Mục lục
Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiều người hơn đem tin tức về cho trưởng bối mình, vô số huân quý kinh sư ngẩng đầu về phía Tây ngóng trông: lúc nào Tần Lâm Tần tướng quân hồi kinh đây!?

Bây giờ ai muốn ngăn Tần Lâm hồi kinh sẽ là cường thù đại địch của cả tập đoàn huân quý. Có câu cắt tài lộ của người ta chẳng khác nào giết chết phụ mẫu, ai muốn ngăn cản chuyện đả thông con đường tơ lụa Tây Vực, kẻ đó sẽ trở thành cường thù đại địch của cả tập đoàn huân quý kinh sư.

Lúc này bọn Cố Hiến Thành đang từ Tiện Nghi phường đi xuống, đám con cháu huân quý đang hậm hực vì bị Từ Tân Di từ chối, có lẽ trước đó đã nghe được chút phong thanh, lập tức có mấy người hung tợn nhìn chằm chằm Cố Hiến Thành, cất tiếng thóa mạ toàn những lời không sạch sẽ:

- Con bà nó, tưởng mình là cái thá gì chứ, ngày ngày ra vẻ nghênh ngang. Hừ, ai dám cắt đứt tài lộ của ta, chớ trách quyền của gia gia đấm chết con bà nó!

Thanh lưu ngôn quan cũng không sợ huân quý, nhưng nếu là đắc tội toàn bộ tập đoàn huân quý, có rất nhiều khi đối phương cũng không chịu giảng đạo lý... Sau khi Cố Hiến Thành về nhà bèn lặng lẽ đem tấu chương ra đốt.

-----------

Ở phía Đông Ty Lễ Giám dưới chân hoàng thành có một tòa trạch viện không lớn không nhỏ, bên ngoài thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng đi vào trong sân mới thấy mỗi một gốc cây ngọn cỏ được bố trí vô cùng tỉ mỉ, sử dụng tài liệu cũng cực kỳ tinh xảo.

Đây là ngoại trạch của Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng Trương Thành. Vị Đại thái giám có quyền thế thứ hai trong nội đình này được điệt nhi Trương Tiểu Dương phụng bồi, lẳng lặng chờ đợi ở trong viện.

Đốc Công Đông Xưởng có quyền lực cực lớn, thường thường chưởng Đông Xưởng sẽ có thể sánh ngang cùng chưởng ấn Ty Lễ Giám, uy lực tổ chức đặc vụ có thể tưởng tượng được. Ngay cả nha môn thứ ba nội đình, Ngự Mã giám nắm giữ binh quyền Đằng Tương tứ vệ, cũng phải kém Đông Xưởng một bậc.

Đáng tiếc mãi tới hôm nay Trương Thành vẫn chỉ là Đại thái giám quyền thế thứ hai, thủy chung bị Trương Kình đè đầu, chỉ có phòng thủ mà không có sức đánh trả, nguyên nhân chủ yếu chính là y cũng không thể nắm giữ Đông Xưởng thiết thực.

Thứ nhất, vị trí chưởng ấn của Trương Kình ở Ty Lễ Giám cơ hồ có thể sánh ngang cùng nội các Thủ Phụ, Trương Thành không thể không mất phần lớn thời gian ở Ty Lễ Giám. Nếu bị Trương Kình nói xấu mình ngày ngày trước mặt Vạn Lịch, nắm giữ toàn diện quyền lực phê hồng, Trương Thành cũng chỉ còn đường về nhà lục cơm nguội, cho nên không thể không giảm bớt tinh lực dùng quản lý Đông Xưởng.

Quan trọng hơn nữa, Đông Xưởng bị Phùng Bảo tổ chức nhiều năm, lập nên một giang sơn vững vàng như tường đồng vách sắt. Lúc Phùng Bảo và đám đồ tử đồ tôn của lão rơi đài, Trương Hoành là chưởng ấn Ty Lễ Giám, Trương Kình đã từng làm qua Đốc Công Đông Xưởng, nhân cơ hội bèn thay máu, bây giờ trong Đông Xưởng phần nhiều là người của Trương Kình cầm quyền.

