Nhưng Lý Kiến Trung biết rất rõ ràng, lực lượng Vĩnh Xương phủ có thể động viên đã đến cực hạn, Thông Phán nho nhỏ là y cũng không cách nào làm được nhiều hơn nữa cho quốc gia. Cho nên mỗi ngày y đều phát ra văn thư cấp báo từ tiền tuyến, khẩn cấp cầu viện với Vũ Định Tham Tướng Đặng Tử Long, quân đóng ở Đại Lý và Đằng Việt, Tuần Phủ Côn Minh Nhiêu Nhân Khản, Tuần Án Tô Tán, Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ.
Mặc dù Tri Phủ Cao Minh Khiêm thân ở Bảo Sơn thành tương đối an toàn, nhưng lại sợ hơn xa Lý Kiến Trung. Chẳng những y cùng ký tên dưới tất cả các văn thư cầu viện, còn thông qua quan hệ đồng hương đồng môn đồng niên đồng bảng khóc lóc cầu xin bên Côn Minh:
- Vừa không có binh vừa không có lương thực, trong ngoài kẹt cứng, nhưng vẫn quyết chiến với quân Miến Điện, tan xương nát thịt cũng không sợ. Duy chỉ có quân dân Bảo Sơn, Vĩnh Xương không có tội tình gì, chỉ cần quân Miến Điện đánh tới, ngọc đá cùng vỡ, chẳng phải là hết sức tiếc nuối sao?! Cầu xin cấp tốc phát thiên binh, nếu viện binh không tới cũng chỉ có thể tuẫn tiết với thành!
Hay cho lời lẽ bi tráng nghĩa liệt, chỉ tiếc lúc Lý Kiến Trung mạo hiểm dưới làn tên mũi đạn chỉ huy ở tiền tuyến, Cao Đại nhân vẫn còn nấp ở trong thành.
Trên quan đạo trải qua Vĩnh Xương phủ từ Đại Lý, Sở Hùng đi thông Côn Minh, mỗi ngày đều có mấy tốp tín sứ khẩn cấp giục ngựa ra roi chạy như điên.
Phàm là người đi phương hướng Côn Minh, mắt ai nấy đều đỏ ngầu, cầm roi ra sức quất ngựa đen đét liên hồi, hận mình không thể mọc cánh bay thẳng vào Côn Minh thành, nhét thẳng văn thư cấp báo nơi tiền tuyến vào trong tay các vị phong cương đại lại.
Phàm là kẻ từ Côn Minh trở về lại có biểu lộ hoàn toàn khác hẳn, ai nấy ủ rũ cúi đầu, hoặc là than ngắn thở dài, hoặc là căm phẫn bất bình, cỡi ngựa chậm rãi trở về, trong đôi mắt thỉnh thoảng thoáng qua vẻ mê hoặc: nếu mình trở về như vậy, không biết làm thế nào đối mặt với đồng bào đang đổ máu chiến đấu nơi tiền tuyến.
Đám tín sứ tiếp tục đi Côn Minh cứu viện thấy đồng nghiệp trước đó ủ rũ trở lại, nhất thời như trời tháng Sáu bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, toàn thân lạnh thấu xương. Thậm chí có người lập tức quay đầu ngựa lại, thay vì tới Côn Minh chịu uất ức không bằng trở về tiền tuyến Vĩnh Xương, còn có thể phụ giúp các huynh đệ một tay.
Rõ ràng là như vậy, bên ngoài thành Đại Lý, hai tên tín sứ mới vừa từ tiền tuyến trở lại nói mấy câu với huynh đệ từ Côn Minh trở về, nhất thời ngậm máu phun lên trời, quay đầu ngựa lại định trở về Vĩnh Xương. Tốp tín sứ trước lại khuyên bọn họ đi một chuyến Côn Minh nữa, có lẽ lần này Nhiêu Đại lão gia và Tô Tuần Án sẽ hồi tâm chuyển ý thì sao!?
Hai nhóm người còn đang tranh cãi do dự không quyết, không biết nên đi đâu, thình lình nghe thấy ngoài xa có tiếng người hô ngựa hí, không biết bao nhiêu binh mã đang kéo tới đây.
Đại quân triều đình tới rồi sao… đám tín sứ lộ vẻ kinh nghi, nhất thời trở nên mừng rỡ.
Dưới Thương Sơn, bên bờ Nhị Hải có một cánh quân Minh đang đi tới, chiến y uyên ương màu đỏ lửa, giơ cao nhật nguyệt chiến kỳ, trường đao thắng tuyết, trường thương như rừng, lại có chiến mã kéo các loại hỏa khí như Hổ Tồn pháo, Tướng Quân súng, Nhất Oa Phong, Bách Hổ Tề Bôn… nhìn qua rõ ràng là tinh binh trải qua chiến trận đã nhiều.
Viên Đại tướng dẫn đầu cỡi Hoàng Phiếu mã, trên yên treo một thanh Điểm Cương thương, mặt đỏ như gấc, râu tóc bạc phơ tung bay theo gió. Trên Lạn Ngân khôi là một chùm ngù tua màu đỏ phất phơ như ngọn lửa, sau lưng một lá đại kỳ đón gió tung bay, trên có một chữ Đặng thật lớn.
Đô Chỉ Huy Thiêm Sự, Tham Tướng Vũ Định Đặng Tử Long!
Đám tín sứ vui mừng quá đỗi, có vị lão tướng quân chống giặc Oa nhiều lần lập kỳ công này cầm quân xuất chinh, không cần lo lắng nơi tiền tuyến nữa.
Bọn họ cùng nhau ra roi giục ngựa tiến tới nghênh đón, tứ rất xa đã xuống ngựa, cầm kim bài hỏa tốc sáu trăm dặm tới trước đầu ngựa Đặng Tử Long:
- Thuộc hạ tham kiến Đặng lão tướng quân! Phải chăng là lão tướng quân đang đi Vĩnh Xương, Lý Thông Phán chúng ta đang khổ chiến ở Thủy Nhãn quan, lão tướng quân tới rất đúng lúc!
Đặng Tử Long giương đôi mày trắng cũng không vội vàng trả lời, mà là lộ vẻ nghi hoặc, vuốt râu bạc trắng dưới cằm thật lâu không nói.
Đám tín sứ thấy vậy gấp gáp, có một người lết đầu gối về phía trước, kéo lấy bàn đạp Đặng Tử Long đau khổ van xin:
- Tiểu nhân đáng chết, cầu xin lão tướng quân tốc hành, Bảo Sơn cấp báo, Vĩnh Xương lâm nguy!
Đôi mày trắng của Đặng Tử Long cau chặt, mặc dù rất không muốn làm cho những tín sứ trung thành cảnh cảnh này thất vọng, nhưng không thể không nói thật:
- Bản tướng cũng không phải là đi Vĩnh Xương, Kiềm Quốc Công gởi mệnh lệnh tới, gọi bản tướng đi hiệp thủ Thuận Ninh.
Đám tín sứ ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy trợn mắt há mồm.
Vị tín sứ kéo bàn đạp kia gấp đến độ kêu to:
- Sai rồi, sai rồi, quân Miến Điện đánh Vĩnh Xương quá gấp, chỉ có một cánh quân yểm hộ đánh Thuận Ninh mà thôi, Đặng lão tướng quân nên đi Vĩnh Xương chúng ta mới phải!
Đặng Tử Long còn đang nghi hoặc, thình lình một viên quan văn vỗ ngựa tới trước, chỉ đám tín sứ quát lớn:
- Nói hươu nói vượn, chuyện binh đã có Kiềm Quốc Công, Nhiêu Đại lão gia và Tô Tuần Án bày mưu tính kế điều độ, các ngươi chỉ là một bọn vũ phu thì biết gì?! Đặng tướng quân, Kiềm Quốc Công đưa quân lệnh cho lão là gì, chẳng lẽ lão không biết?
Viên quan văn này họ Hồ, chức hàm Binh Bị Đạo, chính là phụng mệnh Nhiêu Nhân Khản đi theo giám quân. Dứt lời, ánh mắt y nhìn chằm chằm Đặng Tử Long, tỏ vẻ không chịu buông tha.
Đặng Tử Long mấy phen muốn nói lại thôi, làm võ tướng nào dám tranh chấp với quan văn. Huống chi Kiềm Quốc Công gởi mệnh lệnh tới, viết rất rõ ràng muốn lão đi hiệp thủ Thuận Ninh, nếu dám kháng mệnh, có quyền chém!
- Đặng tướng quân, lão hãy suy nghĩ cho thật kỹ, dám cãi lại quân lệnh, dẫn dắt đại quân tự tiện hành động là phải rơi đầu!
Hồ Đạo Đài lại âm dương quái khí nói thêm một câu.
Đặng Tử Long ngửa mặt lên trời thở dài:
- Các vị huynh đệ, bản tướng phụng mệnh đi Thuận Ninh, chỉ có thể thương mà không giúp được gì, các ngươi chờ một chút, có lẽ phía sau...
Vốn lão muốn nói có lẽ phía sau còn có viện quân đến Vĩnh Xương, nhưng Đặng Tử Long nhìn ánh mắt cầu khẩn mấy tên tín sứ kia, quả thật không đành lòng lừa gạt bọn họ nữa.
Đặng Tử Long dẫn dắt đại quân ở Dạng Tị tiến về hướng Nam, dọc theo Dạng Tị Giang xuống Thuận Ninh. Tín sứ Vĩnh Xương trơ mắt nhìn đại quân đi xa, ai nấy giận dữ thất khiếu bốc khói.
Côn Minh, phủ đệ Tuần Phủ, trong khách sảnh chỉ có hai người Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán.
Khí sắc Nhiêu Đại lão gia không tốt lắm, gương mặt nung núc có hơi sưng lên, tỏ vẻ tức tối nói:
- Tô lão đệ, Mộc Xương Tộ năm lần bảy lượt tới thúc giục phát binh, Cao Minh Khiêm cũng có một nhóm đồng môn đồng bảng mỗi ngày thay phiên nói giúp, xin tăng binh tăng hướng cứu viện Vĩnh Xương, lão ca ta sắp sửa không chịu đựng được nữa…
Vân Nam có chỗ bất đồng so với nơi khác, thế lực quan văn bị áp chế ở một mức độ nhất định. Mộc Anh bình định Vân Nam công lao cực lớn, Minh Nhân Tông từng đặc biệt ban cho ấn Chinh Nam tướng quân phong mỗi một đời Kiềm Quốc Công là Chinh Nam tướng quân, tổng chưởng quân chính Vân Nam đời đời vĩnh viễn không thay đổi.
Hơn nữa Vân Nam trời cao Hoàng đế xa, khiến cho triều đình ở trung tâm có cảm giác không thể vươn tay tới, cho nên ở một ý nghĩa nào đó lực ảnh hưởng của Kiềm Quốc Công lớn hơn các Công Hầu Bá nơi khác.
Mặc dù Mộc Xương Tộ không tinh minh khôn khéo mấy, năm xưa bị Trương Cư Chính quay vòng vòng như dế, nhưng cũng không đến nỗi là kẻ ngốc. Vạn nhất Vĩnh Xương mất, y cũng không vui vẻ gì.
Cao Minh Khiêm tăng thêm áp lực với Nhiêu Nhân Khản từ một góc độ khác. Không giống Lý Kiến Trung chẳng qua xuất thân là Cử Nhân, y là Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, môn sinh thiên tử đường đường chính chính, mạng lưới liên lạc thâm sâu hơn rất nhiều.
Quan địa phương triều Đại Minh có trách nhiệm giữ đất, thành trì đã mất cũng chỉ có thể treo cổ tự vận, cho nên Cao Minh Khiêm tuyệt đối không thể chạy, chỉ có thể ở trong Bảo Sơn thành Vĩnh Xương phủ chờ chết. Đương nhiên y không cam lòng chết một cách uổng phí, vì vậy phát động hết thảy lực lượng có thể phát động, yêu cầu Nhiêu Nhân Khản cấp tốc phát viện binh.
Dù Nhiêu Nhân Khản thân là Tuần Phủ Vân Nam, chân chính phong cương đại lại, đến lúc này cũng hơi cảm thấy áp lực nặng nề.
Tô Tán thở dài, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt, nếp nhăn hai bên khóe miệng hằn sâu hơn:
- Lần này tính sai rồi, tên Lý Kiến Trung kia chỉ là một Cử Nhân xuất thân con trai thầy thuốc lại có bản lãnh như vậy, chúng ta đã coi thường y. Lúc trước chúng ta phát văn thư ở Vĩnh Xương, nếu Vĩnh Xương không mất, Tần Lâm phụng chiếu đến chỗ này, vậy thì mọi chuyện hỏng bét.
