Trương Kình, Trương Thành chú ý tới dị động của chưởng ấn Ty Lễ Giám, ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời tỏ vẻ nghi ngờ trong mắt.
Trương Hoành đặt tấu chương Khâu Tranh xuống phía dưới chót một đống tấu chương lớn như không có chuyện gì xảy ra, ung dung chậm rãi nói:
- Đạo tấu chương này hẳn là đưa nhầm chỗ rồi, Hồ Nam xin giúp nạn thiên tai, phải để Hộ bộ trực tiếp phát lạc, cái gì cũng tới làm phiền Thánh thượng, vậy Lục bộ Cửu khanh để làm gì?
Trương Thành, Trương Kình lại cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm không nói một lời.
Sau lưng Trương Hoành toát ra mồ hôi lạnh, âm thầm oán trách không ngừng: Trương Phượng Bàn ôi Trương Phượng Bàn, lão muốn giở trò quỷ gì vậy? Tấu chương đạn hặc cố Thái Sư Trương Cư Chính và chúng đại thần Giang Lăng đảng, lão lại gạch đi phiếu nghĩ ‘lưu trung bất phát’ của Thân Thời Hành, đổi thành giao phát đình nghị, muốn làm ra vẻ thanh cao vậy đừng giở trò này.
Đây chính là ích lợi mang lại do Tần Lâm đưa Trương Hoành lên. Khác với Trương Kình Trương Thành chỉ nghĩ cách làm thế nào lấy lòng Vạn Lịch, Trương Hoành lão thành trì trọng, hiểu được đại thể quan tâm đại cục, mới có hành động như vậy.
Tấu chương do tiểu thái giám ôm đi Dưỡng Tâm điện, vốn là để cho Bỉnh Bút thái giám đưa đi là được, nhưng Trương Hoành vẫn không yên lòng cho nên theo cùng.
Vạn Lịch đang ngồi ngay ngắn trên ngự tọa phía sau bàn đọc sách, lật xem từng bản tấu chương. Là cửu ngũ chí tôn Đại Minh hoàng triều, y phải xử lý rất nhiều chính vụ, phần lớn tấu chương cũng chỉ là xem qua loa bèn phê duyệt theo ý phiếu nghĩ, một ít không ổn mới trả trở về nội các phê phiếu nghĩ lại một lần nữa. Một số tấu chương tối quan trọng tối khẩn cấp bèn bỏ qua phiếu nghĩ, nhờ Ty Lễ Giám giúp đỡ hạ bút phê hồng.
Nếu như chuyện gì cũng ôm hết vào thân, e rằng sau hai ba năm Hoàng đế triều Đại Minh sẽ chết vì quá mệt.
Trương Hoành thấy vậy cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng trở lại, Vạn Lịch cũng không có gì khác thường, bản tấu chương kia bị nhét xuống dưới đáy, hẳn sẽ không bị y nhìn thấy.
Không ngờ rằng Trương Kình lặng lẽ đi tới bên cạnh Vạn Lịch, rút ra bản tấu chương mà Trương Hoành vừa mới nhét xuống dưới chót, cười nịnh trình lên:
- Hoàng gia, mời ngài cẩn thận xem thử quyển này, cũng có vẻ hay hay.
Trương Hoành chỉ cảm thấy tim mình như chìm xuống, nhìn lại trong ánh mắt Trương Kình và Trương Thành rõ ràng toát ra vẻ hài hước. Thì ra hai người bọn họ đã sớm nhìn thấu cử động của Trương Hoành, mãi đến lúc này mới vạch trần.
Vạn Lịch mặt không đổi sắc, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên, sau khi nhận lấy bản tấu chương kia cố làm ra vẻ kinh ngạc:
- Ủa, chẳng lẽ Trương Thái Sư lại tệ hại như vậy sao? Ngày mai triều hội, phát văn võ bá quan đình nghị!
Trương Hoành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, kinh hoảng đến nỗi tay chân luống cuống: rốt cục là bệ hạ muốn làm gì? Trương Tứ Duy, Trương Kình, Khâu Tranh, bọn họ lại muốn làm gì?
-----------
Lại đến ngày triều hội, văn võ bá quan tề tụ ở Hoàng Cực môn.
Chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám Trương Hoành vốn phải phụng bồi bệ hạ, lại đứng trên bệ rồng thật sớm dõi mắt quan sát bá quan văn võ từ năm cửa tiến vào. Đáng tiếc khiến cho lão thất vọng, trong đó cũng không có bóng người mà lão đang mong đợi.
Trương Hoành báo tin tức cho Tần Lâm cả đêm, hy vọng thanh niên trí kế bách xuất này có thể ngăn cơn sóng dữ. Nhưng cho đến khi văn võ bá quan dựa theo ban thứ xếp hàng đứng ngay ngắn trong ánh rạng đông, Tần Lâm thủy chung vẫn không xuất hiện.
Tần Lâm là Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ, gánh vác trách nhiệm nặng nề tập nã gian đảng ác nghịch, thường xuyên ra ngoài làm khâm án, hắn có tới hay không cũng rất bình thường, thật ra thì phần lớn thời điểm hắn cũng không có vào triều.
Nhưng ngoại trừ Tần Lâm ra, một vị đại thần khác vắng mặt cũng rất khác thường, Tằng Tỉnh Ngô thân là Binh bộ Thượng Thư cũng không có tới, trong ban văn thần có một chỗ trống nổi bật vô cùng, khiến cho người ta quan sát chăm chú.
- Nghe nói Tam Tỉnh hiền đệ đột nhiên cáo bệnh, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Quốc Quang nghi hoặc chớp mắt một cái, thấp giọng hỏi Trương Học Nhan.
- Y trẻ tuổi hơn chúng ta, thân thể lại rất khỏe, vì sao lại bệnh không dậy nổi như vậy?
Hộ bộ Thượng Thư Trương Học Nhan cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hai ngày trước gặp Tằng Tỉnh Ngô y vẫn còn vô cùng khỏe mạnh.
Lại Bộ Thị Lang Vương Triện sắp nhập các cười hăng hắc hai tiếng:
- Chỉ sợ là xấu hổ không dám gặp mặt chúng ta. Nghe theo tiểu tử Tần Lâm kia nói hươu nói vượn, tự dưng nghi ngờ Phượng Bàn huynh, mặc dù chúng ta sẽ không nói chuyện này ra, nhưng trong lòng y chắc chắn sẽ xấu hổ áy náy.
- Vương Thị Lang chớ có lên tiếng!
Trương Học Nhan đặt đầu ngón tay lên môi, nháy nhó về phía Trương Tứ Duy đứng ở vị trí đứng đầu văn thần.
Các đại thần Giang Lăng đảng đồng tâm hiệp lực, Tằng Tỉnh Ngô tin tưởng lời nói vô căn cứ của Tần Lâm, tự dưng nghi ngờ Trương Tứ Duy, vì Giang Lăng đảng đoàn kết, tự nhiên mọi người sẽ không nói ra chuyện này. Nếu không giữa Trương Tứ Duy và Tằng Tỉnh Ngô có ngăn cách, mọi người sẽ rất khó nhìn mặt nhau.
Quả nhiên Vương Triện câm miệng, chẳng qua là trên mặt vẫn giữa vẻ căm phẫn, dường như bất bình thay Trương Tứ Duy phải chịu hàm oan.
Chuông cổ trỗi lên, ba tiếng tịnh tiên, Vạn Lịch đế Chu Dực Quân được Trương Kình Trương Thành hầu hạ chậm rãi từ phía sau Hoàng Cực môn tiến ra, ngồi trên ngự tọa long phụng thếp vàng.
- Liệt vị thần công có chuyện sớm tấu, vô sự bãi triều!
Trương Hoành rống to một tiếng, trong lòng hồi hộp căng thẳng.
Đủ các loại chuyện nhất nhất được tâu lên, Công bộ Thị Lang Phan Quý Tuần trị thủy Hoài Hà đã bắt đầu khởi công, xin triều đình duyệt chi khoản lương hướng này. Cuối Thu Binh bộ báo cho chín trọng trấn phải chú ý mật thiết động tĩnh thảo nguyên, nhất là ba trấn Kế Liêu...
Liên tục tâu mấy chuyện, đột nhiên Vạn Lịch cười nói:
- Ở đây trẫm có một phần tấu chương đạn hặc cố Thái Sư Trương tiên sinh, thật sự là không quyết định được chủ ý, không thể làm gì khác hơn là mời liệt vị ái khanh đình nghị một phen. Khâu Tranh, tấu chương này là của khanh phải không?
Văn võ bá quan đột nhiên bị tập kích sợ ngây người, chúng kiện tướng Giang Lăng đảng ngơ ngác nhìn nhau. Tấu chương loại này từ trước tới nay vẫn là lưu trung bất phát, vì sao lại giao phó đình nghị như vậy? Nội các, Ty Lễ Giám, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?
Hai cha con Từ Văn Bích, Từ Đình Phụ nhìn nhau, sắc mặt của hai người đều trở nên cực kỳ nặng nề.
Đám triều thần Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu, Cố Hiến Thành lại tỏ ra dương dương đắc ý, dường như mong đợi đạo tấu chương này đã từ lâu.
Thần sắc Khâu Tranh nghiêm nghị đi ra ban, sau khi hành lễ bèn dõng dạc bẩm tấu:
- Khải tấu bệ hạ, vi thần đạn hặc cố Thái Sư, Trung Cực điện Đại Học Sĩ Trương Cư Chính phạm vào mười tội. Tội thứ nhất thân là phụ thần, mưu quốc bất trung, tội thứ hai là kết bè kết đảng, vì tình riêng mà trái pháp, tội thứ ba tham ô tiền tài, bỏ vào túi riêng, tội thứ bốn cầm giữ triều chính, khi quân phạm thượng...
Thanh âm của Khâu Tranh rõ ràng mà vang dội, vang vọng trên quảng trường thoáng đãng ở ngoài Hoàng Cực môn, khơi dậy từng trận cuồng phong bạo vũ trong lòng các triều thần.
- Không… không phục, đây là lời nói dối!
Vương Quốc Quang tức uất nghẹn lời, Trương Học Nhan thần sắc kinh ngạc, Vương Triện trợn mắt gần rách khóe, toàn thân Lý Ấu Tư phát run, Thân Thời Hành trợn mắt há mồm... Cùng thời khắc đó, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng phát ra tiếng gào thét.
Đúng vậy, Trương Cư Chính là chuyên quyền, thậm chí có thể nói là độc tài, nhưng lão là vì nghiệp lớn triều chính mới chứ không phải là vì cá nhân mình. Lão có nắm giữ quyền bính, thậm chí quản thúc Hoàng đế, nhưng lão trung thành cảnh cảnh đối với triều Đại Minh, làm gì nghĩ gì cũng chỉ là vì giấc mộng tạo nên một thời thái bình thịnh thế.
Lại Bộ Thị Lang Vương Triện lòng ngay miệng lẹ bất chấp nghi lễ triều đình, chỉ Khâu Tranh gằn giọng quát:
- Nói nhăng nói càn! Cố Thái Sư là nguyên lão ba triều, trọng thần được tiên đế Long Khánh thác cô (gởi con), phụ tá bệ hạ lên ngôi từ lúc mười tuổi, hơn mười năm qua trung thành hết dạ, thành tích quá rõ ràng. Ngươi lại dám ngậm máu phun người, vu khống trắng trợn, quả thật không thể nào nhịn được. Thần xin bệ hạ trị Khâu Tranh tội bêu xấu đại thần, họa loạn triều cương!
- Trị tội y!
Vương Quốc Quang cũng rống giận lên.
- Trị tội!
- Tán thành!
Chúng đại thần Giang Lăng đảng một lòng đoàn kết, thề phải đánh cho Khâu Tranh vạn kiếp bất phục.
Đông đảo Thượng Thư, Thị Lang, Phó Đô Ngự Sử, Thiêm Đô Ngự Sử, Lang Trung, Chủ Sự… thanh thế không thể nói là không lớn, phảng phất cơn sóng thần trong phút chốc sẽ hoàn toàn bao phủ Khâu Tranh.
Nhưng sắc mặt Khâu Tranh vẫn tỏ ra cương quyết, vung ống tay áo lên tỏ vẻ trung thành với nước, lớn tiếng nói:
- Trung thần vì can gián mà chết, cho dù là bị thất phu chỉ trích, Khâu mỗ cũng không thẹn với lòng mình.
Lão Quốc Công Từ Văn Bích thấy vậy liền cười khẩy lắc đầu một cái, thấp giọng nói với con trai đứng ở bên cạnh: tài diễn người này không tệ, nhưng còn kém Tần cô gia khá xa.
Từ Đình Phụ dở khóc dở cười, đến lúc này rồi cha còn có lòng dạ đùa giỡn.
Từ Văn Bích cười cười tự giễu, ta đã thấy nhiều rồi, trải qua ba triều Gia Tĩnh Long Khánh Vạn Lịch, bao nhiêu quyền thần danh thần trung thần gian thần liên tục ngã xuống, vì sao ta còn có thể đứng ở chỗ này?
Rốt cục Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh vượt qua đám người đứng ra, bực tức ra mặt:
- Còn nói Trương Giang Lăng không có kết bè kết đảng, hôm nay Khâu Ngự Sử chỉ dâng một đạo tấu chương lập tức quần tình sôi trào, đây còn không phải là bè đảng của cố Trương Thái Sư hay sao? Lão thần tán thành với Khâu Ngự Sử, liên danh đạn hặc cố Trương Thái Sư và tay sai!
So với chúng kiện tướng Giang Lăng đảng tức giận, Nghiêm Thanh sớm có dự mưu trấn tĩnh hơn nhiều.
Rốt cục đã có cơ hội! Cố Hiến Thành nhìn ra đầu mối, đưa mắt ra hiệu cho đồng đảng, theo sát Nghiêm Thanh đứng ra, lớn tiếng nói:
- Trương Cư Chính quyền thần hại nước, khi quân phạm thượng, quả thật tội không thể tha được! Bọn Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan là đồng đảng cấu kết với Trương Cư Chính gây ra họa loạn triều cương, cũng là cá mè một lứa, cho nên mới ra sức biện hộ cho Trương Cư Chính!
- Trương Cư Chính mang lòng hại nước, may nhờ ông trời che chở quốc triều khiến cho lão bỏ mình. Xin bệ hạ minh giám, gần hiền thần xa tiểu nhân!
Lưu Đình Lan cũng lớn tiếng phụ họa.
Ngụy Doãn Trung, Mạnh Hóa Lý cũng rối rít lên tiếng, tuy quan chức bọn họ thấp nhưng thanh âm lại rất lớn, hơn nữa không có cố kỵ gì, càng nói càng không chịu nổi, phảng phất ít ngày trước Trương Cư Chính còn là phụ chính danh thần, hiện tại đột nhiên biến thành Vương Mãng, Tào Tháo.
Văn võ bá quan cũng nhìn ra manh mối, nếu là trước kia loại tấu chương đạn hặc này sẽ không có khả năng xuất hiện trong triều nghị. Hiện tại bệ hạ giao phó trăm quan đình nghị, bản thân chuyện này đại biểu cho thái độ của Vạn Lịch, hơn nữa hết sức rõ ràng.
Vì vậy không ngừng có người ý đồ đầu cơ gia nhập đội ngũ Khâu Tranh, Nghiêm Thanh, đồng thời rất nhiều triều thần nghiêng về Giang Lăng đảng sáng suốt ngậm miệng lại.
Dần dần Giang Lăng đảng vốn là thanh thế thật lớn, trở nên có vẻ thế đơn lực bạc.
Thần sắc Vạn Lịch trên ngự tọa càng ngày càng đắc ý, ánh mắt y cũng càng ngày càng sắc bén, quét qua đám đại thần Giang Lăng đảng như Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan, Lý Ấu Tư…
Mặc dù Trương Cư Chính đã chết, nhưng Giang Lăng đảng một tay lão gầy dựng vẫn vững vàng cầm giữ triều chính. Ba tên Đại Học Sĩ thảy đều là Giang Lăng đảng, chiếm hết năm trong Lục bộ Thượng Thư, Đô Sát Viện và Lục khoa cấp sự cũng có rất nhiều người của bọn họ. Điều này làm cho Vạn Lịch cảm giác cho dù là Trương Cư Chính đã chết đi, nhưng lão vẫn còn là bóng ma hạn chế quyền lực của mình, vẫn thường xuyên đè nặng trên đầu mình.
Chờ đợi Trương Cư Chính chết đi, lật đổ Phùng Bảo, cuối cùng giải quyết Giang Lăng đảng, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân mới có thể chân chính độc chưởng triều cương, lấy tư thái chí cao vô thượng quân lâm thiên hạ.
- Liệt vị ái khanh...
Vạn Lịch hắng giọng nói, khác với trước kia lúc Trương Cư Chính còn sống, hiện tại quần thần lập tức dừng cãi vã, ngay cả trọng thần Giang Lăng đảng tức tối vô cùng cũng nhìn chằm chằm chờ đợi cửu ngũ chí tôn phán quyết.
Vạn Lịch cười, điều y muốn chính là như vậy, vì vậy từ từ nói:
- Rốt cục cố Thái Sư Trương Cư Chính như thế nào, trẫm được lão phụ tá mười năm, sợ rằng rất nhiều chuyện chẳng hay biết gì. Bất quá Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ có một vài chuyện liên quan với lão, mời Đông Xưởng Trương Kình và Cẩm Y Vệ Lưu Thủ Hữu ra nói một chút đi!
Trương Kình lập tức từ phía sau ngự tọa đi ra, giọng the thé hơi run rẩy vang vọng trên bầu trời Hoàng Cực môn:
- Mồng Tám tháng Ba Vạn Lịch nguyên niên, Trương Cư Chính và Phùng Bảo Ty Lễ Giám mật mưu ở nhà, muốn thừa dịp bệ hạ mới lập mưu đồ bất chính, sau bởi vì thiên tượng dị động nên thôi. Tháng Chín năm Vạn Lịch thứ năm, Trương Cư Chính và Vương Quốc Quang, Lý Ấu Tư mật mưu ở nhà, ngày hôm sau bởi vì chuyện đinh ưu đoạt tình mà đình trượng các đại thần trung trực...
Lưu Thủ Hữu cũng lấy công văn Cẩm Y Vệ ra, cao giọng đọc:
- Tháng Giêng Vạn Lịch nguyên niên, Trương Cư Chính gợi ý Cẩm Y Vệ gán tội danh cho Vương đại thần hạ ngục, hãm hại trung lương. Tháng Tư năm Vạn Lịch thứ ba, Trương Cư Chính nhắn riêng cho cẩm y vũ thần Lưu Thủ Hữu, cưỡng ép thăng cháu Phùng Bảo Phùng Bang Ninh làm quan chưởng ấn Nam Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ...
Văn võ bá quan nhất thời xôn xao, thật ra mọi người đều biết những chuyện này. Bất kể là ai đứng ở vị trí Thủ Phụ e rằng cũng sẽ làm những chuyện tương tự, chẳng qua là thứ vốn giấu trong bóng tối thình lình đưa ra ngoài sáng, vậy thì hoàn toàn khác hẳn.
Chúng thần Giang Lăng đảng mặt đỏ tới mang tai, không biết nên phản bác thế nào, bởi vì Trương Kình, Lưu Thủ Hữu nói toàn là sự thật, nhưng vì sao từ trong miệng hai người bọn họ nói ra mùi vị lại thay đổi như vậy?
Vương Quốc Quang nhìn ánh mắt của Khâu Tranh, Nghiêm Thanh, hàn quang chợt lóe rồi biến mất, chắp tay nói:
- Bệ hạ, chuyện này quan hệ trọng đại, tuyệt không thể quyết định dưới tình trạng quần tình sôi trào, xin bệ hạ trưng cầu ý kiến nội các phụ thần, Lục bộ Cửu khanh, lấy đó định đoạt!
- Thỉnh Các Thần và Lục bộ Cửu khanh đình thôi!
Trương Học Nhan cũng kêu lên theo.
Giang Lăng đảng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối bên trong Các Thần và Lục bộ Cửu khanh, chỉ cần không nói lung tung trên triều hội Hoàng Cực môn, cơ hội cứu vãn cục diện vẫn là rất lớn.
- Vậy sao?
Vạn Lịch híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch cười lạnh trong lòng, chậm rãi nói:
- Nội các phụ thần và Lục bộ Cửu khanh đều ở đây, muốn gì cứ việc nói thoải mái, cần gì đình thôi riêng biệt? Trương Phượng Bàn tiên sinh, lão là Thủ Phụ Đại Học Sĩ của trẫm, hãy nói thử trẫm nghe!
Đám người Vương Quốc Quang, Lý Ấu Tư tức tối cơ hồ ngất xỉu, đến lúc này mới khẽ thở phào. Trương Tứ Duy đánh trận đầu, bọn họ đi theo sau nắm thế chủ động, cướp trung cung, cuối cùng cũng cứu vãn được ván cờ này.
Trương Tứ Duy ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, bắt đầu bẩm tấu:
- Khải tấu bệ hạ, thần cho là cố Thái Sư Trương Cư Chính phụ tá bệ hạ kế vị từ khi còn nhỏ, quả thật có công phụ bật… Thế nhưng Trương Thái Sư lấy đó tự cao tự đại, dưới mắt không người, lại chuyên quyền tự tiện, quả thật là làm chuyện người thần căm phẫn. Vi thần thật sự không đành lòng nói hết, chỉ xin bệ hạ niệm tình công lao của lão ngày xưa, đặc biệt thi ân!
Nụ cười Trương Tứ Duy hết sức thích chí, lão đã nhịn quá lâu, bây giờ lão không chỉ có ngồi trên ghế Thủ Phụ Đại Học Sĩ, lão còn muốn phối hợp với bệ hạ quét sạch Giang Lăng gian đảng. Như vậy vừa có thể được bệ hạ ghé mắt xanh, thoát khỏi nguyên lão Giang Lăng đảng trói buộc, nắm giữ quyền lực lớn hơn, vừa có thể thành tựu mỹ danh trung trinh bất nhị của mình, lưu truyền thiên cổ.
Cái gì?!
Trong lòng tất cả đại thần Giang Lăng đảng thật sự giống như vừa bị một tia sét từ chín tầng trời giáng xuống, đánh bọn họ choáng váng đầu óc. Cho dù là nằm mơ cũng không nghĩ tới Trương Tứ Duy ngày xưa được một tay Trương Cư Chính cất nhắc, là tay mặt tay trái của lão trong nội các lại lâm trận phản bội như vậy.
Mặt Trương Học Nhan đỏ lên, nhìn Trương Tứ Duy giống như không quen biết, trong miệng lẩm bẩm:
- Tiểu nhân, tiểu nhân hèn hạ...
- Phản đồ!
Lý Ấu Tư nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn đứt một miếng thịt của Trương Tứ Duy.
- Đại thế đã qua, đại thế đã qua!
Vương Quốc Quang đau đớn ôm ngực, đôi môi run rẩy kịch liệt, tựa hồ sau khoảnh khắc sẽ lập tức ngã xuống đất.
Bất quá đau đớn nhất vẫn là Vương Triện, niềm hối hận giống như một con dao đâm thẳng vào tim y:
- Vì sao lúc trước mình không tin lời Tần Lâm…
Thấy thảm trạng của Giang Lăng đảng, Vạn Lịch cười vui vẻ, rốt cục những kẻ giúp Trương Cư Chính đè đầu y khi xưa cũng có ngày nay.
Nếu như nói trước đây thế cục còn chưa chân chính phân ra thắng bại, hiện tại Trương Tứ Duy thân là Thủ Phụ Đại Học Sĩ lâm trận phản bội, đã giáng cho Giang Lăng đảng một đòn chí mạng, tất cả triều thần đã hiểu rất rõ ràng, vội vàng phân rõ ranh giới với Giang Lăng đảng.
Có kẻ đáy lòng chính trực tỷ như Tả Đô Ngự Sử Trần Giá, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài im lặng không chịu lên tiếng, chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Nhưng càng nhiều triều thần hơn lập tức ngả theo chiều gió, ném đá xuống giếng đối với Giang Lăng đảng, chỉ trích vô căn cứ đủ điều, tất cả đều nhắm vào Trương Cư Chính đã chết.
Đây gọi là muốn bắt tội thì cần gì cớ, chỉ trong nửa canh giờ, tội trên đầu Trương Cư Chính không sách nào ghi cho hết. Lão không còn là đệ nhất hiền tướng triều Đại Minh hai trăm năm qua, mà là đệ nhất đại gian thần từ cổ chí kim
Trong lòng người còn có lương tri đều cảm thấy hết sức đau buồn vì kết cục này. Trương Hoành bên cạnh ngự tọa cúi gằm đầu, thỉnh thoảng mấp máy môi, vẻ mặt vô cùng áo não.
- Thần xin bệ hạ truy đoạt thụy hiệu Văn Trung của Trương Cư Chính!
Nghiêm Thanh đắc ý vong hình bẩm tấu.
Vạn Lịch cố làm ra vẻ:
- Dù sao Trương Cư Chính cũng từng là lão sư của trẫm…
- Trương Cư Chính mưu quốc bất trung, không xứng với thụy hiệu Văn Trung, xin bệ hạ giáng chỉ truy đoạt!
Bọn Khâu Tranh, Cố Hiến Thành, Ngụy Doãn Trung cùng kêu lên.
Ha ha ha, Trương lão nhi ngươi cũng có hôm nay! Cố Hiến Thành vui như mở cờ trong bụng, thấy Trương Tứ Duy cùng Nghiêm Thanh đều nhìn mình với ánh mắt tán thưởng, thậm chí bệ hạ cũng chú ý tới mình, y chỉ cảm thấy lâng lâng phơi phới. Nhưng ngoài mặt y vẫn tỏ vẻ vô cùng căm phẫn, dường như còn trung thành hơn bất kỳ trung thần nào khác ba phần.
- Nếu quần thần tấu thỉnh, trẫm cũng chỉ có thể lắng nghe lời phải, giáng chỉ truy đoạt thụy hiệu Văn Trung của Trương Cư Chính!
Vạn Lịch làm bộ thở dài, dường như hết sức không muốn, nhưng vì quần thần bức bách quá mức mới miễn cưỡng giáng chỉ, sau đó lại làm ra vẻ khoan hồng đại độ:
- Bất quá dù sao Trương Cư Chính từng làm lão sư trẫm mười năm, rất nhiều chuyện phải để trẫm suy nghĩ lại một chút. Tấu thỉnh truy đoạt quan tước, trị tội mà lão đã phạm phải chờ sau này bàn lại đi thôi!
Mang Thái Sư Thủ Phụ Trương Cư Chính ra khai đao, đến đây quần thần chấn động, trong lòng bọn họ rất rõ ràng vị Hoàng đế từ trước tới nay vẫn bị trói buộc này từ nay về sau sẽ chân chính quân lâm thiên hạ, muốn làm gì thì làm.
Trong tiếng hô bãi triều yếu ớt vô lực của Trương Hoành, văn võ bá quan tỏ ra kinh hoảng nơm nớp trước đó chưa từng có, ánh mắt nhìn về phía Vạn Lịch toát ra vẻ kinh sợ thật sâu. Chuyện này khiến cho trong lòng Chu Dực Quân vô cùng thoải mái, như muốn chắp cánh bay lên, như vừa uống rượu ngon.
Đám triều thần lớn nhỏ Trương Tứ Duy, Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu, Cố Hiến Thành cũng cười vui vẻ, lần này chiến thắng giữa triều đình, bọn họ sẽ thay thế địa vị của Giang Lăng đảng, lấy được quyền lực và thanh danh lớn hơn.
Các vị đại thần Giang Lăng đảng hữu khí vô lực, bước chân trở nên hư phù, nhẹ bỗng giống như giẫm trên đống bông. Bọn họ chỉ cảm thấy từ trước tới nay chưa từng khó chịu như vậy, chưa từng đau đớn tới cực điểm như vậy.
Tuy rằng hiện tại Vạn Lịch tạm thời chưa thanh trừ cả Giang Lăng đảng, bất quá chỉ truy đoạt thụy hiệu Trương Cư Chính, nhưng đây tuyệt đối chưa phải là kết thúc, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng.
- Tần Lâm, Tần tướng quân!
Vương Quốc Quang thoáng ngân ngấn lệ trong mắt già nua, run giọng nói với Trương Học Nhan:
- Chúng ta có mắt không tròng, trách lầm Tần tướng quân...
Vương Triện, Lý Ấu Tư, Phan Thịnh cũng vô cùng xấu hổ, đáng tiếc hiện tại bọn họ đã tạo ra sai lầm cực lớn, hối hận thì đã muộn.
-----------
Bây giờ Tần Lâm đang ở nơi nào?
Trong thư phòng Tần phủ, Tần Lâm đang đối ẩm cùng Từ Văn Trường, rượu trắng được lò lửa đỏ hâm lên nóng hổi, hai người cùng nhau chén chú chén anh, đã uống tới mức mặt đỏ tận mang tai.