- Nghênh đón Thánh Nữ trở về, tiếp nhận chức giáo chủ!
Cao Thiên Long và Hồ Vân Bằng nhìn nhau thăm dò, ánh mắt lóe lên ánh sáng không chừng...
-----------
A Sa vẫn chưa biết mình sắp tiếp nhận chức giáo chủ Ma giáo, lười biếng phơi ánh nắng ấm áp mùa Đông hiếm có, đáng thương cho Đại Hoàng bị nàng làm thành gối đầu, khẽ rên ư ử tỏ vẻ bất mãn.
Bạch Linh Sa năm nay khoảng mười bốn mười lăm tuổi... Sở dĩ không thể xác định chỉ vì nàng là cô nhi, ngay cả nàng cũng không biết rõ ràng mình bao nhiêu tuổi.
So với tiểu khất cái bẩn thỉu năm xưa, Bạch Linh Sa hiện tại giống như hai người khác nhau. Hiện tại dung mạo nàng mắt ngọc mày ngài, mái tóc dài như thác thắt làm hai bím, mặc y phục màu hồng nhạt xinh đẹp, thân hình tuyệt diễm, cũng là một mỹ nhân hiếm có. Chẳng qua là thỉnh thoảng nàng mỉm miệng cười để lộ hai chiếc răng thỏ vô cùng nổi bật, rõ ràng là dáng vẻ của một nha đầu tinh quái nghịch ngợm.
- Ha ha ha, thật là tức cười!
A Sa vỗ vỗ đầu Đại Hoàng:
- Tần Đại thúc rõ ràng không phải là thái giám, lại bị bổ nhiệm làm Đốc Chủ Đông Xưởng, hôm đó hai nữ tử ngốc kia lo lắng vô cùng, thật là… Thái giám có gì hay ho chứ, cũng chỉ có hai mắt một miệng một mũi mà thôi.
Đại Hoàng cụp tai đạp xuống che kín ánh mắt, tỏ vẻ hoàn toàn bất đồng với cách nói này của nàng. Dường như nó đang muốn nói: tiểu nha đầu nàng không biết, thái giám thiếu một thứ…
- Lão gia đã về rồi, lão gia đã về rồi!
Thân binh gia tướng giữ cửa lớn tiếng hoan hô lên.
- Trở về thì trở về, có gì mà ly kỳ?
A Sa bĩu môi, bất quá sau khoảnh khắc nàng liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy dựng lên, xông về cửa thật nhanh:
- Tần Đại thúc, mang theo thức ăn vặt gì ngon vậy?
Ủa, thiếu nữ này là ai vậy? Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực có hơi ngạc nhiên, có câu nói nữ lên mười tám thay đổi, hơn một năm không gặp, tên khất cái bẩn thỉu, tóc tai bù xù dẫn Đại Hoàng lang thang khắp nơi hiện tại đã trở thành tiểu nha đầu, đã ra dáng thiếu nữ xinh đẹp mơn mởn thanh xuân, khiến cho tất cả mọi người hơi khó nhận ra.
- Con nuôi, ta đánh!
Tần Lâm cốc đầu nàng một cái, mấy nốt tàn nhang trên chiếc mũi cao của tiểu cô nương đã phai nhạt, nhưng lúc cười lộ ra hai chiếc răng thỏ không giấu được người khác.
A Sa ngân ngấn nước mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Tần Đại thúc, đáng ghét!
- Xem đây là cái gì?
Tần Lâm cười hì hì từ trong xe ngựa đưa lễ vật ra, là túi giấy dầu bốc mùi thơm ngào ngạt.
A Sa vất vả lắm mới nặn ra vẻ mặt khổ sở nước mắt đảo quanh, thấy vậy lập tức bật cười. Sau khi mở túi giấy ra chỉ thấy có bánh quả hồng của Thiểm Tây Phú Bình, mứt tuyết lê của Sơn Tây Thấp Huyện, mùi vị ngọt ngào say đắm lòng người.
Ngoài ra còn có một thứ điểm tâm từ trước tới nay chưa từng thấy qua, đưa tay vừa cầm cảm thấy nặng vượt quá tưởng tượng. Nếu không phải là A Sa phản ứng mau, thiếu chút nữa làm rơi xuống đập vào chân mình, cẩn thận xem thử, thì ra là hột đào và thịt các loại trái cây làm thành, không hiểu vì sao vừa cứng vừa nặng như vậy.
- Đây… đây là thứ gì vậy…
A Sa cau mày, cẩn thận quan sát suy nghĩ xem nên cắn từ chỗ nào.
Lục mập nói nhiều, bèn khoác lác thay Tần Lâm:
- A Sa cô nương, đây là thức ăn hiếm có do hồ thương Tây Vực qua Cam Lương Đạo, tám trăm dặm Tần Xuyên, ngàn dặm xa xôi mới mang tới được Bồ Châu. Chỉ một miếng nho nhỏ như vậy đã cứng như đá, nặng tợ Thái Sơn, giá cả trên trời, ở Trung Nguyên Hán địa dù ngàn vàng cũng khó mua.
Nhất thời ánh mắt A Sa rực sáng, nhìn Tần Lâm với vẻ vô cùng ngưỡng mộ:
- Tần Đại thúc, ngươi, ngươi đối với A Sa thật là tốt quá…
Tần Lâm sờ sờ mũi, ta cũng thấy ta tốt…
A Sa rất thích đồ ngọt, nhanh như một làn khói trốn đi nơi khác ăn một mình. Tần Lâm đuổi tiểu quỷ nghịch ngợm này đi, xe ngựa của hắn mới tiến vào cửa, tự tay đỡ Trương Tử Huyên từ trên xe bước xuống.
- Lúc này chỉ mới một tháng, Tần huynh đã lo lắng như vậy sao?
Thiên kim tướng phủ lộ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng lại cảm thấy đắc ý. Bất kỳ nữ tử nào sắp sửa làm mẹ trong thiên hạ cũng hy vọng trượng phu coi trọng mình hơn.
Từ Văn Trường hiếm khi không say rượu, lúc này nghe thấy Tần Lâm trở về phủ như một làn khói từ phía sau ra đón, thấy tình hình như vậy cười thầm không ngừng: thiên kim tướng phủ đã hoài thai, nếu như có thể sinh hạ nam hài vậy sẽ không phụ khổ tâm của Trương Cư Chính năm xưa. Vị lão Thái Sơn của Tần Lâm trước sau phong cho hắn mấy lần tập ấm, chính là lo cho cháu ngoại của mình sau này.
Thần sắc các nữ binh Giáp Ất Bính Đinh có vẻ cổ quái, các nàng đã biết Trương Tử Huyên hoài thai là sự thật. Nếu như nàng hạ sinh nam hài, vậy sẽ là con trưởng của Tần Lâm, lúc ấy Lý phu nhân và Từ phu nhân sẽ nghĩ như thế nào?
- A, tên mập chết tiệt, không cho ngươi bắt chước Tần trưởng quan, dám trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, ta, ta bỏ ngươi!
Nữ binh Giáp giậm chân, thấy Lục Viễn Chí đang tươi cười hớn hở bèn véo tai y.
Lục mập vội vàng xin tha, luôn miệng nói:
- Tần trưởng quan phong lưu thích thảng ngọc thụ lâm phong, cho nên được mọi người ngưỡng vọng, dung mạo của chuyết phu ta chỉ có thể lọt mắt xanh của Tiểu Hoa nàng mà thôi.
Nữ binh Ất nhìn Tần Lâm, Mi Tâm có vẻ ưu sầu:
- Ôi, Tần trưởng quan tốt thì tốt thật, chỉ là…
- Lưu tình khắp nơi.
Nữ binh Bính cũng cất tiếng thở dài, bởi vì các nàng theo chân Từ Tân Di sớm nhất, sau đó lại hầu hạ Thanh Đại một thời gian, hiện tại thấy Trương Tử Huyên là người đầu tiên hoài thai, trong lòng cảm thấy tiếc nuối thay cố chủ.
Sắc mặt Tiểu Đinh âm trầm:
- Muội có một dự cảm xấu...
Cái gì? Giáp Ất Bính đồng thời cau mày lại.
Tiểu Đinh híp mắt lại, thanh âm lạnh lẽo:
- Trương phu nhân sinh nữ hài…
Ba vị tỷ tỷ cùng nhau vung quyền, đánh nàng ôm đầu trốn chui như chuột.
Thanh Đại tọa chẩn ở Cận Đại nữ y quán, Từ Tân Di phụng bồi lão tẩu tử nói chuyện ở Định Quốc Công phủ, sau khi nghe thấy tin Tần Lâm về phủ, hai nàng cơ hồ đồng thời chạy về nhà.
- Tần ca ca!
Thanh Đại nhào vào lòng Tần Lâm như chim én về tổ, nước mắt bất giác chảy ra. Đầu tiên Tần Lâm bị cách chức lưu đày Quỳnh Châu, sau đó đổi sang Bồ Châu, lại là ngồi hải thuyền vượt qua đầu sóng ngọn gió, còn đánh nhau với Lạt Ma Tây Tạng. Tuy rằng nữ y tiên không nói ra nhưng trong lòng vẫn âm thầm lo lắng cho trượng phu, trong đêm khuya khóc không biết bao nhiêu lần.
Cho tới hôm nay Tần Lâm cười hì hì đứng trước mặt, nỗi lo lắng của nàng chỉ còn trong mộng. Thật may là trong lòng hắn có cảm giác ấm áp, cánh tay hắn vuốt ve vai nàng cũng mạnh mẽ có lực, giúp cho nàng ý thức được rốt cục Tần ca ca mà mình ngày nhớ đêm mong cũng đã trở về.
- Hừ, nha đầu ngốc chỉ giỏi khóc nhè.
Từ Tân Di sải cặp chân dài đi tới, mặt không lộ vẻ gì. Nhưng bộ ngực cao vút bởi vì hô hấp dồn dập mà nhanh chóng phập phồng, cùng với vẻ đỏ ửng trên mặt đã bán đứng nàng, rõ ràng là sau khi nghe tin Tần Lâm trở lại, nàng đã giục ngựa chạy như bay quay về.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng ngủ Tần Lâm, Thanh Đại và Từ Tân Di biết được tin Trương Tử Huyên mang thai.
- Thanh Đại muội muội, Tân Di tỷ tỷ, thật là xấu hổ...
Gương mặt Trương Tử Huyên có hơi đỏ lên, vào cửa sau lại hoài thai trước, giống như là tranh cướp, huống chi bởi vì phụ tang, nàng đã thủ chế suốt một năm.
- Xấu hổ gì chứ?
Thanh Đại không hiểu vì sao hỏi lại, tỏ vẻ rất vui mừng giơ tay ra sờ sờ bụng Trương Tử Huyên vô cùng cẩn thận:
- A, trong này có một tên tiểu tử, hì hì, tương lai muội sẽ ôm nó. Nếu nó nghịch ngợm giống như Tần ca ca, muội sẽ đánh vào mông nó… Đúng rồi, lát nữa muội sẽ lấy ít thuốc dưỡng thai tới, Tử Huyên tỷ tỷ phải sinh một tiểu tử mập tròn mới được.
Tần Lâm váng đầu hoa mắt, Thanh Đại nghĩ xa thật.
May là Thanh Đại tâm địa tinh khiết thuần chân như pha lê, đổi thành Trịnh Trinh chắc chắn sẽ tìm trăm phương ngàn kế hại chết Hoàng trưởng tử xấu số của Vạn Lịch.
Trương Tử Huyên cười nói:
- Đó là đương nhiên, thuốc dưỡng thai của nữ y tiên há có thể tầm thường. Bất quá kế tiếp muội muội cũng không chỉ giúp tỷ tỷ dưỡng thai, còn phải dưỡng người nữa. Từ Bồ Châu lên đường về đây huynh ấy đã hết sức thèm muốn, từ nay tỷ trốn xa một chút, hai người phải lo cho hắn no đủ mới được.
