Chợt, không chờ Diệp Hiên ra tay, âm thanh cực kỳ yếu ớt của Diệp mẫu lập tức vang lên, điều này cũng làm cho Diệp Hiên ngẩn mặt ra, liếc mắt nhìn Trác Quân Đình thật sâu, thuận tay tản kiếm khí ra, mà sau đó đến bên cạnh Diệp mẫu.
- Mẹ, chúng ta trở về nhà thôi.
Hắn cúi người ôm lấy Diệp mẫu, ánh mắt Trác Quân Đình vẫn đờ đẫn, Diệp Hiên cũng biến mất khỏi nơi đây.
Nhà hàng Bột Hải đại loạn.
Không biết bao nhiêu khách hàng đang dùng bữa tranh nhau bỏ chạy ra ngoài, nguyên nhân là nhà hàng Bột Hải đột nhiên xảy ra địa chấn mãnh liệt, mà khi những khách hàng này chạy ra khỏi nơi đây thì lại phát hiện tất cả vẫn như thường, cứ như địa chấn là ảo giác của bọn họ vậy.
Diệp Linh Nhi dựng người ở ngoài cửa, trên khuôn mặt treo đầy sự lo lắng, cô tuy vô cùng kinh ngạc khi thấy Diệp Hiên đột nhiên biến mất, nhưng lại lo lắng hơn khi không biết Diệp Hiên đã đi đâu, người anh này của mình thật sự là quá thần bí.
- Linh nhi, chúng ta trở về nhà.
Lúc không biết gì, Diệp Hiên đột ngột ôm Diệp mẫu xuất hiện ở bên cạnh Diệp Linh Nhi, mà khi Diệp Linh Nhi nhìn thấy Diệp mẫu hôn mê bất tỉnh, lại khóe miệng lại đầy máu, cả người Diệp Hiên cũng mang đầy thần bí, tức thì lo lắng nói:
- Mẹ làm sao vậy?
- Có chút chuyện, tất cả vẫn ổn.
Diệp Hiên trầm ngưng.
- Anh, chúng ta nhanh đi bệnh viện đi.
- Không cần, vết thương này bệnh viện cũng không cứu được, anh tự có cách.
Diệp Hiên nói xong, thuận tay gọi một chiếc taxi, sau đó cả nhà cùng nhau đi về.
...
Bích Vân Hiên, trong nhà Diệp Hiên.
Đôi tay Diệp Hiên vũ động hư không, từng mảnh huyết quang tràn ngập ra, không ngừng quán thâu qua chỗ Diệp mẫu đang nằm ở trên giường, cho đến khi xương cốt gảy lìa trước ngực Diệp mẫu phục hồi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được như cũ, hô hấp bắt đầu thay đổi cân xứng, lúc này Diệp Hiên mới dừng tay, tảng đá nặng trong lòng cũng lặng yên rơi xuống đất.
Từ đầu đến cuối, Diệp Linh Nhi vẫn nhìn Diệp Hiên cứu chữa cho mẹ, trong mắt là đầy sự kinh ngạc, cảm giác người anh trước mắt mình này cực kỳ xa lạ.
- Anh, rốt cuộc... anh là ai?
Diệp Linh Nhi bất an hỏi Diệp Hiên.
- Em gái, thế giới này rất lớn, có rất nhiều sự vật tồn tại mà em không thể hiểu được, chờ thời cơ đến, anh tự nhiên sẽ nói cho em biết.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Nghe được lời Diệp Hiên nói, Diệp Linh Nhi gật đầu, nói:
- Anh, mẹ không sao chứ?
- Xương cốt gãy nhiều chỗ, suy giảm tới ngũ tạng lục phủ, may mà ta trị liệu kịp thời, hiện tại đã không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thân thể có chút suy yếu, em ở đây chăm sóc tốt cho mẹ, anh đi ra ngoài làm chút việc.
Diệp Hiên dặn dò em gái một phen, sau đó trực tiếp đi ra khỏi nhà.
...
Huyền Kính Ti Giang Nam!
Liễu Quân Điệp nhíu chặt đôi mi thanh tú, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, một tia xấu hổ và giận dữ càng là xẹt qua trong mắt.
- Đừng tưởng rằng cậu có Vũ An Ti làm chỗ dựa, là muốn làm gì thì làm, hơn nữa tôi cũng không phải là thuộc hạ của cậu, cậu dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?
Liễu Quân Điệp tức giận nói.
Diệp Hiên bình tĩnh nhìn Liễu Quân Điệp, ngón tay hắn khẽ chọc mặt bàn, nói:
- Tôi không muốn nói nhảm quá nhiều với cô, bây giờ tôi lấy thân phận khách khanh Vũ An Ti lệnh cho ngươi, cô dùng bất kỳ thủ đoạn gì, cũng phải tra ra cho ta tất cả tin tức liên quan đến Thái an Lãnh gia.
- Không thể!
Liễu Quân Điệp vỗ bàn.
Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, một nụ cười tàn khốc câu trên khóe miệng, hắn đi thẳng đến ngoài phòng làm việc, chỉ là ngoài âm thanh lạnh như băng lại quanh quẩn ở trong tai Liễu Quân Điệp.
- Cô có thể thử xem, không nghe mệnh lệnh của tôi sẽ có kết cục nào.
Thấy Diệp Hiên đã biến mất, đôi mắt Liễu Quân Điệp phiếm hồng, trong mắt còn có chút hơi nước, nguyên nhân là do Diệp Hiên thực sự khinh người quá đáng.
Răng rắc!
Ly thủy tinh trên bàn làm việc trực tiếp bị Liễu Quân Điệp đánh nát, càng là tức giận lên tiếng, nói:
- Cậu là tên khốn kiếp đáng hận.
Sau khi Liễu Quân Điệp tức giận phát tiết, cũng triệt để tỉnh táo lại, cô biết Diệp Hiên này là một người lãnh khốc vô tình, sẽ không có chuyện gì mà hắn không dám làm.
Liễu Quân Điệp cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi đi, chỉ chốc lát, một đầu khác bên điện thoại truyền đến giọng của Thanh Long.
- Này, chuyện gì?
Liễu Quân Điệp nhanh chóng đem chuyện xảy ra ở nhà hàng Bột Hải, càng đem mệnh lệnh Diệp Hiên của yêu cầu cô điều tra tin tức Lãnh gia nói với Thanh Long, mà điều này cũng làm cho Thanh Long bên kia điện thoại yên lặng thời gian rất lâu.
- Lãnh gia là cổ võ thế gia, chuyện này có thể sẽ rất phức tạp, cô tạm thời đừng nhúc nhích, chờ tôi gọi liên lạc với Diệp tiên sinh một phen.
Thanh Long ngưng xuất hiện trùng lặp âm thanh, điện thoại đã ở này thì cắt đứt.
...
Cũng trong lúc đó, Trác gia.
Sắc mặt Trác lão gia tử nghiêm túc, trong mắt càng có vẻ kinh hoảng, mà Trác Quân Đình đang rũ đầu xuống đứng ở trước người ông, giống như phạm sai lầm cực lớn vậy.
- Quân Đình, ta từ nhỏ nhìn con lớn lên, một mực ký thác kỳ vọng vào con, nhưng chuyện lần này con thực sự quá khiến ta thất vọng.
Trác lão gia tử lên tiếng trách móc.
- Gia gia, con....
- Câm miệng!
Trác lão gia tử đi qua lại ở trong phòng khách, bỗng nhiên nhìn về phía Trác Quân Đình nói:
- Ta đã sớm nói với con, vị Diệp tiên sinh này tuyệt đối không phải người thường, hơn nữa trong nhà hắn chỉ có một mẹ và em gái, ngay cả mẹ hắn mà con cũng không nhận biết, sai lầm như thế, sao ta có thể yên tâm giao Trác gia cho con?
- Gia gia, con sai rồi, nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Khuôn mặt nhỏ Trác Quân Đình trắng bệch.