Nhiêu Nhân Khản run lập cập, cả người lạnh như băng, tội danh làm mất sĩ khí nhục nước chắc chắn sẽ phải rơi đầu.
Vì sao Lý Kiến Trung kia lại chống cự quyết liệt như vậy, nếu xuôi tay không chống cự, để cho Vĩnh Xương thành rơi vào quân tay Miến Điện, không phải là hết thảy chứng cớ đều bị diệt sao?
Nhiêu Nhân Khản cảm thấy vô cùng oán hận Lý Kiến Trung.
- Bất quá, chúng ta còn có thời gian.
Tô Tán dừng một chút, cười an ủi đồng liêu:
- Nhiêu lão ca, hoàn toàn không cần lo lắng, Vân Nam chúng ta núi cao đường xa, văn thư lui tới kinh sư mất rất nhiều thời gian. Họ Tần nhận chức Khâm Sai ra kinh phải mất thời gian cho nghi thức, chuẩn bị lương thực, nói không chừng thủ hạ còn mượn cơ hội vơ vét một phen. Lúc hắn tới được Vân Nam, Vĩnh Xương phủ… hừ hừ…
Nhiêu Nhân Khản nghe lời này nhất thời đổi giận làm vui, mây đen đầy trời tan biến hết. Ai ai cũng biết hiệu suất của quan trường Đại Minh, cho dù là Tần Lâm chuyên cần siêng năng tới mức nào đi nữa, rốt cục cũng có rất nhiều chuyện không thể tránh khỏi. Hơn nữa hắn là võ thần nhậm chức đốc sư, quan phủ địa phương dọc đường chắc chắn sẽ nịnh nọt lấy lòng, chỉ cần dây dưa chừng một hai ngày là có thể giảm tốc độ của hắn lại.
- Lãnh thánh chỉ xong, an bài người đi theo, các nhà quyền quý hẳn sẽ bày tiệc tiễn đưa, Sau đó ra kinh, đi Thông Châu qua Thanh Giang Phổ, bất kể đường thủy hay đường bộ chạy tới Nam Kinh... tính đi tính lại, lúc này tối đa Tần Lâm cũng chỉ mới tới Nam Kinh…
Nhiêu Nhân Khản lấy kinh nghiệm mình tính toán một phen, cho ra kết luận bên Vĩnh Xương tuyệt đối không chờ được đến khi Tần Lâm chạy tới.
Tô Tán thấy Nhiêu Nhân Khản khẽ mỉm cười, tiếp theo lại nói:
- Đã như vậy, chúng ta cũng không thể tiết kiệm công phu. Bên Vĩnh Xương cầu lương thảo, chúng ta cũng nên chi ứng đôi chút để tránh điều tiếng của thiên hạ.
- Ý của Tô lão đệ là…
Nhiêu Nhân Khản lộ vẻ lo âu, lão đang trông cho Vĩnh Xương mau mau lọt vào tay địch, làm sao chịu tiếp viện binh lương.
Tô Tán nở một nụ cười âm hiểm:
- Tỷ như, phát tinh binh cường tướng Nhị Hải vệ và lương thảo đi trợ chiến.
Nhiêu Nhân Khản khẽ ặc một tiếng trong cổ, nhất thời cảm thấy thoải mái. Vệ sở binh đã sớm sụp đổ, quân Nhị Hải vệ có thể chiến đấu vô cùng ít ỏi, lương thực tích trữ cũng chỉ trên giấy, không có trong kho. Nếu phát những ‘Tinh binh cường tướng’ kia đi trợ chiến, chỉ sợ Lý Kiến Phương sẽ chết nhanh hơn.
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời trong lòng nảy sinh một suy nghĩ: chờ Tần Lâm Tần Đốc Chủ giá lâm Vân Nam, hắn sẽ không được gì cả.
-----------
Hoàn toàn ngược lại với phán đoán của Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán, Tần Lâm không ở Thanh Giang phổ, không có ở Nam Kinh, mà đang trên quan đạo Tứ Xuyên Lư Châu đi thông Vân Nam Khúc Tĩnh, chỉ còn cách cảnh nội Vân Nam không tới trăm dặm!
Tần Lâm tới nhanh ngoài dự liệu của bất cứ kẻ nào.
Sáng ngày tiếp chỉ, chiều hôm đó hắn đã ra kinh, không hề từ giã các nhà quyền quý, lập tức ra khỏi kinh sư, chạy một mạch tới Bắc Thông Châu.
Trên Đại Vận Hà, Tào Bang đã chuẩn bị xong khoái thuyền, từ mũi thuyền đến đuôi thuyền cắm đầy lệnh kỳ tổng đà Tào Bang Điền Thất gia, nhất thời hù dọa các thuyền lão Đại, thủy thủ, phu kéo thuyền trên Đại Vận Hà: chỉ cần có một lá lệnh kỳ này có nghĩa là Tào Bang chú ý bảo vệ, có hai lá là đặc biệt bảo vệ nhiều hơn, giúp cho dọc đường không gặp bất kỳ trở ngại nào, vô cùng thông suốt. Cắm ba lá lệnh kỳ chính là bản thân Điền Thất gia ở trên thuyền, sẽ không có nhiều hơn nữa.
Nhưng trên chiếc thuyền này cắm lệnh kỳ không có một trăm cũng có tám mươi, trên đó có vị Thiên Vương lão tử nào đang ngồi?!
Tóm lại quan thuyền thương thuyền trên Đại Vận Hà thấy chiếc thuyền này lập tức tránh xa chín mươi dặm. Nghe đồn chiếc thuyền này đi tới đâu, không biết bao nhiêu vương tôn công tử dọc đường bị qua mặt tức tối muốn đuổi theo. Nhưng phu kéo thuyền, thủy thủ chèo đều mệt mỏi không thể đuổi kịp, khiến cho bọn họ giận dữ vô cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền Tần Lâm vượt qua.
Thuyền đến Thanh Giang phổ chỗ ở Tổng Đốc Tào Vận càng trở nên ghê gớm hơn nữa. Lý Quăng biết được tin tức, trực tiếp phái thân binh Tổng Đốc Tào Vận mở đường thay Tần Lâm, dọc đường nổ pháo hiệu liên châu, tất cả thuyền bè quan dân lập tức né tránh. Đại Vận Hà vốn là chật chội bế tắc nhất thời biến thành đại lộ trên sông rộng thênh thang, muốn chạy nhanh mức nào cũng được.
Thuyền đến Dương Châu chuyển vào sông lớn, đi lên trăm dặm đến Nam Kinh, đến phiên nhạc trượng Tần Lâm xuất thủ.
Ngụy Quốc Công chưởng trung quân Đô Đốc phủ Nam Kinh phòng giữ Từ Bang Thụy đóng đại ấn lên trên công hàm, lại phát kim bài chữ vàng đến Đề Đốc Thao Giang phủ. Đề Đốc Thao Giang bị dọa đến vãi cả ra quần, khẩn cấp điều giang thuyền nhanh nhất đưa Tần Lâm ngược dòng mà lên. Lại truyền lệnh cho thủy quân các nơi dọc bên bờ phải đề phòng hộ tống, không được sai lầm.
Nếu giống như trước đại thần như vậy, ngồi đại quan thuyền từ từ ngược dòng chạy lên, vậy cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể tới được Vân Nam. Tần Lâm ngồi khoái thuyền rẽ sóng băng băng, cầm lệnh bài của Đề Đốc Thao Giang phủ dọc đường đổi thuyền đổi thủy thủ ra sức chạy thật nhanh, tốc độ đạt tới cực điểm. Ngược dòng mà lên qua Tam Hạp, Trùng Khánh, cho đến Tứ Xuyên Lư Châu, lúc này mới bỏ thuyền lên bờ, theo đường bộ chạy về phía Vân Nam.
Hôm ấy Tần Lâm qua Ô Tát phủ là tòa thành cuối cùng thuộc cảnh nội Tứ Xuyên, đi về phía trước không xa chính là Khúc Tĩnh phủ Vân Nam, đã vào cảnh nội Vân Nam.
Giữa Ô Tát phủ đến Khúc Tĩnh có ngọn Ô Mông sơn, thế núi quanh co khúc khuỷu cực kỳ hiểm trở, kéo dài tám trăm dặm. Thật may là đi Khúc Tĩnh không cần vượt qua dãy núi theo hướng Nam Bắc này, chỉ cần đi thẳng một mạch dọc theo sườn Đông.
May là như vậy, đường núi càng ngày càng hiểm trở, cực kỳ khó đi. May là Tần Lâm cỡi thiên lý danh câu, đi đường núi là không thành vấn đề, mà bọn sai dịch Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng đã đổi ngựa Tứ Xuyên quen đi đường núi ở Lư Châu, mới không quá vất vả.
Hành trình lần này vạn dặm xa xôi, chỉ cầu đi nhanh, tiết kiệm tất cả những nghi thức rườm rà của Khâm Sai, đại đội nhân mã đi theo, Tần Lâm khoái mã ra roi chỉ muốn tới Vĩnh Xương phủ sớm ngày nào hay ngày đó.
Con bà nó, dám ức hiếp nhạc phụ Tần Đốc Chủ, quả thật không thể nào nhịn được.
Mông Tần Lâm ma sát với yên ngựa đau rát, nhưng vào giờ phút này vẫn có người vô cùng cao hứng ngắm phong cảnh bốn phía:
- Ủa, hôm nay mới thấy đường Xuyên Điền hùng vĩ tới mức nào, thậm chí còn hơn cả Tái Bắc, thơ Lý Thái Bạch có câu ‘Thục Đạo khó, khó hơn lên trời cao’, quả thật không ngoa!
- Tôn Tú Tài, ngươi cũng đừng chua lét như vậy nữa!
Lục mập bĩu môi, tên Tú Tài Tôn Thừa Tông mặt đen này lúc ra kinh sư đã chờ chực ở mười dặm trường đình, tự tiến cử mình xin được đi theo. Cũng không hiểu vì sao, Tần Lâm lại cho y đi cùng.
Một Tú Tài không đi học văn chương thi Cử Nhân Tiến Sĩ, lại đi theo đám sai dịch Đông Xưởng chúng ta để làm gì?!
- Ôi chao!
Phía sau có người kêu lên, thì ra là vó ngựa đạp lên một hòn đá trở nên lảo đảo lắc lư, khiến cho người nọ giật mình không ít.
May nhờ Ngưu Đại Lực ở bên cạnh, đưa tay giữ dây cương giúp y. Hình thể ngựa Tứ Xuyên nhỏ nên dễ khống chế, rất nhanh đã khôi phục thăng bằng.
Đây cũng là một vị Tú Tài, Từ Quang Khải, thuật cỡi ngựa của y còn kém Tôn Thừa Tông quá xa. Tôn Thừa Tông từng du ngoạn phong cảnh chín trọng trấn, mà đa số thời gian Từ Quang Khải chỉ làm mạc tân.
Từ Quang Khải từ biệt Tần Lâm xuôi Nam trước một bước, chuẩn bị về nhà dời vợ con già trẻ đến kinh sư ở, từ nay đi theo Tần Đốc Chủ. Kết quả y ngồi thuyền chậm, thuyền Tần Lâm chạy nhanh hơn, vừa qua khỏi Thanh Giang phổ đã đuổi kịp. Vừa nói phụng chỉ đi Vân Nam, Từ Quang Khải cảm thấy mình không tránh khỏi trách nhiệm cho nên cũng đi theo.
- Trước mặt đường núi gập ghềnh, lão Ngưu ngươi chiếu cố Từ tiên sinh nhiều một chút.
Tần Lâm quay đầu lại căn dặn.
Sắc mặt Từ Quang Khải ửng đỏ, rất ngượng ngùng.
- Đốc Chủ nói không sai.
Tôn Thừa Tông khẽ cau mày:
- Nơi này thế núi hiểm ác, sợ rằng...
-----------
Giữa rừng rậm có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn Tần Lâm, hung quang lóe lên.
- Tên Tần Lâm này quả thật không sợ chết, hắc hắc…
Hung quang bắn ra từ đôi mắt ti hí của Cao Thiên Long, lão nghiến chặt quai hàm lộ ra cừu hận trong lòng. Lão hận đến chết tên khốn nhiều lần phá hỏng mưu kế của mình này, khiến cho lão không thể trở thành Bạch Liên giáo chủ, còn phải cam chịu dưới một bé gái như Bạch Linh Sa, quả thật là thâm cừu đại hận!
Trưởng lão Bạch Liên giáo Huyết Hải Phi Bồng Hồ Vân Bằng đang ở bên cạnh, cũng đang nghiến chặt hàm răng, siết chặt một thanh bảo kiếm nhỏ dài sắc bén:
- Tần Lâm ôi Tần Lâm, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào… Đoàn sư huynh, hôm nay sư đệ sẽ báo thù tuyết hận cho huynh!
Huyết Hải Phiêu Bình Đoạn Hải Bình bị Tần Lâm giết chết, không có lúc nào Hồ Vân Bằng không nghĩ tới chuyện báo thù.
Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền, Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên, Bạch Dương Đường chủ Tiêu Vân Thiên, Hồng Dương Đường chủ Luyện Ích Trần thảy đều mai phục ở bên cạnh. Mặc dù bọn họ không có oán niệm với Tần Lâm sâu như Cao Thiên Long và Hồ Vân Bằng, nhưng cũng đem hết khả năng tới tham dự lần phục kích này, dù sao trước đó rất nhiều lần Tần Lâm đã đánh bại âm mưu khởi sự của Bạch Liên giáo.
Hơn nữa sở dĩ tiền nhiệm giáo chủ Bạch Sương Hoa đột nhiên phản giáo ra đi, cũng có muôn vàn quan hệ với Tần Lâm. Xét từ điểm này, hắn chính là cường thù đại địch của cả Bạch Liên giáo.
Biết được Tần Lâm rời kinh đến Vân Nam, trên dưới Bạch Liên giáo lập tức chuẩn bị sẵn sàng, muốn giáng cho hắn một đòn bất ngờ giữa vùng núi Tứ Xuyên Vân Nam hiểm trở.
Phải biết cơ hội như vậy cũng không nhiều, Tần Lâm hoặc là ở kinh sư có mười mấy vạn đại quân trú đóng, bên người còn không ít thân binh người hầu đi theo, nếu xuất hành cũng có đại đội cẩm y quan giáo hoặc là sai dịch Đông Xưởng, các cao thủ Xưởng Vệ Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao, Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền tiền hô hậu ủng, Cho dù là cao thủ Bạch Liên giáo nhiều như mây cũng khó mà tiến hành ám sát, vạn nhất bị cuốn lấy, đại quân triều đình trường thương đại kích thiên quân vạn mã đánh tới, ngược lại sẽ hỏng bét.
Lần này Tần Lâm rời kinh vạn dặm bôn ba tới Vân Nam, đường xa thời gian dài, còn phải trải qua vùng núi Tứ Xuyên Vân Nam địa hình hiểm trở, không thể nghi ngờ là cơ hội hạ thủ tốt vô cùng, cho nên Bạch Liên giáo trên dưới một lòng, quyết định thừa dịp này tiến hành ám sát.
Trên thực tế, cơ hội còn tốt hơn so với dự tính của bọn họ, Tần Lâm lên đường gọn nhẹ đơn giản, mang theo quan giáo sai dịch ít hơn so với dự đoán, lại càng không có đại quân đi theo...
- Tên này từ trước đến giờ cẩn thận, lại quỷ kế đa đoan, không ngờ rằng lần này lại bất cẩn như vậy, rõ ràng là vì quá lo lắng mà sơ hở, Chúng ta nhất định phải giết chết hắn tại nơi này, khiến cho triều đình kinh hồn khiếp vía.
Cao Thiên Long cao hứng nói, khích lệ tinh thần đồng bạn.
- Này, chúng ta làm như vậy không tốt lắm đâu…
Tân nhậm giáo chủ Bạch Linh Sa chu cái miệng nhỏ nhắn không vui, nhìn bọn Tần Lâm từ xa đi tới, trong đôi mắt ngày xưa nghịch ngợm khả ái chứa đầy lo lắng. Bất quá khi mọi người nghiêng đầu nhìn nàng, rất nhanh vẻ lo lắng đã biến mất, đổi thành vẻ không thèm quan tâm:
- Tên Tần Lâm này không đáng kể gì, cũng chỉ là một tên ưng khuyển triều đình mà thôi, ừm, chết không có gì đáng tiếc! Bất quá đây là hắn muốn đi cứu viện Vĩnh Xương phủ, nghe nói bên kia quân Miến Điện đánh tới, đã gây ra náo loạn không nhỏ. Nếu tên Khâm Sai đại thần Tần Lâm này bị ám sát, không biết bên Vĩnh Xương có thể nào…