Mục lục
Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất quá sau khi khai quan phát hiện hiện tượng đặc thù sinh sau khi chết, Tần Lâm liền có chủ ý.

Hắn lợi dụng cơ hội tới hiến đan hoàn cho Kinh Vương, quan sát quan hệ giữa Kinh Vương, Hoàng phi cùng Uy Linh Tiên, sau đó đi Huyền Diệu quán đấu pháp đả thảo kinh xà. Chờ Uy Linh Tiên không nhịn được nữa cầu tới cửa, sau đó mới dùng lợi ích dụ dỗ lão theo phe mình, hai người liên thủ bày cục diện quỷ mẫu âm thai chờ Hoàng Liên Tổ.

Cứ như vậy từng bước một liên hoàn đi đến bây giờ, rốt cục khiến cho chính miệng Hoàng Liên Tổ thừa nhận tội hại chết Quách Mi Mi, giá họa Chu Do Phiền, cũng công khai với mọi người.

Lúc này chân tướng rõ ràng, Hoàng Liên Tổ thúc thủ chịu trói, Tần Lâm nói nội dung chủ yếu vụ án cho bọn Kinh Vương, Mao Đạc. Chỉ bất quá bỏ bớt đi không đề cập tới thủ đoạn hắn cùng Uy Linh Tiên giả thần giả quỷ, nói láo là mình tu luyện dương thần xuất khiếu, gặp được Dạ Du Thần cầm pháp chỉ Đông Nhạc Thiên Tề, dẫn âm hồn Quách Mi Mi tới gặp xin hắn thay mặt giải oan cho nàng, cho nên biết tiền nhân hậu quả chuyện này, bày ra bẫy rập dẫn Hoàng Liên Tổ vào.

Uy Linh Tiên nóng lòng giải vây cho mình, Tần Lâm nói ra như vậy dĩ nhiên lão phải gật đầu lia lịa giống như gà con mổ thóc, phe phẩy phất trần leo lẻo nói với Kinh Vương:

- Bần đạo đã sớm biết người này hung tàn ác độc, thế nhưng lại là bà con thân quyến của Vương gia. Đây gọi là kẻ xa không xen lẫn với người thân được, tùy tiện tố cáo thiên tuế tất nhiên không tin. Vì vậy bần đạo lá mặt lá trái, bắt tay hợp tác cùng Tần công tử, rốt cục khiến cho chân tướng rõ ràng bày trước thiên hạ. Đây gọi là Thiên Đạo mênh mông, thiện ác hữu báo, không thể không tin.

Kinh Vương vừa tự thẹn lại vừa cảm kích, máu nóng dâng trào trong lòng ngực, vỗ đùi kêu oan:

- Lời hai vị Đại sư, làm sao tiểu vương không tin cho được, lại lừa gạt tiểu vương khổ sở đến như vậy. Nếu như tiểu vương có nửa phần dị tâm, thiên địa cũng không tương dung!

Bọn Mao Đạc trợn tròn mắt quan sát trên dưới Tần Lâm, không những có thể dương thần xuất khiếu, pháp chỉ Đông Nhạc Thiên Tề Đại Đế còn được Dạ Du Thần đưa tới cho hắn, đây là nhân vật thế nào, rõ ràng là có mắt mà không biết chân tiên.

Mặc dù Mao Đại nhân tự xưng là môn đồ thánh nhân, Khổng Tử không nói quái lực loạn thần, nhưng lúc này cũng rất tin không nghi ngờ, nếu không phải vì mặt mũi của Lễ bộ Lang Trung, quả thật y rất muốn hỏi Tần Lâm về đạo trường sinh.

Vốn là Hoắc Trọng Lâu có mấy phần oán khí đối với Tần Lâm, cho dù là nể mặt năm lượng vàng giúp hắn một phen nhưng trong lòng vẫn hết sức xem thường, thậm chí cảm thấy lần trước bại bởi Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ này cũng không phải là mất mặt xấu hổ gì.

Bởi vì y từng được Tần Lâm dặn dò, âm thầm đạp gãy ván cầu để cho Hoàng Liên Tổ té xuống sông, bây giờ nhớ tới lúc ấy Tần Lâm cùng Uy Linh Tiên một đáp một hỏi nói cái gì thiện ác hữu báo, âm quỷ lấy mạng, cho nên cũng nhìn ra mấy phần thủ đoạn của Tần Lâm.

Càng như vậy, Hoắc Trọng Lâu càng cảm thấy Tần Lâm mưu trí cơ biến thật sự lợi hại, thầm sinh ý kính nể, thầm nhủ trong lòng: nếu mình có thủ đoạn như hắn, bằng thân võ công này cùng mười mấy năm lăn lộn ở kinh sư, há có thể chỉ là Đương Đầu nho nhỏ thôi sao?

Có lòng muốn biểu diễn, Hoắc Trọng Lâu đi lên phía trước xách cổ Hoàng Liên Tổ lên như xách gà, sau đó ném y xuống đất một cái, khiến cho y cảm thấy choáng váng mặt mày. Đông Xưởng trói người rất tài giỏi, Hoắc Đương Đầu lại càng ưu tú, lấy từ bên hông ra một sợi dây gân bò, múa may một trận khiến cho người ta hoa cả mắt, nháy mắt đã trói chặt tứ chi Hoàng Liên Tổ, khiến cho y không thể động đậy chút nào.

Giáp Ất Bính Đinh cất kiếm vào vỏ, đi tới chỗ tĩnh lặng bên cạnh, mấy tiểu nữ binh ríu rít đùa giỡn, tiểu Đinh xõa tóc dài xuống che kín mặt, bước nhanh tới lui, miệng còn kêu lên u ú quái dị.

- Tiểu Đinh giả quỷ thật giống!

Nữ binh Giáp cười khen.

- Đúng vậy, mới vừa rồi hù dọa Hoàng Liên Tổ gần chết.

Nữ binh Ất cũng gật đầu khen ngợi.

- Nhìn y lăn một vòng xuống núi, thật đúng là giải hận!

Nữ binh Bính vung quyền.

Tiểu Đinh yếu ớt nói:

- Nhưng khi đó muội chỉ muốn cười, thật vất vả mới nhịn được…

- Nói chuyện gì vậy?

Lục Viễn Chí cười gian xảo đi tới, lén lút liếc nhìn khuôn ngực như ba đào mãnh liệt của nữ binh Giáp, sau đó vội vàng đưa ánh mắt sang nơi khác, e sợ bị phát giác.

Tiểu Đinh đưa lưng về phía y, hưng phấn giả quỷ vẫn chưa hết, có lòng muốn trêu đùa tên mập một chút, bèn chậm rãi quay mặt đi.

Ban đầu tên mập nhìn thấy nàng quay lưng lại với mình, cũng không có phát giác cái gì kỳ quái, đợi đến khi tiểu Đinh quay mặt lại, chợt thấy chỗ vốn là mặt của nàng lại trở thành gáy.

Tên mập nhất thời miệng khô lưỡi khô, lui về phía sau hai bước:

- Nàng, các nàng…?

Dưới ánh trăng âm u mông lung, Giáp Ất Bính đồng thời cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, đưa đầu lưỡi đỏ thắm ra liếm môi một cái, loáng thoáng có thể thấy được hàm răng trắng hếu...

- Má ơi!

Tên mập hét thảm một tiếng, nhanh chân bỏ chạy, thân hình béo phục phịch giống như quả bóng da lăn đi xa như làn khói.

Tiểu Đinh bị tóc che kín tầm mắt, cũng không biết ba vị tỷ tỷ giả quỷ, sau khi nghe thấy tên mập kêu thảm thiết bèn tách tóc xõa ra, kinh ngạc nhìn tên mập đang lăn, buồn buồn nói:

- Người ta đáng sợ như vậy sao?

Bên Kinh Vương, Hoàng phi được cung nữ, hoạn quan hộ vệ đã tới, nhưng lúc này trên mặt nàng đã sớm không còn vẻ cay nghiệt, vênh mặt hất hàm như trước. Bất kể nàng cố gắng giả trấn định thế nào, vạt quần run run, hai tay không ngừng siết chặt nhau cũng đã để lộ nỗi sợ hãi trong lòng nàng.

Đến lúc nhìn thấy dưới ánh đuốc chiếu rọi, Hoàng Liên Tổ bị trói giống như ngựa bị trói bốn vó nằm dưới đất, lập tức hiểu ra hết thảy, mặt xám như tro tàn, phục xuống dưới chân Kinh Vương khóc lóc khẩn cầu:

- Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, xin hãy nể tình Tra nhi, bỏ qua cho tỷ đệ chúng ta…

Đáng tiếc gương mặt Kinh Vương lúc này trơ khấc ra như tượng đá, ánh mắt nhìn Hoàng phi đã sớm không còn tình phu thê ngày xưa, lạnh lùng hỏi Mao Đạc:

- Mao Đại nhân, độc phụ này phải bị tội gì?

Mao Đạc suy nghĩ một chút, chắp tay bẩm:

- Hoàng thị thân là thiếp thị, không giữ phụ đạo, vì con ruột mưu đoạt ngôi vị thế tử, lại dám mưu hại mạng người, giá họa cho Đại vương tử, tội không thể chuộc, vậy do Vương gia làm chủ.

Kinh Vương gật đầu một cái:

- Như vậy, Hoàng thị sẽ bị vĩnh viễn đày vào lãnh cung, Hoàng Liên Tổ đợi tra rõ tội, theo như luật gia hình nghiêm khắc.

Hoàng Liên Tổ đã sớm tâm như tro tàn, co quắp trên đất như người chết, y vạn phần sợ hãi nhìn Tần Lâm, trong ánh mắt không khỏi lộ vẻ hối hận: vì sao lại đắc tội với vị Vô Thường câu hồn, Diêm La lấy mạng này? Nếu không phải là hắn, mình có thể rơi vào hoàn cảnh như hôm nay sao, biết vậy lúc trước đừng làm…

Hoàng phi vẫn không cam lòng, mang ra con trai khuyên Chu Thường Quán:

- Vương gia, Tra nhi không thể không có mẹ ruột, ngài cấm cung ta vĩnh viễn, ai sẽ nuôi nấng nó? Hoàng Liên Tổ cũng là cữu cữu của Tra nhi…

- Nói hươu nói vượn!

Kinh Vương không chút lưu tình đá Hoàng phi văng ra, Thiên gia quý trụ đã nói đoạn thân tình tất nhiên là đoạn, giận dữ quát:

- Ngươi chẳng qua là một thiếp thất, Hoàng Liên Tổ trở thành cữu cữu Tra nhi bao giờ? Nhi tử của bản vương tự nhiên phải tìm nữ tử hiền lương thục đức mà nuôi nấng, chẳng lẽ còn để cho độc phụ như ngươi dạy nó trở thành người âm hiểm độc ác hay sao?

- Ngươi vẫn chưa biết ăn năn, sau này sẽ không còn được gặp mặt nó nữa. Về phần ngôi vị thế tử, bản vương sẽ lập tức thượng tấu triều đình, phong cho Phiền nhi bị oan khuất bấy lâu nay của ta!

Hoàng phi bị đả kích lần này đã sớm hồn phi phách tán, sau này mẹ con không thể gặp nhau, đệ đệ Hoàng Liên Tổ sẽ bị xử tử, Chu Do Tra cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội thừa kế vương vị. Nàng không biết hối lỗi mình, ngược lại trút hết thảy lên đầu Tần Lâm, vạn phần oán độc nhìn chằm chằm hắn.

Nhưng lúc này nàng đã sớm không phải là trắc phi Kinh Vương cao cao tại thượng nữa, mấy tên hoạn quan vốn trước đây cúi đầu khuất tất đối với nàng đã sớm đổi sắc mặt, tả hữu bắt nàng giải đi, chờ đợi nàng hiện tại chính là mất tự do vĩnh viễn, cùng với vô cùng vô tận đau khổ cùng hối tiếc trong lãnh cung.

- Gieo gió gặt bão!

Tần Lâm vui vẻ nhìn ánh mắt oán độc của Hoàng phi, hắn đã từng rất nhiều lần nhìn thấy ánh mắt giống như vậy trong mắt tội phạm bị mình tự tay đưa lên hình trường, hơn nữa không ngại thấy nhiều hơn. Bởi vì như vậy đại biểu cho chính nghĩa được nêu cao, có tội ắt phải bị trừng phạt.

Hắn từ từ đi tới bên người Hoàng Liên Tổ bị trói gô như bánh chưng:

- Nói ra, nói hết những gì ngươi biết ra đi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hoàng Liên Tổ đã sớm nản chí ủ rũ, biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không để ý tới Tần Lâm, dứt khoát nhắm hai mắt lại.

- Mặc dù cũng là chết, nhưng sau khi chết vẫn có chút bất đồng, oan hồn bị Hoàng huynh hại chết cũng không ít phải không?

Tần Lâm cười âm trầm:

- Các nàng đã tố cáo ngươi vô số cáo trạng ở Diêm La điện, Hoàng huynh có thể suy đoán thử xem, sau khi ngươi chết sẽ bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục, hay là bị khốc hình vô cùng vô tận ở luyện ngục, trọn đời không được siêu sinh?

Lúc này mọi người đều đã tin tưởng cái gọi là quỷ thần, Hoàng Liên Tổ đã đích thân trải qua, càng không nghi ngờ chút nào, nghe thấy Tần Lâm nói như thế nhất thời run lên lẩy bẩy, không tự chủ được mở mắt:

- Ta nói, ngươi có thể nói với địa phủ…

Tần Lâm trịnh trọng gật đầu một cái.

Hoàng Liên Tổ chỉ sợ Tần Lâm hủy ước, vội vàng kể lại đầu đuôi một lượt những chuyện lui tới với Tuyền Cơ đạo trưởng, chuyện kỳ quái ở Huyền Diệu quán, hơn nữa lăn tay vào trong tờ cung trạng do Tần Lâm đưa cho y.

Tần Lâm cười xấu xa thu cung trạng vào trong ngực, sau đó ghé sát vào tai Hoàng Liên Tổ, nhỏ giọng nói:

- Thật ra thì ta chỉ lừa gạt ngươi mà thôi, nếu như loại người như ngươi không vào mười tám tầng địa ngục, địa ngục lập ra cho ai đây?

Hoàng Liên Tổ nghe vậy trợn to hai mắt, ánh mắt bởi vì đầy máu mà trở nên đỏ ngầu, thở hồng hộc. Nghĩ đến đủ loại khốc hình âm phủ đáng sợ dưới mười tám tầng địa ngục, y phát ra tiếng kêu gào tuyệt vọng.

Trước kia Tần Lâm đã nghi ngờ Huyền Diệu quán có liên lạc với Bạch Liên giáo, sau khi lấy cung trạng Hoàng Liên Tổ đã hoàn toàn có thể kết luận Huyền Diệu quán là một phân đàn của Bạch Liên giáo ở Kỳ Châu.

Mặc dù bất kể thế nào Hoàng Liên Tổ cũng không chịu thừa nhận kết giao với Bạch Liên giáo, kiên quyết nói chỉ là lui tới với Tuyền Cơ đạo trưởng cùng mấy cao thủ giang hồ, nhưng từ đủ loại dấu hiệu Huyền Diệu quán chủ động tham gia tranh đoạt trong Kinh Vương phủ, có thể rút ra được kết luận rõ ràng.

Về phần Hoàng Liên Tổ có khả năng thủy chung bị lừa gạt che giấu, không rõ ràng lắm thân phận chân thật của người hợp tác. Cũng có khả năng y vì hoàn thành đại sự thay cháu mình cướp lấy vương vị, sau này lấy thân phận cậu ruột Vương gia vĩnh viễn hưởng vinh hoa phú quý, cho nên lý trí bị che mờ hợp tác cùng Bạch Liên giáo.

Tần Lâm cũng không có hứng thú đi thăm dò rõ ràng rốt cuộc là tình huống nào, bởi vì bắt đầu từ khi tội mưu hại Quách Mi Mi, giá họa Chu Do Phiền ra ánh sáng, kết cục của Hoàng Liên Tổ đã định, địa ngục là chốn nương thân duy nhất cho y.

Bọn Kinh Vương Chu Thường Quán, Tông Nhân phủ Mao Đạc nghe Tần Lâm phân tích, cũng hoảng sợ biến sắc.

Bọn họ mới vừa nghe Hoàng Liên Tổ cung khai, đã kinh ngạc không hiểu Tuyền Cơ đạo trưởng thân là người xuất gia, làm sao quen biết được giang hồ hào khách động chút là giết người, vì sao lại chủ động, xâm nhập tham gia tranh đoạt trong vương phủ?

Nếu như chỉ vì kiếm thêm chút hương hỏa cung phụng đó là tuyệt không thể nào, Huyền Diệu quán hương hỏa thịnh vượng, bao nhiêu năm qua các vương phủ, Tướng Quân phủ, Quận chúa phủ trong thành cung phụng cho dù xài đến mấy đời cũng không hết, hà tất phải mạo hiểm nguy cơ mất đầu cấu kết với Hoàng Liên Tổ làm ra chuyện như vậy?

Bạch Liên giáo trở thành cách giải thích xuôi tai duy nhất.

Năm Hồng Vũ phong cho các vương phủ có thể tiết chế quan viên địa phương, có được thực lực binh mã vài vệ muốn khởi binh tạo phản khiêu chiến triều đình, Yến Vương Chu Lệ chính là đi con đường này lắc mình một cái thành Minh Thành Tổ.

Chu Lệ lo lắng các huynh đệ cũng giở thủ đoạn này, trong khi tại vị đã bắt tay tước phiên. Đến năm Chính Đức Ninh vương phản loạn, triều đình lần nữa tước giảm quyền lực Phiên Vương, trải qua hai lần biến cố này, bây giờ các vương gia đã sớm không có thực lực khởi binh tạo phản.

Nhưng một vương phủ nào đó trải qua bảy tám đời Vương gia, tích lũy một hai trăm năm, tụ tập của cải phong phú. Nếu như dùng số của cải này làm lương bổng lương thảo cho quân đội, hoàn toàn có thể nuôi sống một cánh đại quân, khống chế một tòa thân vương phủ làm bình đài, lại có thể làm quen, lôi kéo, đầu độc bao nhiêu thế gia quý tộc cùng văn quan võ viên.

Tiến thêm một bước, nếu như khống chế một vị thân vương trên người chảy dòng máu tiên hoàng Đại Minh, mượn danh nghĩa y phát động phản loạn, sinh ra lực hiệu triệu chính trị, giáng cho triều đình một đòn đả kích nặng nề, há là Kim Đạo Lữ có thể sánh kịp.

Nghĩ đến những chuyện này, tất cả mọi người từ Kinh Vương trở xuống đều không rét mà run.

Chu Thường Quán coi Tần Lâm như là phụ mẫu tái sinh:

- Không trách Tần Đại sư nhìn ra long khí của tiểu vương có điềm đoạn tuyệt! Nếu không phải Tần Đại sư khám phá âm mưu, đợi sau khi tiểu vương chết truyền ngôi cho Tra nhi, yêu phỉ Bạch Liên tất mượn chuyện tương trợ tranh đoạt, dùng thủ pháp âm độc thảm thiết khống chế nó, đến lúc đó làm ra chuyện phản loạn bội nghịch, chẳng phải là hại mình hại nước hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK