Mục lục
Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hết thảy các công tử tiểu thư đều trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, theo đám sơn tặc kia xuất hiện, hết thảy hiểu biết trong quá khứ đều bị điên đảo, tài tử là bọc mủ trứng mềm, mà ngốc bá vương Thường Dận Tự này lại thành thần bảo hộ.

- Dường như tên ngốc bá vương này cũng khá lắm.

Mấy vị khuê các tri giao hạ giọng nói nhỏ bên tai Cao tiểu thư.

Tần Lâm lo lắng trong lòng, đi qua đi lại trên đỉnh đồi tìm kiếm kế sách thoát khốn.

Yến Tử Cơ từ trên đất liền kéo dài ra giữa sông, ba mặt toàn là nước, chỉ có một mặt giáp đất liền. Hiện tại bị đám người áo đen vây khốn, muốn đi tựa hồ chỉ có thể nhắm vào dòng sông.

Vỗ vỗ trán Đạp Tuyết Ô Chuy, Tần Lâm hỏi nó:

- Tiểu Hắc tiểu Hắc, ngươi có biết bơi lội hay không?

Con ngựa hí dài, gật đầu một cái.

Trời ơi, như vậy cũng được sao? Tần Lâm cũng không biết ngựa có thật sự nghe hiểu được hay không, bất quá loài ngựa biết bơi, Đạp Tuyết Ô Chuy thần tuấn như vậy, mình ôm lấy cổ nó theo đường thủy chạy đi xin cứu binh, tựa hồ cũng là biện pháp tốt.

Tần Lâm dắt tiểu Hắc đến cuối Yến Tử Cơ, chỉ chỉ mặt sông.

Đạp Tuyết Ô Chuy chỉ nhìn xuống dưới, lập tức bốn vó nằm lui về phía sau, đầu lắc như điên cuồng, miệng sùi bọt trắng dường như muốn nói:

- Má ơi, làm ta sợ muốn chết, ngươi cho rằng đây là nhảy cầu hay sao?

Thì ra mặt giáp sông của Yến Tử Cơ vô cùng hiểm trở, từ trên xuống dưới hơn mười trượng mới tới mặt sông. Cao như vậy nhảy xuống có biết bơi cũng bằng vô dụng, sẽ bị va đập mà chết trước.

Tần Lâm cười khan vỗ vỗ đầu ngựa, suy nghĩ hay là lấy mấy chiếc áo khoác của các vị công tử tiểu thư xé ra làm dây, thả người và ngựa từ từ xuống dưới.

Đang suy nghĩ, trên thượng nguồn đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền lớn, trên thuyền đứng đầy người áo đen, ai nấy giương cung lắp tên nhắm về phía Yến Tử Cơ.

Lần này thật sự là chắp cánh khó bay, cho dù là nhảy xuống nước không chết, trên thuyền kia bắn tên cũng sẽ bắn cho mình thành con nhím.

Hơn nữa, cử động của đối phương có vẻ kỳ quái.

Tần Lâm chống cằm, suy tư xem nguyên nhân cử động địch nhân như thế là vì sao.

Thường Dận Tự dẫn người đi tới bên này, vỗ đùi kêu khổ:

- Xui xẻo! Bây giờ đang là gió Tây Bắc, Yến Tử Cơ ở bờ phía Nam cũng không sợ đám người trên bộ dùng hỏa công, nhưng người áo đen trên thuyền này chỉ cần bắn hỏa tiễn, chúng ta sẽ trở thành thịt nướng!

Tần Lâm nghe vậy trong lòng đột ngột giật mình, ngay cả Thường Dận Tự cũng biết, đám người áo đen hao tổn tâm huyết bao vây bọn họ đương nhiên không thể nào không biết, như vậy dụng ý bọn họ chính là...

Hắn chợt nhướng mày, nụ cười xấu xa chiêu bài lại hiện lên trên mặt, khóe miệng khẽ nhếch lộ vẻ âm hiểm xảo trá.

Thường Dận Tự nhìn thấy, không hiểu vì sao hoa cúc căng thẳng.