Sau đó Trương Hoành chết, Trương Kình trở thành chưởng ấn Ty Lễ Giám, Trương Thành tiếp chưởng Đông Xưởng, lại không thể đao to búa lớn thẳng tay đổi người cũ bổ nhiệm thân tín của mình như trước nữa. 

Lúc trước Trương Kình làm như vậy truất phế thân tín của Phùng Bảo đã trở thành con cọp chết, cho nên hết sức dễ dàng, người khác cũng tâm cam tình nguyện thay đổi môn đình. Hiện tại đến phiên Trương Thành, y phải đối mặt với đối thủ cũ Trương Kình vừa lên chức chưởng ấn Ty Lễ Giám, độ khó chênh lệch rất nhiều.

Vốn là chưởng ấn Ty Lễ Giám mạnh hơn Đốc Công Đông Xưởng một chút, cộng thêm nội bộ Đông Xưởng suy yếu đi, Trương Thành dần dần cảm giác lực bất tòng tâm.

Chỉ hy vọng Tần Lâm mau sớm hồi kinh, trợ giúp mình đối phó Trương Kình càng ngày càng phách lối, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến cho Trương Thành hết sức tương trợ Tần Lâm.

Hiện tại người mà y đang chờ ở chỗ này chính là vị Sư Gia truyền kỳ của Tần Lâm, Từ Vị Từ Văn Trường.

Cửa viện kêu két một tiếng mở ra, mấy tên sai dịch Đông Xưởng mặc áo nâu đi giày da trắng, đội mũ đỉnh nhọn hộ vệ một chiếc kiệu nhỏ vội vàng tiến vào trong viện. Kiệu dừng lại vén màn lên, lộ ra nụ cười khả ái của Từ Văn Trường. 

Trương Thành ra vẻ lễ hiền đãi sĩ, đứng lên nghênh đón: 

- Phong thái Từ lão tiên sinh vẫn như cũ, trong cung toàn kể chuyện do lão viết, hát toàn bài hát của lão. Thật không hổ là Giang Nam đại tài tử, ha ha ha...

Từ Văn Trường thầm nói một tiếng xấu hổ, bụng đầy mưu kế định quốc an bang, cũng từng phụ tá Hồ Tông Hiến, Ngô Đoài, Tần Lâm làm ra rất nhiều đại sự, nhưng trong mắt cung đình quý nhân chỉ được biết đến nhờ những câu chuyện, bài hát do mình sáng tác.

Kế hay bình giặc muôn ngàn chữ, đổi được mấy dòng dạy trồng cây. Nếu không phải là trong lúc trầm luân sa sút ngẫu nhiên gặp được Tần Lâm, hoài bão cả đời lão sẽ không thể nào thực hiện được.

- Từ lão tiên sinh…?

Trương Tiểu Dương thấy Từ Văn Trường có vẻ thất thần, ở bên cạnh nhắc nhở lão.

Từ Văn Trường thu liễm tâm thần, có chút xấu hổ cười một tiếng tự giễu:

- Lão hủ tuổi đã cao, lại trầm mê trong rượu thịt, có hơi thất thần, làm cho Trương lão công chê cười.

Đời Minh đại hoạn quan xưng thái giám, người thân cận lại gọi lão công, bạn bạn, Từ Văn Trường xưng lão công là bày tỏ ý thân cận, hoàn toàn không phải là muốn có quan hệ đồng tính với y.

Trương Thành lộ vẻ nhiệt tình, nắm tay Từ Văn Trường lắc lắc:

- Từ lão tiên sinh gừng càng già càng cay, gân cốt còn rất khỏe mạnh, nhà ta chỉ có thể trông vào kế sách của ngài…

Dứt lời Trương Thành và Trương Tiểu Dương đều nhìn Từ Văn Trường nóng bỏng, hai chú cháu bọn họ cũng từng thương lượng qua chuyện sau khi Tần Lâm trở lại kinh sư sẽ cho hắn chức quan gì, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa suy nghĩ ra.

Dù sao Tần Lâm xuất thân võ thần Xưởng Vệ, nói khó nghe một chút chính là ưng khuyển triều đình, nếu không có tình huống cực kỳ đặc thù sẽ không thể nào đảm nhiệm quan Bộ Đường, Nếu bàn về nội các phụ thần, làm thuần túy võ chức Đô Đốc lại quá thấp. Thời này văn quý võ tiện, võ chức biên quan đại soái nhất phẩm đến Binh bộ cũng phải dập đầu, thật là chán ngán. Mà chức vị quan trọng trong Cẩm Y Vệ đã bị người khác chiếm mất, trước mắt không có nhiều khả năng đuổi cổ Lưu Thủ Hữu hay Lạc Tư Cung đi nhường chức cho Tần Lâm.

Tính đi tính lại, hai người bọn họ nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra, chỉ có thể gởi gắm hy vọng vào Từ Văn Trường.

Từ Văn Trường đưa tay vuốt vuốt chòm râu nửa vàng nửa xám, làm ra vẻ cao thâm khôn lường:

- Trương lão công, Trương tiểu công công, xin hãy ghé tai vào đây.

Chú cháu Trương gia nghe lời ghé tai vào, sau khi nghe Từ Văn Trường nói nhỏ vài câu thình lình sắc mặt hai người trở nên cực kỳ cổ quái, Trương Kình không nhịn được muốn bật cười:

- Từ lão tiên sinh, ngươi muốn nhà ta, nhà ta nói thế nào? Đây không phải là đùa giỡn hay sao?

- Trương lão công còn chưa thấy rõ cục diện hôm nay sao? 

Từ Văn Trường cười ha hả:

- Một con chim trong tay còn hơn hai con trong bụi, có những chuyện ngài cầm giữ thì vất vả lao lực, lại không đủ công phu mà làm, sao không để lại cho Tần tướng quân nhà ta?

Trương Thành ngẩn ra, vốn y tâm tư linh mẫn, bất quá vừa rồi bị đề nghị vượt xa ngoài sức tưởng tượng này làm cho kinh ngạc, lúc này nghe lời của Từ Văn Trường cũng không phải là đùa giỡn bèn thầm tính toán trong lòng. Càng tính y càng cảm thấy chuyện này đối với mình chỉ có ích không có hại, nói không chừng còn có thể mượn chuyện này thay đổi thế cục bất lợi hiện tại, dù sao tài năng của Tần Lâm trong Cẩm Y Vệ có thể coi là số một.

Về phần mọi phương diện khác, tựa hồ cũng chỉ có con đường này là tốt nhất, trở lực phản đối nhỏ nhất...

- Từ lão tiên sinh quả nhiên đại tài, nghĩ đến những chuyện mà người khác không thể nghĩ, làm được những chuyện mà người khác không thể làm, nhà ta bội phục tới cực điểm.

Trương Thành nhìn Từ Văn Trường chắp tay một cái, đối với nhân vật số hai nội đình như y, đây đã là kính ý vô cùng ghê gớm.

Từ Văn Trường cười cười, từ biệt mà đi.

Trương Kình vui mừng muốn vào cung làm việc, bèn gọi Trương Tiểu Dương, lại thấy điệt nhi mình đang ngẩn người.

- Từ lão điên này quả thật vô cùng bại hoại!

Trương Tiểu Dương phục hồi tinh thần lại, giải thích:

- Mới vừa rồi lão nói cái gì một con chim trong tay còn hơn hai con trong bụi, chẳng phải là chúng ta bị lão mắng xéo hay sao?

Đúng rồi, thái giám lấy đâu ra chim?!

Phụt... Trương Thành phun ra, Từ Văn Trường không hổ là lão điên, ngay cả người phe mình cũng chơi xỏ. Thôi, nhân vật như thế cũng chỉ có Tần trưởng quan mới có thể chịu đựng được, chúng ta xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Trương Thành vội vàng vào cung, rất nhanh đi tới ngự thư phòng Vạn Lịch phê duyệt tấu chương, Trương Kình tức giận trợn mắt nhìn y một cái.

Lúc này Vạn Lịch còn trẻ, thời gian nắm giữ triều chính chân chính không lâu, uất ức trong vòng mười năm tuôn ra, nhờ vậy còn có vẻ chuyên cần lo việc triều chính, chưa lười biếng không muốn thượng triều như mấy chục năm sau.

Vạn Lịch khẽ cau mày, mở ra tấu chương trước mặt, chính là tấu chương mà chư vị triều thần bảo cử Tần Lâm phục hồi chức quan như cũ. Không chỉ có như vậy, ngay cả ông ngoại Vũ Thanh hầu của mình... Năm ngoái Lý Vĩ được phong tước từ Bá thăng lên thành Hầu, cũng vào cung kiếm chác, Vạn Lịch thừa biết nguyên nhân vì lão cũng là người một nhà với mình, cũng chỉ biết có tiền.

Phụ tử Vũ Thanh Hầu Lý Vĩ, Lý Cao từng được Tần Lâm giúp mối làm ăn nhiều lần, kiếm chác không ít. Lần này khai thông con đường tơ lụa, há có thể thiếu được hai người bọn họ!?

Nể tình của năm mươi vạn lượng bạc trắng, Vạn Lịch cũng phải điều Tần Lâm trở lại kinh sư, chẳng qua là rốt cuộc nên cho Tần Lâm chức vị gì, y cũng đang đau đầu nhức óc: trong Cẩm Y Vệ, Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu cũng chưa từng có lỗi lầm gì, không thể nào vì Tần Lâm mà cách chức hai người này. Còn Lạc Tư Cung lại là con cờ mà mình cắm trong đó, há có thể bỏ đi?!

- Tiểu Trương bạn bạn, ngươi tới rồi!

Vạn Lịch ngẩng đầu lên thấy Trương Thành, chỉ chỉ tấu chương:

- Ngươi xem đi, đây toàn là tấu chương bảo cử Tần ái khanh, rốt cục trẫm phải cho hắn chức vị gì đây?

Dứt lời Vạn Lịch bèn híp mắt nhìn Trương Thành, y biết quan hệ giữa Trương Thành và Tần Lâm rất tốt, đây cũng là thử dò xét. Đế vương tâm thuật mà Trương Cư Chính dạy cho y, rốt cục chỉ được dùng vào những chuyện này.

Trương Thành khẽ cúi đầu, khom lưng ghé tai Vạn Lịch nói mấy câu thật nhỏ.

Biểu hiện lúc đầu của Vạn Lịch chẳng khác nào lúc Trương Thành nghe những lời này của Từ Văn Trường, thậm chí còn quá mức hơn, ôm bụng bật cười ha hả.

- Trương Thành đầu độc thánh minh, xin bệ hạ trị tội.

Trương Kình không buông tha bất cứ cơ hội nào.

- Bệ hạ, làm như vậy có vẻ danh không chính ngôn không thuận, bất quá từ trước đến giờ Xưởng Vệ là một thể, cũng không phải là quá mức khác thường.

Trương Thành nói bổ sung.

Danh không chính ngôn không thuận ư? Vạn Lịch chậm rãi nghiền ngẫm những lời này, lại nhìn sang Trương Kình và Trương Thành lúc này giống như hai con gà chọi:

- Cũng không phải là không thể được, bất quá Tần ái khanh từng bị trẫm cách chức lưu đày, lại bị phạt đình trượng, không biết trong lòng hắn...

- Bệ hạ, dùng kẻ có công không bằng dùng kẻ có tội!

Trương Thành lặp lại những lời Từ Văn Trường ghé tai mình nói lúc trước.

Dùng kẻ có công không bằng dùng kẻ có tội, Vạn Lịch lại bị nói trúng tâm khảm. Cao Củng ỷ mình có công, ngang ngược bất tuân, Trương Cư Chính đã từng lập công, chưởng quản triều chính mười năm, Trương Tứ Duy có công lật đổ Giang Lăng đảng, nhưng tính tình âm hiểm độc ác. Ngược lại Thân Thời Hành trước đó đi theo Trương Cư Chính, coi như là có tội, rốt cục đặc biệt chuyên cần cẩn thận.

- Được, cứ như vậy đi.

Vạn Lịch cất lời đáp ứng, lại không nhịn được cười.

Trương Kình cau mày, rốt cục cũng không phản đối cực lực. Dù sao chuyện Tần Lâm hồi kinh là đại sự không có cách nào ngăn cản, mà chức quan dành cho hắn này cũng không làm tổn hại lợi ích của mình.

Vạn Lịch phê duyệt chỉ ý, nhìn lại thấy trời cũng không còn sớm nữa bèn dẫn hai Trương ra khỏi ngự thư phòng, đúng lúc gặp phải Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh đang đi tới.

- Hoàng huynh!

Vĩnh Ninh yêu kiều khép nép vén áo thi lễ, ánh mắt tránh né có vẻ xấu hổ. Tuổi nàng đang lúc thanh xuân mơn mởn, càng nổi bật đường cong xinh đẹp trên người khiến cho người ta nhìn thấy phải sinh lòng thương mến.

Vị muội muội này càng ngày càng xinh đẹp… Vạn Lịch cũng không tránh khỏi có vẻ ngỡ ngàng, nhưng cũng không phải là có lòng bậy bạ với muội muội, mà y đang âm thầm nghĩ ngợi: nếu như Tần Lâm chưa lấy vợ thì hay biết mấy, gả vị muội tử này cho hắn, Tần Lâm trở thành Phò mã sẽ không thể cầm quyền trong tay, lại phải dốc hết toàn lực phụng sự cho mình.

Chờ sau khi Vạn Lịch đi rồi, nhìn quanh quất thấy không có ai, Vĩnh Ninh bèn lặng lẽ vào ngự thư phòng. Trương Kình Trương Thành đi theo Vạn Lịch mất hút, đám thái giám trực ngự thư phòng thấy mới vừa rồi nàng nói chuyện với Hoàng gia, chỉ cho là nàng được Hoàng gia cho phép, không ai dám ngăn cản nàng.

Vĩnh Ninh làm bộ tìm gì đó, lặng lẽ mở tấu chương phê hồng ra xem. Đây là do Từ Tân Di nói cho nàng biết Tần Lâm được bảo cử có thể hồi kinh, tiểu di muội lập tức vội vàng chạy tới, xem thử lúc nào Tần tỷ phu mới có thể trở về.

Á!

Vĩnh Ninh chợt biến sắc, vội vàng hấp tấp đi ra ngoài.

Sau nửa canh giờ, bên trong phủ đệ Tần Lâm hẻm Thảo Mạo, Từ Tân Di tức gần nổ phổi đá văng một hòn Thái Hồ thạch:

- Không được, tuyệt đối không thể như vậy được!

Thanh Đại cũng khổ sở nhăn nhó mặt mày:

- Bất cứ chỗ nào cũng có thể trị được, nhưng nếu chỗ đó bị cắt, cho dù là thần y cũng không có cách nào!

Phụt... Từ Văn Trường nghe thấy ồn ào đang muốn giải thích, lập tức phun hớp rượu Thiệu Hưng ra ngoài.

-----------

Trong lúc kinh sư dậy sóng bừng bừng, cuộc sống của Tần Lâm ở Bồ Châu lại hết sức ung dung nhàn nhã. Chỉ chờ thánh chỉ triệu hồi từ bệ rồng chín bậc phát xuống, ắt hẳn một tiếng sét chấn động trời quang kể từ nay, lấy khí thế sấm sét lôi đình trở lại triều, lại có thể làm mưa làm gió như trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK