- Khụ khụ, kế hoạch là rất tốt, bất quá, dường như nàng mới nói dưới một người trên vạn người…
Tần Lâm gãi gãi đầu, tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.
Bạch Sương Hoa chớp chớp mắt:
- Đúng vậy, có vấn đề gì?
- Nhưng ta lại thích ở trên hơn, đương nhiên nếu nàng kiên trì, vậy cũng không sao cả…
Tần Lâm chảy nước dãi ròng ròng, quan sát bộ ngực cao vút và vòng eo khỏe mạnh hữu lực của nàng, còn có cặp mông săn chắc, căng phồng như vầng trăng kia…
- Ngươi... Ngươi... Ngươi!
Bạch Sương Hoa đỏ bừng mặt phấn, nếu như ánh mắt có thể giết người đã đâm cho Tần Lâm thủng lỗ chỗ như tổ ong. Quả thật từ trước tới nay tên này chưa có lúc nào nghiêm chỉnh.
- Nếu tạo phản, lấy thực lực của Bạch Liên ma giáo cộng thêm Ngũ Phong hải thương, còn có Cẩm Y Vệ quen thuộc nội tình triều đình là ta, sẽ rất dễ dàng cát cứ một phương. Sau đó dần dần hưng binh chinh phạt, thậm chí có cơ hội lấy cả thiên hạ…
Tần Lâm trầm ngâm nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Vốn Bạch Sương Hoa đang tức gần nổ phổi, nghe vậy lập tức đổi giận làm vui.
Bạch Liên giáo trải qua ba đời Tống Nguyên Minh mấy trăm năm đứng vững vàng không ngã, có thể nói thâm căn cố đế, những năm gần đây nhiều lần đại cử khởi nghĩa, làm các danh tướng Đặng Tử Long, Lưu Hiển triều đình phái ra hao phí sức lực cực lớn mới có thể trấn áp được, nhưng thủy chung không làm thương tổn đến căn cơ Bạch Liên giáo.
Mặt khác Thủy sư triều đình vào thời Trịnh Hòa uy chấn Đông Tây lưỡng dương, ngay từ thời Gia Tĩnh kháng Oa đã trở nên lỏng lẻo, đến thời Vạn Lịch trở thành thói quen khó sửa, quyết chiến trên đại dương sẽ không phải là đối thủ của Ngũ Phong hải thương. Nếu năm xưa Hồ Tông Hiến có thể thắng giặc ổn thỏa trên biển, vậy cần gì phải chiêu hàng Uông Trực, Du Long Thích Hổ cần gì phải đánh giặc Oa ngay trên đất liền?!
Bạch Liên giáo và Ngũ Phong hải thương liên thủ tác chiến, được Tần Lâm quen thuộc hệ phái triều đình, nội tình ưng khuyển Xưởng Vệ, trang bị binh lực các nơi điều độ chỉ huy, trước cát cứ Đông Nam, sau mưu đồ toàn cục, nhất thời sẽ có khí thế bừng bừng như lửa cháy lan trên đồng cỏ.
Bạch Sương Hoa lớn tiếng nói:
- Tần Lâm, ngươi nói đúng, năm đó chỉ là một tên giặc Oa đã có thể quấy rối trọng địa Đông Nam của triều đình long trời lở đất. Hiện tại Thánh giáo liên thủ cùng Ngũ Phong hải thương, lại thêm ngươi góp sức vào, cơ hội thành công lớn hơn năm thành!
- Không sai, mười năm huyết chiến, đuổi hươu thiên hạ chẳng phải là vô vọng.
Tần Lâm gật đầu một cái.
Bạch Sương Hoa mừng rỡ trong lòng, cho là Tần Lâm đã đồng ý, lại nói:
- Đến lúc đó xây dựng lại Long Phụng triều đình, bản giáo được thấy mặt trời, giáo đồ Thánh giáo cũng không cần lén lén lút lút nữa, Bạch Liên giáo quét ngang thiên hạ chính là tâm nguyện của tất cả giáo đồ từ trên xuống dưới. Thật ra thì đời trước Hàn giáo chủ cũng không có con cháu truyền xuống cuối cùng, ta lại là một nữ tử, ngươi... Ngươi...
Bạch Liên giáo chủ dừng lại không nói tiếp nữa, khẽ khàng cắn cắn đôi môi, hai má trở nên đỏ bừng, muốn nói lại thôi còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
- Hay lắm, có lẽ giáo chủ cũng đã biết, lòng trung thành của bản quan với triều Đại Minh cũng chỉ có hạn.
Tần Lâm nghĩ ngợi cười cười, đột nhiên đổi giọng:
- Bất quá nếu như thật sự chinh phạt thiên hạ, chắc chắn sẽ làm cho bốn bể sôi trào, sinh linh đồ thán. Nếu muốn trừng trị kẻ ác cứu giúp dân lành, vậy phải chờ đến khi dân chúng cùng cực không thể sống được, anh hùng hào kiệt mới thừa thế quét ngang thiên hạ. Thế nhưng hiện tại dân chúng vẫn chưa đến mức không lật đổ Chu Minh vương triều sẽ không sống nổi, theo kế hoạch của nàng, một khi áp dụng chính là máu chảy thành sông!
Bạch Sương Hoa không giận mà vui, thầm nhủ trong lòng không ngờ rằng Tần Lâm lại hiểu rõ đại nghĩa như vậy. Hắn biết rõ có cơ hội quét ngang thiên hạ, bước lên ngôi chí tôn cửu ngũ, lại vì không muốn sinh linh đồ thán mà nhẫn nại lui bước, thật là đáng quý. Trong ánh mắt nàng nhìn Tần Lâm lúc này lộ vẻ tán thưởng nồng đậm.
- Từ Văn Trường ở bên cạnh ngươi, nhất định lão đã nói với ngươi chuyện khí thế của ba hung tinh gia tăng mạnh mẽ, thiên hạ sắp loạn rồi phải không?
Bạch Sương Hoa nhìn Tần Lâm, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của hắn lại nói:
- Ngụy triều có Trương Cư Chính là Tể tướng, sử dụng hiền tài, cải cách triều chính, vốn cũng có chút dấu hiệu trung hưng. Đáng tiếc hôn quân gian thần bài xích toàn bộ Giang Lăng đảng, triều chính mới cũng xong đời. Tình thế Ngụy triều đang ngày một xấu đi, thảm cảnh bá tánh lầm than, Thần Châu chìm đắm sẽ xảy ra trong vòng mấy chục năm sau. Nếu đã là như vậy, vì sao chúng ta không đứng ra tranh thiên hạ ?
Trong lúc vô tình, Bạch Sương Hoa nhắc tới tranh thiên hạ đã dùng tới hai chữ ‘Chúng ta’.
Tần Lâm thầm nói một tiếng xấu hổ, Bạch Sương Hoa không hổ là Bạch Liên giáo chủ, cũng không biết là dựa vào bí thuật Quan Tinh Vọng Khí hay là tài thao lược dự đoán đại cục thiên hạ, không hẹn mà hợp ý với Trương Cư Chính khi còn sống, cũng chẳng khác nào nguyên bản lịch sử.
Trên thực tế triều Đại Minh thoạt nhìn oanh oanh liệt liệt, đến năm Gia Tĩnh đã dần dần lộ vẻ đuối sức. May nhờ lớp văn thần võ tướng Trương Cư Chính, Thích Kế Quang đứng ra thu thập sơn hà, vất vả lắm mới bình được giặc Oa, có được cục diện trung hưng, dân chúng trong thiên hạ cũng có cuộc sống khá tốt.
Kết quả Trương Cư Chính vừa chết đi, Vạn Lịch và đám triều thần thi nhau giở trò, triều chính mới dần dần trở nên lụn bại, thế nước càng ngày càng đi xuống. Chừng mười năm đầu dựa vào Trương Cư Chính tích lũy còn có thể đánh thắng Tam Đại Chinh*, đến hậu kỳ quốc khố hao hết sạch, Kiến Châu Nữ Chân hưng khởi, lúc ấy hoàn toàn xong đời, toàn bộ Xích huyện Thần Châu chìm vào vực sâu...
(*Tam Đại Chinh: Trận Ninh Hạ Lý Như Tùng bình định người Mông Cổ, trận Triều Tiên Lý Như Tùng, Ma Quý chống lại Phong Thần Tú Cát Nhật Bản xâm lược, trận Bá Châu Lý Hóa Long bình định Thổ Ty Miêu Cương.)
Chẳng lẽ vì cứu vãn đoạn lịch sử máu và lệ này, lại phải dùng máu và lệ sớm để kết thúc nó sao!? Nếu như Tần Lâm và Bạch Sương Hoa cát cứ xưng hùng, chinh phạt thiên hạ, dân chúng cũng sẽ đổ máu không ít, có thể ngoại địch sẽ thừa cơ xâm lấn. Phải biết Bồ Đào Nha Tây Ban Nha ở Macao mắt hổ chằm chằm, Mãng Ứng Lý Miến Điện dã tâm bừng bừng, Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly Mạc Bắc cũng không phải là hạng người tầm thường.
Chính vì vậy, chỉ cần Tần Lâm còn có chút cơ hội cũng sẽ không đi tới bước cuối cùng là làm phản.
- Thật sự không thể nghĩ tới biện pháp khác sao?
Tần Lâm cười cười, nhìn chằm chằm ánh mắt của Bạch Sương Hoa:
- Nàng cũng đã nói, có thiên ngoại Khách Tinh bay tới cục diện trở nên thay đổi. Nếu là như vậy, có lẽ cũng sẽ không đi tới chỗ bá tánh lầm than.
Bạch Sương Hoa do dự hỏi:
- Ngươi có nắm chắc ư?
- Không thử một lần làm sao biết được!?
Nụ cười Tần Lâm cực kỳ cả quyết.
Bạch Sương Hoa nhìn ánh mắt của Tần Lâm một chút, tin chắc hắn cũng không phải là muốn bắt cố thả. Rốt cục nàng thầm thở ra một hơi thật dài, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn cả nếu Tần Lâm đáp ứng yêu cầu của nàng như dự liệu.
Có lẽ thật lòng nàng cũng không muốn nhìn thấy cảnh thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông. Chuyện xảy ra trong hang đá Long Du mới là tình cảm chân thành mà nàng chôn giấu tận đáy lòng mình. Có lẽ nhiều lần khởi nghĩa trong bao nhiêu năm như vậy, chỉ là rập khuôn theo các vị giáo chủ đời trước mà thôi.
- Được rồi, vậy lấy một năm làm thời hạn, xem thử có cơ chuyển biến hay không.
Bạch Sương Hoa chém đinh chặt sắt nói:
- Nếu như đến lúc đó có cơ chuyển biến, bản giáo có thể tạm thời ẩn nhẫn. Nhưng nếu cục diện vẫn không cải thiện, nhất định ngươi phải đáp ứng liên thủ với Thánh giáo phản Minh, hơn nữa giao ra Bạch Ngọc Liên Hoa!
- Đồng ý!
Tần Lâm cùng Bạch Sương Hoa vỗ tay thề ước.
Bạch Sương Hoa lại nói:
- Như vậy bản giáo chủ sẽ ở lại chỗ ngươi, để tránh ngươi giở trò gian giảo.
Tần Lâm trợn tròn mắt, dở khóc dở cười nói:
- Ta có thể nói không được sao!?
- Không thể!
Giáo chủ Đại nhân tỏ ra cực kỳ uy vũ khí phách.
Ặc… Tần Lâm lấy tay vỗ trán, đường đường bên người Cẩm Y Vệ có Bạch Liên giáo chủ đi theo, chuyện này phải nói thế nào?
Thấy Tần Lâm kinh ngạc, Bạch Sương Hoa âm thầm vui vẻ, chuyến này Tần Lâm không dẫn A Sa theo, giáo chủ Đại nhân không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận. Cũng may trong giáo có Cao Thiên Long, Ngả Khổ Thiền cùng Tam đường chủ chủ trì giáo vụ, nàng rời đi cũng không có quan hệ gì.
Còn nữa, tinh tượng biểu hiện thiên ngoại Khách Tinh từ Vực Ngoại tới, e rằng biến số sửa đổi thiên hạ đại thế tương lai sẽ tới từ hải ngoại. Hiện tại người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Tây Dương tới Macao, loạn Oa thời Gia Tĩnh cũng có bóng dáng bọn họ, Bạch Sương Hoa cũng muốn nhân cơ hội này ra biển, xem thử tình thế Vực Ngoại có thể có mưu đồ hay không.
Kim Anh Cơ nghe nói Bạch Liên giáo chủ ở lại trên thuyền, còn muốn theo Tần Lâm đi Quỳnh Châu, biểu lộ trên mặt trái xoan trở nên hết sức thú vị, cười xấu xa có ý ‘hai người các ngươi có gian tình’.
Ghê tởm hơn chính là, sau khi ba người cùng đi ăn tối an bài chỗ ở cho Tần Lâm, nàng còn vô cùng ‘Hảo tâm’ hỏi hai vị này, an bài Tần Lâm ở khoang sau của nàng hay ở khoang trước của Bạch Sương Hoa. Hơn nữa nàng còn tỏ vẻ rất rộng lượng, nói rằng mình là chủ nhân, có thể để cho Bạch Sương Hoa làm khách chiếm trước.
Không cần nói, Bạch Liên giáo chủ lại đỏ mặt lên, oán hận nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ, dưới chân dùng sức cơ hồ đạp vỡ ván thuyền.
Tần Lâm buồn bực cười trộm không ngừng, Kim yêu tinh thật là tinh nghịch quỷ quái.
Đương nhiên nếu như Tần Lâm thật sự âm thầm lẻn vào khoang thuyền Bạch Sương Hoa, e rằng sẽ bị Bạch Liên Triều Nhật thần công đánh cho hồn phi phách tán, cho nên đêm ấy hắn ở lại khoang thuyền Kim Anh Cơ.
Eo rắn nước uốn éo, thân thể mềm mại nhu nhược không có xương, Doanh Châu Tuyên Úy Sứ uy phong lẫm lẫm ở dưới người Tần Lâm hóa thành dòng nước mềm mại. Thế nhưng ván thuyền không thể cách âm, bất kẻ là sung sướng hay đau đớn cũng phải nghiến răng ngậm miệng, đôi môi đỏ mọng của Kim Anh Cơ bị hàm răng cắn đỏ tươi.
Thuyền qua Kỳ Châu, lại qua Nam Kinh, Tần Lâm bị cách chức lưu đày, không tiện lên bờ khắp nơi gặp mặt cùng cố nhân, bèn ngồi thuyền xuôi theo Trường Giang. Đến chỗ Trường Giang đổ vào cửa biển, Tam Sa đảo, bèn đổi sang ngồi thuyền lớn đi biển bốn ngàn liêu, tiến vào Bạch Thủy Dương Đông Hải.
Lúc này đang là mùa Đông, gió Bắc thổi rất mạnh, buồm bọc gió căng phồng. Chỉ cần giương buồm lên, thuyền được gió Bắc đẩy chạy băng băng trên mặt biển, qua Chu Sơn, vượt Định Hải, đi hết duyên hải Chiết Giang vào vùng biển Phúc Kiến.
Sắp đến eo biển Đài Loan, thuyền đi một vòng quanh Kê Lung cảng.
Kim Anh Cơ lập Kê Lung cảng ở Đài Loan là mẫu cảng, người già nữ tử và trẻ con Ngũ Phong hải thương, thật nhiều lương thực đều ở nơi này. Tần Lâm dạo một vòng quanh cảng chỉ thấy đủ các loại người Tây Dương, Nhật Bản mua bán lui tới với người Trung Quốc, chợ búa vô cùng náo nhiệt. Vừa có hải tặc Tây Dương đeo kính, cũng có Lãng Nhân Nhật Bản mang guốc gỗ, đương nhiên nhiều nhất vẫn là nữ tử Trung Hoa.
Bạch Sương Hoa thấy vậy càng thêm giật mình, sớm biết thế lực Ngũ Phong hải thương ở trên biển hùng mạnh, nhưng không biết bọn họ còn có chỗ căn cứ này, chiếm cứ Kê Lung cảng Đài Loan, tiến có thể công, lui có thể thủ, coi như đứng vào thế bất bại. Không biết là ai đã đưa ra ý chiếm nơi này…
Tần Lâm mỉm cười không nói, không cần phải nói, kẻ nghĩ ra kế chính là lão nhân gia. Nhìn lại Kê Lung cảng phồn hoa tấp nập, Tần Lâm đoán có lẽ tương lai không cần Trịnh Thành Công tới thu phục Đài Loan, bởi vì có Ngũ Phong hải thương ở chỗ này, người Hà Lan sẽ không chiếm được Đài Loan.
Sau khi bổ sung nước ngọt, lương thực ở Kê Lung cảng, thuyền lại vượt xéo qua eo biển Đài Loan, đi tới Nguyệt Cảng Phúc Kiến.
Nguyệt Cảng ở chỗ Cửu Long giang đổ ra biển, thiết lập Hải Trừng huyện, thuộc về Chương Châu phủ quản hạt.
Vào năm Long Khánh nguyên niên được Cao Củng, Trương Cư Chính ra sức xúc tiến, triều đình phê chuẩn đề nghị của Tuần Phủ Phúc Kiến Đồ Trạch Dân, tức ‘Thỉnh mở thị bạc, đổi buôn bán tư thành buôn bán công’, chính thức mở ra Chương Châu Nguyệt Cảng thông thương khẩu ngạn đối với bên ngoài, chuẩn cho buôn bán giữa Đông Tây lưỡng dương, sử xưng Long Khánh khai hải. Từ đó về sau Nguyệt Cảng trở thành bến cảng Trung Quốc mua bán lui tới với Tây Dương, Nam Dương vô cùng nhộn nhịp.
Tần Lâm ngồi đại hải thuyền Kim Anh Cơ đi tới nơi này, bến cảng xa xa rất nhiều thuyền bè qua lại không dứt, đang đứng trên boong thuyền ngắm nhìn quang cảnh trên bờ, chợt nghe ba tiếng pháo vang xa xa truyền tới.
Nơi xa cuối đường chân trời, có ba phát pháo màu xám trắng được bắn lên cao giống như pháo bông.
Bến cảng lập tức có phản ứng, không ít ngô công thuyền, đại phúc thuyền Thủy sư triều Minh tranh nhau chạy nhanh ra ngoài cảng. Tướng sĩ Thủy sư mặc uyên ương chiến y nhịp nhàng giở lớp vải đậy hỏa pháo ra, nạp đạn vào hỏa pháo, chuẩn bị cung nỏ… nhìn qua không giống như những Thủy sư yếu kém của những nơi khác.
Trên Nguyệt Cảng thuyền bè đông đúc, ngoại trừ phúc thuyền, Quảng thuyền của Trung Quốc ra, còn có thuyền Tây Dương đầu nhọn, thân cao lớn, đặc biệt hẹp dài, thuyền Nam Dương Ấn Độ có rất nhiều mái chèo đưa ra hai bên hông giống như con rít, còn có không ít thuyền Nhật Bản bắt chước Trung Quốc và Tây Dương, nhưng vì kỹ thuật thô sơ thấp kém cho nên có vẻ vẽ hổ không thành lại thành chó.
Những thuyền này bị đám Thủy sư xông tới, hai bên không ai nhường ai, bên nào cũng muốn tiến tới. Rốt cục khiến cho bến cảng xảy ra tắc nghẽn, ngoại trừ mấy chiếc thuyền đi đầu xông ra ngoài được, còn lại thảy đều bị ngăn bên trong bến cảng.