:
- Mẹ, thứ con theo đuổi cũng không phải nhi nữ tình trường, hy vọng mẹ có thể hiểu được.
- Anh, Vân lão sư thật sự rất không tệ, thật chẳng lẽ anh không suy nghĩ được một chút sao?
Diệp Linh Nhi hợp thời chen miệng nói.
Diệp Hiên rất muốn nói, nếu như hắn chỉ là một người bình thường thì có lẽ Vân Mộng Dao thật sự là một lựa chọn rất tốt, nhưng hắn cũng không phải người bình thường, hắn sớm muộn cũng phải rời khỏi thế giới này, nào có tâm tư đi trêu chọc nhi nữ tình trường.
Thái độ của Diệp Hiên rất rõ ràng, cũng để cho Diệp mẫu không thể khuyên bảo, chỉ là nói một tiếng mệt, rồi trở về trong phòng.
Thấy Diệp mẫu thất vọng, trong lòng Diệp Hiên rất rõ, ở trong lòng Diệp mẫu, hắn sớm muộn cũng phải lấy vợ sinh con, đây là đại sự cuộc đời, thế gian nào có người mẹ nào không quan tâm con mình?
Chỉ là, phàm nhân cuối cùng cũng sẽ chết, đây là vận mệnh không thể thay đổi, mặc dù hắn lấy vợ sinh con thật, nhưng trăm năm sau, bên người cũng không một ai làm bạn, đây thật là kết cục hắn mong muốn sao?
- Linh nhi, anh phải đi xa nhà một chuyến, trước lễ mừng năm mới nhất định trở về, em hãy nói với mẹ một tiếng.
Diệp Hiên đem áp nỗi lòng lo lắng xuống, nói thẳng với Diệp Linh Nhi.
- Anh, anh vừa mới trở về, lại muốn đi đâu, lần này còn muốn đi lâu như vậy sao?
Diệp Linh Nhi nghi vấn hỏi.
Nghe thấy Diệp Linh Nhi nói như thế, Diệp Hiên nhìn phương hướng núi Đoạn Tràng, ánh mắt thâm thúy, nói:
- Có những chuyện có nói em cũng không hiểu, mỗi người đều có trách nhiệm cho chính mình, mà chỗ đó chính là trách nhiệm của anh.
Diệp Hiên nói xong thì trực tiếp đi ra khỏi nhà, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, trông hắn vô cung cô đơn, gần giống như một người cô độc đi về phía trước, không người nào có thể hiểu được thế giới hắn đang ở.
Nhìn Diệp Hiên rời khỏi, mặt Diệp Linh Nhi dại ra, cô không khỏi nhớ tới một câu nói, những lời này từ đâu mà cô đã không nhớ được rõ ràng, nhưng ở lúc này lại hiện lên trong đầu cô.
Chưa từng có thời gian nào trải qua tốt, chẳng qua là có người đang thay ngươi gánh vác đi về phía trước.
...
Tại một quán cà phê.
Hạ Thanh Trúc cùng Vân Mộng Dao ngồi đối diện nhau, bầu không khí giữa hai người hơi yên lặng, cho đến khi qua hơn mười phút, Hạ Thanh Trúc mới dẫn đầu đánh vỡ sự nặng nề.
- Cô yêu mến Diệp Hiên?
Nhìn Hạ Thanh Trúc cực kỳ nghiêm túc, Vân Mộng Dao bỗng nhiên ngẩn ra, nói:
- Đây chính là lý do cô dẫn tôi đến đây, đây là vấn đề cô muốn hỏi tôi?
- Nói cho tôi biết, có phải cô yêu mến anh ấy hay không?
Hạ Thanh Trúc chân thành nói.
- Hạ tiểu thư khả năng cô có sự nhầm lẫn rồi, tôi chỉ là giáo viên của Diệp Linh Nhi, lần này cũng chỉ là đi thăm hỏi các gia đình.
Đối mặt với sự nghiêm túc của Hạ Thanh Trúc, sắc mặt Vân Mộng Dao cũng không thay đổi.
- Cô và tôi đều là phụ nữ, trực giác của con gái đều rất chuẩn, cảm giác của tôi nói với tôi, cô yêu anh ấy.
Hạ Thanh Trúc nhẹ giọng nói.
- Hạ tiểu thư, chuyện cười này của cô một chút cũng không buồn cười, sao tôi lại yêu mến cái người thô bạo này được?
Vân Mộng Dao khẽ cắn đôi môi, trong mắt xẹt qua một luồng ngượng ngùng, trực tiếp nhìn về phía Hạ Thanh Trúc, âm thanh hơi lộ ra bất mãn nói:
- Hơn nữa nếu như tôi yêu anh ta, chuyện này dường như cũng không có liên quan gì tới cô thì phải?
- Quả nhiên!
Nhìn Vân Mộng Dao một bộ mới biết yêu như thế, Hạ Thanh Trúc chậm rãi gật đầu nói.
- Hạ tiểu thư, rốt cuộc cô có ý gì?
Vân Mộng Dao hơi nhíu đôi mi thanh tú.
- Mộng Dao, tôi muốn nói cho cô biết, Diệp Hiên không phải là người thường, anh ấy thật không thích hợp với cô, hy vọng cô sau này sẽ không tiếp xúc với anh ấy nữa.
Hạ Thanh Trúc.
- Hạ tiểu thư, cô đang cảnh cáo tôi sao?
Vân Mộng Dao hỏi.
- Cảnh cáo thì không phải, chẳng qua là tôi sẽ không cho phép người con gái khác lại gần anh ấy.
Thân là con gái nhà họ Hạ, Hạ Thanh Trúc có khí tràng cực lớn, biểu hiện ra ở chỗ này.
Nhìn Hạ Thanh Trúc trong trẻo lạnh lùng mà khí tràng cường đại, Vân Mộng Dao tuy cũng kinh ngạc, nhưng lại cũng không yếu thế nói:
- Anh ta là ai tôi cũng không rõ, nhưng nếu khi tôi yêu mến người đó, cũng là quyền lợi của chính tôi, cô không có quyền để ý tới.