Bạch Sương Hoa trợn to hai mắt, gương mặt xinh đẹp lộ đầy vẻ kinh ngạc, thấp giọng hỏi:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi cùng bọn Lục Viễn Chí cũng là như vậy?
Ặc... Tần Lâm không nói, đây thật là càng chối càng sai.
Bạch Sương Hoa chợt cười khúc khích, dung nhan lạnh như băng chỉ trong thoáng chốc như Xuân về trên đất, hai tai trở nên đỏ bừng vô cùng xinh đẹp.
Không chơi trò này! Tần Lâm dở khóc dở cười, băng sơn mỹ nhân Bạch Liên giáo chủ cũng biết trêu cợt người từ lúc nào?
Không bao lâu sau Tần Lâm cùng Bạch Sương Hoa đi ra, Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực nhìn trộm thấy trên mặt giáo chủ Đại nhân đỏ ửng, hai người e sợ cho thiên hạ bất loạn, bèn nhìn Tần Lâm nở một nụ cười xấu xa ngầm hiểu.
Khụ khụ, các ngươi nghĩ gì vậy? Tần Lâm sờ sờ cằm, biểu lộ vô cùng chính nhân quân tử, lần này không phải là hắn trêu đùa Bạch Sương Hoa, ngược lại là mình bị giáo chủ Đại nhân trêu đùa.
Hải Thụy đã chờ tới nỗi cực kỳ sốt ruột, thấy vậy vội vàng chắp tay một cái:
- Xin hỏi Tần tiểu hữu có tra ra kết quả gì chưa?
Thần sắc Tần Lâm tỏ ra nghiêm nghị, hắng giọng nói:
- Nước trong phổi Thích Đại Lang không giống nước dưới Ngũ Lý Câu, chứng tỏ y đã bị dời thi thể sau khi chết!
Nước trong phổi Thích Đại Lang có thành phần thực vật họ tảo đặc biệt phong phú nhưng động vật phù du tương đối ít, biểu hiện hàm lượng vật chất hữu cơ trong nước này cao, hàm lượng oxy tương đối thấp. Mà nước ở Ngũ Lý Câu trong hơn, thực vật họ tảo ít, ngoại trừ các loài động vật phù du như tiên mao trùng ra còn có trứng cá, hàm lượng vật chất hữu cơ thấp hơn loại nước kia, bởi vì là nước chảy nên hàm lượng oxy khá cao.
Trải qua một loạt công việc nghiệm thi ở Ngũ Lý Câu, Tần Lâm đã sớm thuyết phục mọi người, ngay cả Đường Kính Đình cũng không hề nghi ngờ kết luận của hắn. Mọi người nhìn hai loại nước giống nhau như đúc, chỉ suy đoán có lẽ trong Xưởng Vệ có phương pháp bí mật nào đó không truyền ra ngoài có thể phân biệt.
- Tần lão đệ, nếu là dời thi thể sau khi chết, như vậy hiện trường đầu tiên tội phạm sát hại Thích Đại Lang là ở nơi nào?
Đường Kính Đình vội vàng truy vấn, thân y là Tri Phủ, trong khu vực cai quản nhiều lần xảy ra án mạng, trách nhiệm trên vai y không nhẹ nhàng gì.
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh nói:
- Xin Đường Phủ Tôn hạ lệnh cả đêm tìm tòi một địa phương như vầy, nó nằm trong phạm vi mười dặm ở phía Tây thành, cũng không phải là dòng suối hay con sông, cũng không phải giếng nước, mà là một hồ nước. Rất có khả năng là hồ nước dùng để tưới, hoặc hồ nước của biệt viện nhà giàu do sức người xây dựng, gần nay không có nước ra vào, bởi vì đã trời lâu không mưa, nước tù trong hồ đã hơi ngả sang màu xám. Nếu như vị trí hồ nước vắng vẻ, bốn bề có phòng ốc, rừng cây, đỉnh núi ngăn che tầm mắt, vậy thì càng đáng chú ý hơn!
Từ tốc độ Thích Đại Lang đi bộ và thời gian bị hại, Tần Lâm suy đoán hiện trường đầu tiên án mạng nằm ở trong vòng mười dặm phía Tây thành. Đồng thời ở những nơi nước chảy như sông suối sẽ không có thực vật họ tảo nhiều như vậy, giếng nước hàng năm ánh mặt trời chiếu không tới, có thực vật họ tảo nhưng sẽ không sinh trưởng phồn thịnh như vậy, cho nên nhất định là một hồ nước tù không có nước ra vào.
- Có nghe rõ chưa?
Thần sắc Đường Kính Đình lập tức trở nên hưng phấn, lớn tiếng quát Lý Đại Chủy:
- Các ngươi đi tìm cả đêm cho ta, Tần trưởng quan đã nói rất cặn kẽ, nếu đến trưa ngày mai vẫn chưa tìm được chỗ như thế, cẩn thận cái mông các ngươi!
Mỗi lần bị Tri Phủ Đại nhân đưa ra kỳ hạn, Lý Đại Chủy đều kêu khổ luôn miệng, nhưng lần này y vỗ ngực bảo đảm, hết sức tự tin nói:
- Xin Phủ Tôn Đại nhân yên tâm, Tần trưởng quan đã nói tới mức này, nếu như vẫn không tìm được nơi đó, tiểu nhân sẽ đưa đầu tới gặp ngài!
Không phải vậy sao, tuy rằng địa phương Quỳnh Châu phủ lớn như vậy, nhưng được khoanh lại trong vòng mười dặm phía Tây thành, còn hạn định là hồ nước thiếu nước ra vào, rong rêu phong phú. Nếu như Lý Đại Chủy vẫn không tìm được, y và đám thủ hạ của mình cũng đừng làm bộ khoái nữa, đổi sang nghề khác là hơn.
- Chậm đã…
Tần Lâm gọi Lý Đại Chủy, lại, lệnh Lục Viễn Chí lấy ra bảy tám chiếc bình nhỏ:
- Sau khi phát hiện ra địa phương như thế khoan hãy đập cỏ động rắn, dùng bình nhỏ lấy nước trở về, chờ ta nghiệm qua rồi hãy tính.
Lý Đại Chủy đáp ứng, nhận lấy bình sứ dẫn dắt đám huynh đệ dốc hết trọn ổ ra đi, đốt đèn đuốc triển khai tìm theo phương thức trải thảm khắp phía Tây thành.
----------
Trưa hôm sau, mặt trời lên cao, Cố phủ phía Tây thành lại bao phủ một vầng mây sầu thảm. Trước linh cữu có mấy tên gia nhân không ngừng cho giấy tiền vàng bạc vào chậu đốt, một trận gió thổi tới, tro đen bay lên phiêu đãng, giống như vong linh màu đen.
Đại lão gia Cố Khắc Độc bất hạnh bỏ mình, chuyện này đã mang tới điềm bất tường cho gia tộc khổng lồ mà giàu có này, thần sắc tất cả mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Đại nương tử vẻ mặt bi thương ngồi trên ghế, gương mặt mập mạp trắng trẻo không thoa son phấn, áo tang vải trắng dính đầy nước mắt. Từ sau khi biết được trượng phu tử vong kêu trời trách đất đến bây giờ không nói một lời, cũng không trải qua bao nhiêu thời gian.
Không phải là vì nàng thương nhớ trượng phu quá mức, mà là đột ngột từ đương gia nương tử biến thành vị vong nhân. Từ nay về sau là thân quả phụ, sẽ không tiện xuất đầu lộ diện, chỉ điểm người sai khiến người, không tránh khỏi phải giao ra quyền đương gia Đại nương tử, nghĩ đến điểm này còn khó chịu hơn dao nhọn đâm vào tim.
Tam nương tử, Tứ nương tử ở bên cạnh bầu bạn, giả vờ khuyên nhủ, thật ra trong lòng bọn họ vui mừng hơn ai hết. Kế tiếp chủ trì việc nhà không phải là lão Tam chính là lão Tứ, hai nàng chắc chắn sẽ nước lên theo thuyền.
- Ôi, quả thật là phong vân bất trắc, Đại lão gia tốt như vậy, không biết vì sao bị hủy trong tay tên Thích Đại Lang lòng dạ tàn ác kia, đúng là ông trời không có mắt.
Tam nương tử giả mù sa mưa lau nước mắt.
Tứ nương tử cũng nói:
- Đúng vậy, đại tẩu cũng đừng quá đau buồn, cũng may các cháu vẫn tỏ ra hiếu thuận, tẩu còn có mấy chục năm hưởng phúc thanh nhàn, ngàn vạn lần chớ nên nghĩ quẩn…
Đại nương tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngây người hồi lâu lại không nói nửa lời. Thân là quả phụ, quả thật nửa đời sau nàng chỉ có thể ‘hưởng phúc thanh nhàn’, đừng mơ tới đại quyền trong nhà nữa.
- Đại tỷ, mời, mời uống miếng nước đi.
Nhị nương tử bưng trà tới, vô cùng cẩn thận khom lưng mời.
Vẻ mặt phức tạp nhìn đối phương một chút, bình sinh lần đầu tiên Đại nương tử không phát ra tiếng quát tháo, mà là thở dài, nhận lấy nước trà uống một hơi cạn sạch...
Cách đó không xa trong phòng, hai huynh đệ Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch lại đang ra sức lôi kéo Cố Hối Minh.
- Nhị ca, tương lai chuyện Cố gia còn phải trông vào ngài, làm sao có thể tự hành hạ mình như vậy?