Bên đám nữ quyến đã có thanh âm khóc lóc sụt sùi, hiện tại hai đường thủy bộ đều bị bao vây, chẳng phải là chắp cánh khó bay, ngay cả xin cứu binh cũng không làm được, chỉ có thể thúc thủ chịu trói hay sao? Có mấy vị tiểu cô nương tuổi chừng mười hai mười ba khóc lóc như bão táp mưa sa.

Trương Tử Huyên ôn tồn khuyên giải bọn tỷ muội, thật vất vả mới bảo các nàng ngừng tiếng khóc, lúc này mới ngẩng đầu lên áy náy nhìn Tần Lâm cười cười.

Các vị công tử thiếu gia cũng hốt hoảng không chịu nổi, Cố Hiến Thành quăng dây cương lên trên xà nhà, miệng nói lời thành nhân thủ nghĩa gì đó. Cao Phàn Long đi tới bờ Yến Tử Cơ nhìn xuống Trường Giang, chuẩn bị nhảy xuống. Lưu Kham Chi ngã ngồi dưới đất yên lặng không nói, Vương Sĩ Kỳ giống như con kiến trên chảo nóng đi tới đi lui.

Cổ Tử Hư một mực ủ rũ ngồi một chỗ, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên:

- Không bằng chúng ta đầu hàng đi, tưởng bọn sơn tặc này bất quá chỉ cầu tài mà thôi...

Cố Hiến Thành cũng không đưa đầu vào sợi dây treo, Cao Phàn Long cũng không nhảy xuống sông nữa. Có thể bỏ tiền mua mạng, tiêu tai giải nạn tại sao không làm?

- Ngàn vạn lần không thể!

Trương Tử Huyên đứng dậy, chỉ các vị tỷ muội, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Rơi vào tay giặc, bọn tỷ muội há có thể sống tạm? Nếu nói đầu hàng, ngươi muốn các nàng đi tìm chết sao?

Các nữ quyến nghe nói như thế lại càng cất tiếng khóc lóc ầm ĩ, chuyện mà các nàng lo lắng nhất là chuyện này.

Vẻ kinh dị chợt lóe trong mắt Cổ Tử Hư rồi biến mất, suy nghĩ một chút lại nói:

- Các vị đều là thế huân quý trụ, tổ phụ nắm quyền thiên hạ, tặc nhân lá gan lớn hơn nữa cũng bất quá chỉ dám đòi tiền tài, ngàn vạn lần không dám xúc phạm.

Nghe lời này bọn tỷ muội hơi ngừng tiếng khóc, nhưng thần sắc mấy tỷ muội hơi lớn tuổi lại càng ảm đạm.

Trương Tử Huyên thần sắc kiên định, dung nhan tuyệt thế kia mơ hồ có vẻ thánh khiết:

- Tuyệt không thể, nữ tử trọng nhất là danh tiết, bất kể là có bị xúc phạm hay không, chỉ cần rơi vào tay giặc, các nàng cũng chỉ có một con đường có thể đi!

Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu cầm trong tay bảo kiếm đứng ở sau lưng muội muội, nở một nụ cười lạnh.

Cố Hiến Thành cũng cáu kỉnh nói:

- Bọn ta há có thể bởi vì tham sống sợ chết, đưa nữ quyến vào miệng cọp? Cố mỗ tình nguyện tự vận cũng không làm ra chuyện bực này!

Cao Phàn Long, Vương Sĩ Kỳ cũng đứng chung một chỗ với y, ngay cả Lưu Kham Chi cũng hơi do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn đứng sóng vai cùng mấy vị bằng hữu.

Có lẽ các tài tử nhát gan, kém cỏi một chút, nhưng bọn họ cũng không làm được loại chuyện để cho nữ tử đồng hành vứt bỏ danh tiết bảo toàn tánh mạng mình.

Đột nhiên Tần Lâm nhảy lên, mặt đen lại quát lớn với Trương Tử Huyên:

- Danh tiết danh tiết, danh tiết cái rắm! Sắp không còn mạng còn ở đó nhiều lời, đám nữ tử các nàng thật là cổ hủ!

Trương Tử Huyên sợ hết hồn, không hiểu gì cả nhìn Tần Lâm.

- Nhìn cái gì vậy, cho là có phụ thân là Thủ Phụ thì ngon sao?

Tần Lâm lộ vẻ điên cuồng phun một bãi nước bọt:

- Hừ, bảo ta chịu chết với nàng, ta không có hứng thú. Trên đòi này còn nhiều mỹ nữ, bảo ta lấy mạng ra đổi, lão tử không ngốc như vậy.

Tất cả mọi người sợ ngây người, ngàn vạn lần không nghĩ tới họ Tần này lại là thứ người như thế.

Kim Lăng Tứ Công Tử hất mặt lên cao, cảm thấy cuối cùng cũng đã bỏ xa Tần Lâm mấy con đường.

Lưu Kham Chi khinh bỉ cười lạnh:

- Một tên vũ phu chỉ là một tên vũ phu, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, đến thời khắc mấu chốt cũng chỉ biết cầu sống trộm…

Vốn là đang nói cao hứng, sắc mặt y ngược lại ảm đạm, thầm nhủ trong lòng: rốt cục trước khi chết mình cũng áp đảo được họ Tần này, đáng tiếc đợi lát nữa bị cường đạo giết chết, không thể truyền dương ra ngoài hành động hùng tráng lần này, vô cùng đáng tiếc. Bỗng nhiên y lại muốn tìm giấy bút làm một bài thơ tuyệt mệnh cực hay, lưu truyền chuyện hôm nay cho đời sau, danh lưu bất hủ.

Bên đám nữ quyến, ai nấy đều nghiến răng thống hận Tần Lâm, lại cảm thấy bất nhẫn thay Trương Tử Huyên. Nàng là thiên kim tướng phủ, dung mạo xinh đẹp như tiên, cộng thêm tài học bao la rộng lớn, vì sao lại gặp một tên phụ lòng như vậy, e rằng nàng đã đứt từng đoạn ruột, đau tới nỗi không muốn sống.

Trương Tử Huyên chớp chớp mắt nhìn Tần Lâm, quả nhiên như chúng nữ quyến hy vọng, khuôn mặt quốc sắc thiên hương của nàng trở nên xám xịt, con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm Thu cũng trở nên ảm đạm trong nháy mắt, đôi môi run rẩy một câu cũng không nói nên lời. Hiển nhiên trong lòng nàng đau khổ vô cùng nhưng đang cố nén, tình cảnh thê lương thương tâm như vậy, cho dù là người bằng sắt đá nhìn thấy cũng phải rơi lệ.

Không ít tiểu tỷ muội mềm lòng đã khóc thay Trương Tử Huyên, vì nàng gặp người không hợp, vì tao ngộ đau khổ của nàng.

- Họ Tần kia, lão tử cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, kể từ bây giờ coi như cắt bào đoạn nghĩa!

Tiểu Hầu gia Thường Dận Tự vung Cửu Hoàn Hậu Bối Khảm Sơn đao lên, soạt một tiếng cắt xuống một mảnh áo bào màu lục, giận dữ căm phẫn ném vào mặt Tần Lâm.

Tần Lâm tránh ra, xấu hổ hóa giận nói:

- Ta là vì muốn tốt cho các ngươi, nếu các ngươi không cảm kích, hừ, có quỳ xuống cầu xin lão tử cũng không ở lại nơi này. Lão tử là quan quân Cẩm Y Vệ, không giống các ngươi chẳng qua là công tử tiểu thư, nếu như thật sự đánh nhau chẳng lẽ lão tử là người thứ nhất nộp mạng?

Dứt lời Tần Lâm liền xé Phi Ngư phục ra vứt xuống đất:

- Không bồi đám ngu đần các ngươi nữa, Ngưu Đại Lực, tên mập, chúng ta đi!

Ngưu Đại Lực mắt hổ rưng rưng, mặt mũi lộ vẻ không dám tin:

- Ân công!

- Tần ca!

Lục mập cũng khẩn cầu nhìn Tần Lâm, mặt mập lần đầu tiên lộ vẻ nghiêm túc vô cùng.

- Giỏi, các ngươi giỏi lắm!

Tần Lâm giậm chân tức gần nổ phổi:

- Nếu các ngươi cũng muốn dâng mạng, vậy tự ta sẽ đi đầu hàng, các ngươi chờ xui xẻo đi.

Dứt lời Tần Lâm liền thở hổn hển nhảy lên Đạp Tuyết Ô Chuy, giục ngựa đi xuống chân đồi, vừa đi vừa kêu lớn:

- Các huynh đệ mặc áo đen, ta tới đầu hàng, không nên bắn tên loạn.

Bọn gia tướng, hộ viện bảo vệ đường lên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, kế đó ngăn hắn lại, lộ vẻ khinh bỉ.

- Vừa rồi nếu không nhờ ta, các ngươi đã sớm dâng mạng, bây giờ ta muốn đầu hàng chạy trối chết, các ngươi cũng có mặt mũi ngăn cản sao?

Tần Lâm lớn tiếng khiển trách bọn họ.

- Để cho hắn đi đi!

Thường Dận Tự giận dữ xung thiên quát lớn, gân xanh trên trán nổi lên:

- Để cho thứ người như thế ở chung một chỗ với chúng ta, quả thật là nỗi nhục.

Tần Lâm cười lạnh một tiếng, không để ý tới bọn gia tướng, vỗ ngựa từ từ đi xuống đồi, lớn tiếng kêu lên với đám người áo đen:

- Đầu hàng, đầu hàng! Các huynh đệ không nên bắn tên...

Đám người áo đen đều nhìn thấy hắn tranh chấp với đám người trấn thủ đường lên và Thường Dận Tự, ba tên thủ lĩnh người áo đen nhìn nhau, có vẻ khó có thể quyết định.

Chợt người áo đen ở giữa tay cầm trường thương gật đầu một cái, cất giọng ồm ồm nói:

- Nếu đầu hàng, chúng ta sẽ không bắn tên, bất quá ngươi cũng không nên giở trò.

Tần Lâm một tay nắm cương ngựa, một tay giơ lên thật cao ý nói không có mang bất kỳ vũ khí nào.

Nhắc tới cũng kỳ quái, đám người áo đen kế hoạch chu đáo, an bài nghiêm mật lại hết sức tin tưởng không nghi ngờ chuyện Tần Lâm đầu hàng, cũng không đề phòng nghiêm mật, có lẽ bởi vì chỉ có một mình hắn xuống đồi.

Khoảng cách rút ngắn còn mấy trượng, người áo đen sử trường tiên nói với hai vị thủ lĩnh hai bên tả hữu:

- Lần này cũng thú vị, vốn là muốn bắt một ổ gà con, lại vớ được một tên Bá Hộ Cẩm Y Vệ. Ha ha, tuy rằng bản giáo thua thiệt ở Tương Tây, nhưng chúng ta lại thắng một ván ở Kim Lăng...

Vừa nói chuyện, người nọ cười gằn run cổ tay lên, nhuyễn tiên giống như linh xà xuất động quét về phía mắt cá chân Tần Lâm. Trong lúc miệng nói cười mà trên tay phát động, vốn là xuất kỳ bất ý, tiên pháp lại mau lẹ tuyệt luân, cho rằng lần này sẽ kéo Tần Lâm rơi xuống lưng ngựa.

Y không biết Tần Lâm sớm có chuẩn bị, nhuyễn tiên gần quét tới hắn đã dùng sức kẹp hai chân vào bụng ngựa, Đạp Tuyết Ô Chuy thình lình xông nhanh về phía trước, một roi mắt thấy nhất định trúng đích lập tức rơi vào khoảng không.

Người áo đen mở miệng thóa mạ, thế nhưng Đạp Tuyết Ô Chuy là thiên lý mã nổi danh, phát động quá nhanh, hành động gì cũng không kịp nữa.

- Con cháu ưng trảo xem đây!

Thủ lãnh áo đen bên trái sử tụ tiễn nhanh tay hơn người, vừa quát vừa giơ tay lên, một đạo ngân quang bay về phía sườn trái Tần Lâm, đâm phập vào đó.

Tần Lâm hét thảm một tiếng, gục xuống trên lưng ngựa không biết sinh tử. Đạp Tuyết Ô Chuy tung cao bốn vó chạy như bay, bỏ rơi lại sau lưng nó hết thảy mưa tên bắn tới.

Bọn người áo đen đuổi không kịp, tên thủ lãnh sử nhuyễn tiên hỏi:

- Dương hiền đệ, tên con cháu ưng trảo kia còn có thể sống được hay không?

- Tụ tiễn của ta đã bắn trúng vào tim hắn.

Dương hiền đệ kia chỉ nói câu này, sau đó cũng ngậm miệng không nói nữa.

Tên sử nhuyễn tiên gật đầu một cái, y biết tụ tiễn của vị Dương hiền đệ này bách phát bách trúng, nếu y nói bắn trúng tim, vậy tên con cháu ưng trảo vừa rồi nhất định mất mạng.

----------- Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trên đỉnh đồi, Trương Tử Huyên khẩn trương mà mong đợi nhìn Tần Lâm giục ngựa chạy vào trận địch, bên tai bởi vì kích động mà lộ sắc đỏ bừng xinh đẹp. Chợt xa xa trông thấy Tần Lâm trúng tên, cúi người bằm rạp trên lưng ngựa sinh tử không biết, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch.

- Ha ha, họ Tần muốn bỏ chúng ta chạy trốn một mình, không nghĩ tới đầu hàng lại bị giết.

Lưu Kham Chi cười lạnh, âm dương quái khí nói:

- Đây mới gọi là cơ quan tính hết quá thông minh, sai lầm lọt bẫy mất tánh mạng!

- Không phải là như vậy!

Lục mập phản bác:

- Tần ca không phải loại người như vậy, nhất định là hắn muốn lừa gạt người áo đen đi xin cứu binh. Tên này chỉ cần quẩy mông là ta biết muốn đánh rắm thế nào, vừa rồi hắn gây chuyện như vậy, nhất định là vì muốn lừa gạt thổ phỉ không phòng bị nhân cơ hội xông ra, cho nên mập gia ta mới phối hợp với huynh ấy!

Trương Tử Huyên nghe lời nói này, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, cố nén không có lên tiếng đồng ý.

Tại sao Tần Lâm phải làm như vậy? Nàng nghĩ tới nguyên nhân sâu xa hơn Lục Viễn Chí, cũng gần sát chân tướng hơn.

Lưu Kham Chi bĩu môi hết sức khinh thường:

- Dù sao hắn đã chết, bất kể ngươi nói thế nào, ta chỉ cho hắn là hạng người lâm trận bỏ chạy ham sống sợ chết.

Chết? Tên mập phì cười một tiếng:

- Tần Đại ca mạng mèo, có chín mạng, ngươi nghĩ rằng huynh ấy có thể dễ dàng chết như vậy hay sao, không dễ dàng như vậy.

- Trưởng quan nhà ta sẽ không có việc gì…

Ngưu Đại Lực cũng chém đinh chặt sắt nói:

- Trời cao chiếu cố người lương thiện, Tần ân công sẽ trường thọ trăm tuổi, trăm con ngàn cháu.

Cố Hiến Thành, Cao Phàn Long giúp Lưu Kham Chi, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực tranh nhau cùng bọn họ, xem ra có vẻ sắp sửa đánh nhau.

Cổ Tử Hư vội vàng can bọn họ ra:

- Chớ tranh cãi những chuyện này làm gì, cho dù là Tần trưởng quan không chết, muốn xin cứu binh cũng phải được Thủ Bị cấp ấn thái giám trấn thủ Nam Kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK