Càng ngày càng nhiều quân Miến Điện đánh về phía quan thành, theo lực lượng phòng thủ bị suy yếu, các nơi càng trở nên nguy hiểm.
Dưới quan, Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng và Gia Nhĩ Đức Nặc tươi cười hớn hở, xem ra quan ải chống cự đã lâu này sắp sửa bị đánh hạ.
Bạch Sương Hoa âm thầm gấp gáp, mấy lần muốn lao ra rừng cây.
Đang lúc nguy cơ trước mắt, sau Bồ Man quan đột nhiên vang lên ba tiếng pháo hiệu, thanh âm chấn động cả núi đồi.
Tiếng pháo vang lên ầm ầm trong sơn cốc, dư âm đọng lại thật lâu, giống như sấm nổ giữa trời quang, hoàn toàn khác với thanh âm của Oản Khẩu pháo trên Bồ Man quan phát xạ.
Quân Miến Điện đang tiến công giống như thủy triều gặp phải một con đê vô hình ngăn cản, thế công kích đi tới nhất thời bị chững lại. Từ binh sĩ bình thường đến quan quân các cấp đều sinh lòng nghi ngờ: tiếng pháo mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là đại quân thiên triều đã đến?
Miến Điện chỉ là một tiểu bang, thừa dịp quan viên trấn thủ Vân Nam hồ đồ mê muội, trong lúc nhất thời tấn công với khí thế hung hăng ngang tàng. Thế nhưng dù sao Trung Quốc cũng là thượng bang thiên triều, Đại Minh trị vì các phiên thuộc Nam Cương đã hơn hai trăm năm, các nước đều biết Trung Hoa không thể khinh thường. Cho nên mặc dù quân Miến Điện đang lúc phách lối cuồng vọng, đáy lòng cũng không sợ sệt, nhưng nghe là pháo hiệu của quân Minh tự nhiên nghi thần nghi quỷ.
Đám hỏa thương thủ Tây Ban Nha cũng hết sức khẩn trương, không còn tỏ ra thoải mái như trước, ai nấy nắm chặt hỏa thương đặc chế hạng nặng trong tay, đôi đồng tử màu xanh nâu đảo liên hồi trong đôi mắt hõm sâu, thảy đều gia tăng cảnh giác gấp bội.
Mặc dù thực dân kiêu ngạo cuồng vọng miệt xưng người phương Đông là con khỉ da vàng, nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng, trung ương đế quốc cổ xưa cũng có được võ khí uy lực lớn nhất thời này. Chỉ cần mang ra đánh một trận, cho dù là thượng đế cũng không cứu vớt được tánh mạng của bọn họ.
Tiền bối người Bồ Đào Nha bọn họ đã từng nếm mùi đau khổ, đến nay vẫn còn ngoan ngoãn ở Macao.
Mãng Ứng Lý đang cỡi chiến tượng nghe vậy cũng giật mình không ít. Sau Bồ Man quan truyền ra tiếng pháo hiệu ầm vang, Quốc Vương Miến Điện đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo liếm liếm môi khô khốc, đứng trên lưng voi nhìn ra phương xa.
Quá khứ vô số lần tưởng tượng ra cảnh mình giao thủ với quân đội trải qua biên chế triều Đại Minh còn gặt hái chiến thắng, cho nên Mãng Ứng Lý cho là mình sắp tới ngày ấy. Nhưng chân chính tới lúc y lại khẩn trương không thể tự chủ được, tới nỗi lòng bàn tay nắm chặt chiến đao cũng toát ra mồ hôi ướt đẫm.
Dù sao trước mặt y vẫn là thiên triều Trung Quốc.
- Quân chính quy Trung Quốc tới rồi sao?
Gia Nhĩ Đức Nặc ra vẻ như không thèm quan tâm, vẫy vẫy tay lớn tiếng gào thét:
- Phí Địch Nam Đức Bá tước Đại nhân khen ngợi bọn họ là hùng mạnh nhất trong số dị giáo đồ phương Đông, ta xin thề với thượng đế, dũng sĩ Tây Ban Nha sẽ dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời.
Hán gian, Ngụy Thừa tướng Nhạc Phượng không có được tự tin như đồng minh vậy, ban đầu từ khi tiếng pháo mới vừa vang lên, y đã nghiêng tai lắng nghe thanh âm từ xa vọng tới, thần sắc rất là ngưng trọng.
- Sao hả?
Mãng Ứng Lý nôn nóng hỏi.
Nhạc Phượng cau mày, tỏ ra lo lắng trùng trùng:
- Chỉ sợ không ổn, theo chế độ pháo hiệu của quân Minh, Thiên Tổng Bả Tổng bắn Oản Khẩu pháo, Hổ Tồn pháo, Tham Tướng Du Kích bắn pháo Bồ Đào Nha, Tổng Binh Đại tướng mới cho phép bắn Đại Tướng Quân pháo và Hồng Di đại pháo. Mới vừa rồi tiếng pháo chấn động núi rừng, vang vọng trong sơn cốc lâu như vậy, tối thiểu cũng là Đại Tướng Quân pháo. Theo ngu kiến của thần, hẳn là Đại tướng triều đình cầm quân đã tới!
Sắc mặt của Mãng Ứng Lý lập tức trở nên âm trầm, từ Thi Điện đánh tới Bồ Man quan, dọc trên đường đi trải qua biết bao hiểm trở, quân Minh lại khi bại khi thắng chống cự không ngừng, binh phong quân Miến Điện trở nên chùn nhụt. Lại mấy ngày liên tiếp tấn công Bồ Man quan không hạ được, có thể nói quân tình mệt mỏi, nếu như lúc này đại đội quân Minh đến, tất nhiên chiến cuộc bất lợi cho bọn họ.
Thế nhưng không thấy bóng một tên quân Minh nào cả, đã bị ba tiếng pháo hiệu dọa cho phải lui quân, Mãng Ứng Lý lại không cam lòng.
Quân Miến Điện binh tướng nghi ngờ, quân Minh trên quan hoan hô nhảy cẫng.
Chỉ thấy trên đại lộ từ Bảo Sơn đi thông Bồ Man quan xuất hiện mấy chục kỵ sĩ đang chạy tới thật nhiều. Người trẻ tuổi dẫn đầu cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy khiến cho người ta nhìn thấy phải ganh tỵ, thân mặc mãng bào giang nha hải thủy, đầu đội ô sa lưng đeo ngọc đái. Mặc dù phong trần mỏi mệt nhưng ánh mắt vẫn thần quang sáng quắc, dẫn đám sai dịch chạy nhanh trên quan đạo, giống như phi tướng quân từ trên trời giáng xuống.
Người khác không nhận ra hắn, nhưng thân thể Tư Vong Ưu trên lưng chiến tượng khẽ lảo đảo, vừa uất ức vừa vui sướng, hai hàng lệ lăn dài:
- Tần Đại ca!
Tần Lâm cười phất tay một cái, từ biệt ở kinh sư đã bốn năm, bé gái năm đó đã là thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, chiến tranh vất vả cũng không thể che giấu vẻ đẹp của nàng. Trên đôi chân trần, chuông bạc đeo nơi cổ chân kêu leng keng vang dội, vô cùng khả ái.
Voi có trí nhớ cực tốt, bạch tượng Cảm Trụ cũng nhận được người quen cũ, giơ lên chiếc vòi thật dài chào hỏi, rống to một tiếng.
Giờ Lý Kiến Trung mới biết được người đến là ai, vuốt râu khẽ mỉm cười:
- Thì ra là nữ tế của lão phu, phong thái như vậy, quả thật Thanh Đại được gả cho vị Đông sàng khoái tế.
Giờ phút này quân Miến Điện thấy chậm chạp không có động tĩnh lại tăng cường thế công, dưới quan tiếp tục vang lên tiếng reo hò sôi trào, tên bay như mưa bấc, đao thương vung cao như lưỡi hái tử thần đang gặt hái sinh mạng.
Chiến sự khẩn cấp, Tần Lâm tung mình xuống ngựa ôm quyền nhìn Tư Vong Ưu, Lý Kiến Trung:
- Tới chậm một bước, phiền nhạc trượng Đại nhân và Tư tiểu thư chờ lâu!
Vào lúc này, tuy rằng cha vợ con rể gặp nhau lần đầu tiên nhưng Lý Kiến Trung cũng không còn kịp hỏi chuyện trong nhà, lập tức hỏi thẳng:
- Lần này hiền tế tới đây mang theo bao nhiêu người?
Lý Kiến Trung là một người thành thật, còn đang kiễng chân nhìn về hướng Tần Lâm vừa tới, tràn đầy hy vọng nhìn thấy phía sau hắn là đại quân triều đình tinh kỳ phấp phới, đao thương như rừng.
Tần Lâm cười cười:
- Không dối gạt nhạc trượng Đại nhân, Lưu tướng quân dẫn dắt đại quân vẫn còn ở ngoài trăm dặm, tiểu tế lo lắng nhạc trượng và Tư tiểu thư sơ suất cho nên phi ngựa tới đây trước. Ngoại trừ sai dịch đi theo, chỉ mượn hai mươi tên thám báo trong quân Lưu Đĩnh.
Lý Kiến Trung nhất thời thất vọng, chút người như vậy thì làm được gì…
Một người tuổi trẻ ăn mặc như thủ lĩnh nghĩa binh ở bên cạnh chen lời:
- Nếu Tần Đốc Chủ không mang theo đại quân, sẽ không thể thủ ở nơi này được nữa.
- Chi bằng chúng ta tạm thời rút lui, hội hợp với đại quân Lưu tướng quân đi. Đốc Chủ thân quý ngàn vàng, quân tử không nên đứng dưới tường sắp đổ.
Tần Lâm ra vẻ khó hiểu nhìn người này, lộ vẻ nghi hoặc: ngươi là ai?
Tư Vong Ưu vội vàng nói:
- Tần Đại ca, vị này là Vô Lượng kiếm phái Lưu Kiếm Nhân Lưu sư huynh.
A, thì ra là khách qua đường… Tần Lâm không thèm liếc mắt nhìn y lần nào, chỉ nhìn Tư Vong Ưu gật đầu một cái, rồi quay sang Lý Kiến Trung cười nói:
- Nhạc trượng thủ nhiều ngày ở Bồ Man quan, tiểu tế vừa tới đã lập tức rút lui, chẳng phải là làm trò cười cho quân địch sao? Tuy rằng tiểu tế không mang theo đại quân, nhưng cũng có thể làm cho Mãng Ứng Lý bại lui ba mươi dặm!
Lý Kiến Trung cau mày, trời sanh tính y trầm ổn xác thật, có hơi không thích Tần Lâm ăn nói lớn lối khoa trương như vậy. Mãng Ứng Lý có mười vạn đại quân, bảy trăm chiến tượng, lại có hỏa thương thủ Tây Ban Nha trợ chiến, Tần Lâm mang tới chỉ có vài người ít ỏi, cho dù ai cũng là Trương Phi cũng không thể nào đánh bại quân Miến Điện.
Đám tử đệ hào cường trợ chiến Lưu Kiếm Nhân, Vương Mạnh Ngôn cũng hết sức xem thường, may nhờ Tần Lâm là Khâm Sai kiêm Đông Xưởng Đốc Chủ, không ai dám tranh cãi với hắn, nhưng dù sao bọn họ vẫn là người trẻ tuổi, để lộ ra ngoài mặt.
Duy chỉ có lòng tin Tư Vong Ưu với Tần Lâm đủ mười phần, kéo cánh tay hắn hướng về phía mọi người lớn tiếng nói:
- Tần tướng quân đã nói là làm, từ trước tới nay hắn không nói láo, các ngươi không tin, ta tin!
Này, từ trước tới nay không nói láo ư… Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực theo tới rất muốn khóc, tiểu nha đầu này cũng quá coi trọng Tần Đốc Chủ chúng ta…
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, xoa xoa đầu bé gái giống như trước:
- Không tệ không tệ, cuối cùng cũng có người tin được bản đốc, được, chờ xem trò vui đi!
Tư Vong Ưu ngẩng đầu lên nhìn Tần Lâm tươi cười, năm xưa cả nhà nàng bị hại, tới kinh sư không quen biết ai, lênh đênh cơ khổ tới cùng cực. May nhờ Tần Lâm đưa tay viện thủ, giúp cho nàng trở lại biên cương Vân Nam, làm lại từ đầu ở Mạnh Dưỡng, lại ứng cho quân lương binh khí đều đều trong mấy năm qua. Trong mắt nàng, bóng dáng Tần Đại ca đã dần dần thay thế phụ huynh đã qua đời.
Tần Lâm và Tư Vong Ưu không chú ý, bốn năm trước Tư Vong Ưu chẳng qua là một bé gái chưa tới mười tuổi, hơi thân mật một chút không có vấn đề. Nhưng bây giờ nàng đã được mười ba mười bốn tuổi, người Di Vân Nam vào tuổi này đã có thể xuất giá, hành động như vậy trong mắt người ngoài thật sự có vẻ mập mờ.
Đám tử đệ hào cường Vương Mạnh Ngôn có vẻ ủ rũ thất vọng, Lý Kiến Trung cũng khẽ cau mày, bất quá chỉ chốc lát sau lại giãn ra.
Việc này không nên chậm trễ, Tần Lâm lệnh Lục Viễn Chí lấy viễn vọng kính ra, quan sát mấy đỉnh núi xung quanh một chút, sau đó sải bước đi tới một mảnh đất trống trong quan, căn dặn mọi người đứng xa một chút. Kế tiếp đám sai dịch lấy từ trong túi treo yên ngựa ra những quả cầu sắt to cỡ quả dưa hấu, bày ra ba quả trên mảnh đất trống này.
Đây là Triệt Địa Lôi! Mấy tên lão binh quân Minh lập tức nhận ra, lại càng cảm thấy kỳ quái. Triệt Địa Lôi là loại vũ khí chôn dưới đất, chờ địch nhân tới sẽ dẫn hỏa đốt nổ để ở chỗ này làm gì? Hơn nữa nhìn qua cũng là cỡ lớn, dùng để thủ quan cũng hiềm quá lớn, dù sao tường Bồ Man quan tương đối mỏng, nếu ném thứ này xuống dưới quan nổ chết địch nhân, nói không chừng tường quan cũng sẽ sụp đổ, đến lúc ấy được không bằng mất.
Lý Kiến Trung như bừng tỉnh ngộ:
- Tiếng pháo hiệu vừa rồi là do thứ này tạo ra ư?
Tần Lâm gật đầu một cái, sai người đốt dây dẫn hỏa ba quả Triệt Địa Lôi, sau đó tất cả mọi người đều lui về phía sau, chờ chúng nổ tung.
Chiến sự Bồ Man quan gấp như lửa cháy ngang mày, Mãng Ứng Lý huy động đại quân tấn công mãnh liệt. Quân Miến Điện reo hò xông về phía tường quan, hỏa thương thủ Tây Ban Nha cũng bắn ra từng đợt mưa đạn, thế công không kém bất cứ lần nào trước đó.
Nhưng quân coi giữ Bồ Man quan cũng vô cùng ương ngạnh, bọn họ cũng không rõ ràng lắm tình huống chân thật, chỉ biết là Khâm Sai đại thần Tần Đốc Chủ đã tới sau quan, Khâm Sai đại thần mang theo không biết bao nhiêu tinh binh cường tướng, còn sợ Mãng Ứng Lý sao?!
Chợt sau quan lại vang lên ba tiếng nổ điếc tai nhức óc, bởi vì khoảng cách không xa nên chấn động khiến cho người ta run rẩy trong lòng, huyết dịch toàn thân đều xông lên óc. Thậm chí có không ít binh lính không cầm vững đao thương trong tay, đánh rơi xuống đất loảng xoảng, nhưng sau khoảnh khắc tinh thần bọn họ liền trở nên phấn chấn gấp trăm lần: viện quân ngay ở phía sau!
Quân Miến Điện đang tiến công càng kinh hoàng hơn quân Minh lúc trước gấp mười lần tiếng pháo, trước nghe còn khá xa, lần này tiếng pháo phát ra gần như vậy. Chẳng lẽ sau tường quan này là đại quân tinh nhuệ triều Minh đang ẩn nấp, sắp sửa phát động phản kích như dời non lấp bể ư?!
Mảnh đất trống bên trong quan, ba quả Triệt Địa Lôi đã nổ tung, khói xanh bay lên bị gió núi thổi lất phất tứ tán, bên tai mọi người dường như vẫn còn tiếng nổ chấn động không dứt kia.
Thứ này chính là địa lôi, thuốc súng trong đó còn nhiều hơn cả Hồng Di đại pháo, thanh âm cũng vang dội hơn nhiều.
Nổ ba quả Triệt Địa Lôi lại không tiêu diệt được một tên quân Miến Điện nào, là có ý gì?
Chợt thấy Tần Lâm cười hì hì chỉ sang bên trái một cái, vùng núi bên trái Bồ Man quan lập tức vang lên ba tiếng pháo, xuất hiện vô số bóng người thấp thoáng mặc uyên ương chiến y màu đỏ, không biết có bao nhiêu phục binh, sau đó trên ngọn núi phất phơ một lá đại kỳ: Vĩnh Xương Tham Tướng Đô Đốc Thiêm Sự Đặng!
Sau đó Tần Lâm lại chỉ sang bên phải một cái, vùng núi bên phải Bồ Man quan cũng vang lên ba tiếng pháo, bụi mù bay khắp trên sườn núi, xuất hiện một lá chiến kỳ phấp phới: Kim Đằng Du Kích Đô Đốc Thiêm Sự Lưu!
Thì ra Tần Đốc Chủ có hai đường phục binh này! Quân Minh trong quan nhất thời phấn chấn tinh thần.
Quân Miến Điện dưới quan càng thêm thấp thỏm không yên, các binh lính ngưng tấn công, rối rít di động bước chân về phía sau.
Chỉ chần chờ trong chốc lát lại nghe trong quan vang lên tiếng pháo hiệu liên châu ầm ầm, hai vị Đại tướng cẩm bào rực rỡ đứng lên trên tường quan. Vị tướng quân bên trái khôi ngô hùng tráng giống như thiên thần, mặt vuông miệng rộng, không giận mà oai, kim khôi ngân giáp, sau lưng là một cây đại kỳ cao một trượng rưỡi: Tổng Binh Vân Nam Kiềm Quốc Công Mộc!
Bên phải là một quan viên trẻ tuổi, anh khí bức người, đầu đội ô sa không cánh, mặc mãng bào giang nha hải thủy, đeo cửu long ngọc đái. Tay trái vịn đai lưng, tay phải chỉ chỉ xuống dưới quan, hết sức oai phong, cho dù là Kiềm Quốc Công cũng phải khúm núm khom người, đối với hắn rất là kính cẩn.
Một cây nhật nguyệt kỳ cao một trượng tám giơ lên sau lưng hắn, mặt cờ bằng gấm thêu chỉ vàng rực rỡ năm chữ to: Khâm Sai Đốc Soái Tần!