Thanh Đại cười hì hì thè lưỡi thật dài, thoải mái gật đầu một cái. Nét ngây thơ thuần khiết của nàng phát ra từ tận đáy lòng, không phải là ngây thơ ngu ngốc, u mê đần độn. Nàng có thể đọc ngược lưu loát Động Huyền Tử, Tố Nữ Kinh, làm sao không hiểu ý của Trương Tử Huyên.
Vốn là Từ Tân Di có vẻ không vui, đôi môi chu cao sặc đầy mùi giấm chua. Thật ra trong ba nàng, Từ Tân Di mới là người gần gũi xác thịt với Tần Lâm đầu tiên, ngược lại để cho Trương Tử Huyên tranh trước, khiến cho Đại tiểu thư thích tranh cường háo thắng có hơi buồn bực.
Bất quá nghe đến đó, Từ Tân Di nhất thời phấn chấn tinh thần, Tử Huyên muội muội bất quá là ở một mình với Tần Lâm ở Bồ Châu lâu như vậy, mới có thể hoài thai trước, một hai năm tới đây chỉ còn mình và Thanh Đại cùng với Tần Lâm…
Hừ hừ, còn sợ ngươi chạy ra khỏi lòng bàn tay của bản tiểu thư? Từ Tân Di nhìn chăm chú vào Tần Lâm không có hảo ý, âm thầm nắm chặt quyền: bắt đầu từ bây giờ, phải cố gắng!
Tần Lâm nhất thời toát mồ hôi lạnh toàn thân, cảm giác tựa hồ mình thành con mồi bị người khác nhắm ngay...
Ngay đêm đó, Thanh Đại cười khúc khích nấp ở một góc giường lớn, dùng áo ngủ bằng gấm che thân thể không mảnh vải, chỉ để lộ bờ vai trắng nõn như ngọc, sắc mặt đỏ bừng bừng nhìn đại chiến giữa giường, dáng vẻ sợ sệt.
Từ Đại tiểu thư ngửa mặt hướng lên trời, như con bạch tuộc giữ chặt lấy Tần Lâm, mặc tình cho hắn làm mưa làm gió. Cho dù là toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, kịch liệt thở dốc khiến cho trước ngực ba đào mãnh liệt, eo thon nhỏ vẫn không ngừng phập phồng theo nhịp. Đôi chân dài của nàng kẹp thật chặt vào hông Tần Lâm, khiến cho công kích của hắn càng thêm mạnh mẽ hữu lực.
Xem ra Đại tiểu thư đã bất chấp hết thảy… Thanh Đại sợ sệt cắn đầu ngón tay, thầm nói ngày mai sẽ pha cho Tần ca ca chén thuốc dưỡng tinh cố bản...
Sáng sớm hôm sau, Từ Đại tiểu thư bình thường bừng bừng khí thế nằm co quắp mềm nhũn trên giường, gương mặt khả ái của Thanh Đại cũng nở một nụ cười ngọt ngào, cũng sẽ rời giường muộn hơn một chút.
Thần sắc Tần Lâm tỏ ra sung mãn sảng khoái, hôn lên mặt hai vị mỹ nhân một cái, sau khi mặc y phục xong đi ra ngoài, cẩn thận khép cửa phòng lại.
Cát Phương Thái Bình theo từ Bồ Châu về đang thủ ở bên ngoài, vừa muốn nói gì, Tần Lâm giơ ngón tay lên miệng khẽ suỵt.
Hiển nhiên hắn muốn cho hai vị phu nhân ngủ thêm một lát.
Cát Phương, Thái Bình đỏ ửng mặt mày, thầm nói lão gia thật sự là lợi hại, Lý phu nhân cũng không nói, Từ phu nhân thân hình cao ráo nóng bỏng như vậy, không ngờ rằng…
Hôm nay không phải là ngày lâm triều, bất quá Tần Lâm thân là Đốc Chủ Đông Xưởng, ngày đầu đến kinh nghỉ ngơi tắm rửa, ngày thứ hai nên vào cung bệ kiến. Làm Hán thần trên lý thuyết là có thể vào cung bất cứ lúc nào, địa phương Hoàng đế triệu kiến cũng không giới hạn ở mấy chỗ như ngự thư phòng, Dưỡng Tâm điện, Hoàng Cực môn...
Tần Lâm mặc giang nha hải thủy mãng bào, đeo cửu long ngọc đái, đầu đội ô sa không cánh, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, dẫn theo các huynh đệ thân binh ra cửa.
Đám huynh đệ Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đã đổi thành cách ăn mặc của sai dịch Đông Xưởng: mũ đỉnh nhọn, trường bào nâu, giày trắng. Mặc dù chưa chính thức nhận chức, nhưng Tần Lâm làm Đốc Chủ Đông Xưởng, một người làm quan cả họ được nhờ, mọi người ắt cũng sẽ lên theo. Từ nay bọn họ sẽ trở thành một thành viên của cơ quan đặc vụ số một triều Đại Minh, làm người ta ngắm mà kinh sợ.
Về phía Đông Bắc không xa là phố Kỳ Bàn, đi qua Đại Minh môn không có chút khí thế nào cả, đi qua đường tắt ra đường cái, vượt qua Kim Thủy kiều, lại đi qua bên dưới Thừa Thiên môn khí thế hùng vĩ, rốt cục đã tới bên ngoài ngọ môn.
Dọc theo đường đi cũng không gặp được một nửa số triều thần có phân lượng, thành thật mà nói dưới triều Vạn Lịch các hạng chế độ đều giải đãi, nếu không phải là ngày lâm triều, không ai chịu bò dậy khi trời còn sớm. Chỉ có mấy quan lại cấp thấp làm việc ở Quang Lộc Tự, Ngự Dụng giám trong hoàng thành, xa xa thấy Tần Lâm liền quỳ xuống dập đầu.
Đến ngọ môn, quan giáo Cẩm Y Vệ, Kim Ngô vệ trực nhật đều biết hắn, mặt mũi tươi cười thỉnh an Tần Đốc Chủ. Tần Lâm cũng không tự đại, cười gật đầu một cái, cỡi ngựa chạy vào.
Nếu khôi phục hết thảy phong điển ấm tặng, vậy chuyện cỡi ngựa trong cung đương nhiên cũng như trước.
Chúng Hiệu Úy Cẩm Y Vệ, Kim Ngô vệ thè lưỡi một cái, Tần Đốc Chủ quả nhiên lợi hại, bị ba trăm đình trượng, cách đi hết thảy quan chức đày đi Quỳnh Châu, bây giờ trở lại mạnh như rồng cọp, còn làm Đốc Chủ Đông Xưởng, cũng nên phách lối một chút.
Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử gõ móng trên nền gạch vàng Tử Cấm thành nghe lộp cộp, Tần Lâm ngẩng đầu nhìn quanh quất. Nhìn điện vũ cung thất quen thuộc tường đỏ ngói vàng, điêu khắc tinh xảo, vẫn y như ngày trước, hắn cười ha hả nói:
- Hồ Hán Tam ta đã trở lại!
Sáng sớm Tử Cấm thành vô cùng yên tĩnh, tiếng cười truyền ra xa xa, quan giáo thủ vệ ngọ môn không khỏi ngơ ngác nhìn nhau: Hồ Hán Tam là ai?
(Hồ Hán Tam là nhân vật trong bộ phim Ngôi Sao Đỏ Lấp Lánh nổi tiếng của Trung Quốc vào năm 1974, đây là câu cửa miệng của nhân vật này)
Ngự thư phòng, Vạn Lịch đã chờ ở nơi này từ rất sớm. Thứ nhất là trẻ tuổi khí thịnh, sinh lực còn chưa bị đám quan văn tranh luận gây sự mài mòn, vẫn còn giữ được chút chuyên cần. Thứ hai e rằng bản thân y cũng không thừa nhận, đáy lòng mình vẫn coi trọng Tần Lâm, hoặc nói kiêng kỵ thì đúng hơn.