Bên trong kinh sư đâu đâu cũng thấy cẩm y quan giáo, ngoài đường xuất hiện cẩm y quan giáo đeo đao tuần tra nhiều gấp mấy lần bình thường. Các nơi khách sạn trà lâu tửu quán cũng có ưng khuyển triều đình đủ các màu sắc các dạng cải trang ngấm ngầm giám sát. Phàm là nghe thấy khách nhân có khẩu âm là người ngoại địa, nhất định vểnh tai cẩn thận nghe, hoặc là dứt khoát bắt lại cẩn thận tra hỏi.
Chuyện an nguy kinh sư quan hệ trọng đại, Thuận Thiên phủ, Ngũ Thành Binh Mã ty, mười hai đoàn doanh, Đằng Tương tứ vệ đều bận rộn theo, toàn bộ kinh sư bị lật tung lên, bắt được vô số ăn trộm cường đạo bắt cóc. Mặc dù không bắt được yêu phỉ Bạch Liên giáo, nhưng cũng giúp cho trị an kinh sư trở nên rất tốt. Trong một thời gian dài sau đó, bộ khoái Thuận Thiên phủ hết sức nhàn rỗi, mập lên trông thấy.
Duy chỉ có bên Đông Xưởng lặng yên không một tiếng động, cách mấy ngày Tần Lâm đi vòng vòng, ngồi trên công tọa, không phải là uống trà xem báo cũng là tán gẫu giải sầu với Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực giống như không có chuyện gì.
Chẳng qua là chờ thi thể sai dịch bị hại chở về kinh sư, hắn đích thân tới linh đường cúng tế, đọc một bài văn tế do Từ Văn Trường làm, bỏ ra vài giọt nước mắt không bao nhiêu tiền, lại cấp cho rất nhiều tiền tử tuất.
Người trong Đông Xưởng bất kể phái nào cũng phải khen đôi câu: mặc dù vị Đốc Chủ này không chịu làm việc, lúc nào cũng tỏ ra dáng vẻ kẻ giàu sang nhàn hạ, thế nhưng vẫn còn biết thương kẻ dưới, tự mình bỏ tiền túi ra phát tiền tử, quả thật vô cùng hiếm có.
Hình Thượng Trí mất một vị Đại cữu ca, cũng không nổi trận lôi đình đi làm án, mà là theo chân Tần Lâm cùng nhau cắm hành vào mũi heo giả voi. Sau khi từ chỗ Trương Kình trở về, y cũng đã bình tâm tĩnh khí trở lại, không còn sa sầm nét mặt, chẳng qua là thỉnh thoảng liếc về phía Tần Lâm một cái, sau đó âm thầm cười lạnh.
Không bắt được những yêu nhân Bạch Liên Ma giáo, kinh sư náo loạn một mảnh, triều đình trách tội xuống, Đốc Chủ Đông Xưởng chắc chắn đứng mũi chịu sào!
Kẻ nghĩ như vậy dĩ nhiên không chỉ có Trương Kình và Hình Thượng Trí...
-----------
Cẩm Y Vệ tra xét khắp thành, khiến cho cả kinh sư rộng lớn trở nên náo loạn, dân gian cũng có hơi bàng hoàng sợ hãi. Dân chúng thị tỉnh truyền nhau đủ loại lời đồn, có người nói Bạch Liên giáo sắp sửa khởi sự, có kẻ nói Ma Quân giáng thế, thiên hạ đại loạn.
Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh thừa dịp thượng tấu, đạn hặc Đốc Chủ Đông Xưởng Tần Lâm ăn trên ngồi trốc, ngu muội hồ đồ, bên trong không thể tra rõ nguyên nhân cái chết sai dịch bản nha, bên ngoài không thể chế ngự Bạch Liên Ma giáo, thật sự không thể ngồi lâu trên ghế Đốc Chủ Đông Xưởng, xin Vạn Lịch chọn quan viên lão thành đắc lực tiếp nhiệm.
Đây có thể coi là chuyện ly kỳ của triều Đại Minh hai trăm năm qua, từ trước tới nay Hoàng đế muốn phái hoạn quan đi ra làm việc, bất kể là mỏ giám, thuế giám, hay là giám quân, đốc tào vận, các quan văn đều đồng thanh phản đối. Đến phiên Tần Lâm lại có quan văn thượng tấu, muốn đuổi hắn đi, đổi thành thái giám làm!
Hơn nữa từ trước tới nay Xưởng Vệ một thể, lần này người chết cũng là cẩm y quan giáo dưới quyền Lưu Thủ Hữu chiếm đa số. Khâu Tranh không đạn hặc cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, không đạn hặc Lạc Tư Cung và Trương Tôn Nghiêu cai quản hai Trấn Phủ Ty Bắc, Nam, chỉ một mực đạn hặc Tần Lâm mới vừa nhậm chức, thật sự là vừa thất đức lại vô sỉ.
Lập trường của đám sĩ lâm quan văn công bằng hơn, tỷ như Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh, thậm chí còn Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm, thấy phần tấu chương này chỉ lắc đầu không ngừng: Khâu Tranh hoàn toàn là chỉ hươu nói ngựa.
Nhưng bọn thủ cựu thanh lưu Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền, Giang Đông Chi, Lý Thực, Dương Khả Lập vân vân lại trở nên hăng tiết như gà chọi, cùng nhau hợp lực công kích, tấu chương bay đi như bươm bướm tới Thông Chính ty, nội các. Nếu không chỉ trích Tần Lâm làm việc bất lực, nói hắn ham chơi lười biếng, còn có lòng bất chính, vậy cũng nhắc tới chuyện Tần Lâm từng bị cách chức lưu đày, sợ rằng lòng mang oán hận, cho nên cố ý để mặc cho Bạch Liên Ma giáo hoành hành…
- Bổn cũ soạn lại, thật là ngu ngốc!
Ở Tần phủ, Từ Văn Trường Từ lão đầu tử lắc đầu than thở, bây giờ lão cảm thấy vô cùng kỳ quái là, vì sao lúc còn trẻ mình lại vọng tưởng có thể lăn lộn trong chốn quan trường như vậy!? Thời thế này sao mà thiếu người như Trương Cư Chính, Hồ Tông Hiến, lại thừa kẻ bất tài phá hoại như Vương Bản Cố, Giang Đông Chi!
Tần Lâm bật cười ha hả:
- Bọn ngu xuẩn dâng lên tận cửa cho ta đạp như vậy, thật sự là cầu còn không được.
-----------
Vào ngọ triều, trước Hoàng Cực môn, quả nhiên đám thủ cựu thanh lưu phát động chinh phạt thanh thế thật lớn. Lần này ngay cả quân sư đầu chó Cố Hiến Thành cũng lên ngựa ra trận, đạn hặc Tần Lâm hèn nhát bất tài, căn bản không thể làm Đốc Chủ Đông Xưởng.
Quả nhiên là chữ quan có hai cái miệng, muốn nói thế nào cũng được. Tần Lâm Đông độ Phù Tang, Bắc định Âm Sơn, nhiều lần phá kỳ án, trong miệng Cố Hiến Thành lại trở nên tệ hại tới cực điểm. Lá gan hắn còn nhỏ hơn gan thỏ, tính tình lười biếng hơn heo, trong quan trường có thứ người như thế tồn tại, hoàn toàn là xúc phạm và vũ nhục đối với triều Đại Minh.
Cố Hiến Thành và bọn thủ cựu thanh lưu khai hết hỏa lực, các vị nối đuôi nhau thượng tấu, dường như Tần Lâm là con chuột qua đường, ai ai cũng có thể đạp vài cái.
Không thể không nói, lần này thủ cựu thanh lưu phản kích là vô cùng sắc bén, lần trước Tần Lâm bảo vệ Chu Ứng Trinh khiến cho toàn bộ quan văn tập đoàn trở nên cảnh giác, cho nên thanh thế phản pháo cũng đặc biệt lớn.
Rất nhiều quan văn trung lập quan sát ba vị phụ thần đứng đầu ban, nhất là Thủ Phụ.
Thân Thời Hành ngậm miệng không nói, đối phó Trương Tứ Duy, lão có thể hợp tác mật thiết với Tần Lâm. Nhưng bây giờ lão đã ngồi vững vàng vị trí Thủ Phụ, chỉ cần không đắc tội ai là có thể yên ổn làm tiếp, vì vậy lão cũng chỉ muốn yên ổn làm tiếp.
Số thanh lưu ngôn quan còn lại không thuộc về cựu đảng tập trung chú ý động tĩnh của Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm. Sau khi Trần Giá Ngô Đoài đi rồi, Triệu lão tiên sinh chính là nhân vật đứng đầu thanh lưu.
Mắt Triệu Cẩm nửa mở nửa khép, nhìn đám người Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền, Cố Hiến Thành ra sức biểu diễn, khóe miệng lão khẽ lộ ra một nụ cười, không ai biết được rốt cục là động viên hay là châm chọc.
Rốt cục Vạn Lịch trên ngự tọa nhíu mày một cái, chậm rãi mở miệng nói:
- Tần ái khanh, trẫm đã nghe nói ngươi có bản lãnh mắt thần như điện, động triệt u minh, nhưng lần này ngươi có lời gì để nói?
Đúng đúng đúng, bệ hạ, cách chức Đốc Chủ Đông Xưởng của hắn đi! Trương Kình đứng sau ngự tọa cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thời, gương mặt già cười nhăn nhúm.
Trương Thành nhíu mày một cái: Tần Đốc Chủ ôi Tần Đốc Chủ, từ trước tới nay ngươi chưa từng làm cho nhà ta thất vọng...
Sắc mặt Tần Lâm nghiêm nghị, bước ra ban tấu:
- Vi thần cho rằng truy xét vụ án chỉ là chuyện nhỏ, bảo đảm an nguy kinh sư, nhất là hoàng thành mới là chuyện lớn. Cho nên vi thần đem lực lượng chủ yếu dùng cho phòng thủ hoàng thành, chỉ cầu vạn vô nhất thất. Về phần tập nã hung phạm, giết gà không cần dùng dao mổ trâu, cứ giao cho cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu là được.
Trung hiếu nhân nghĩa, chữ trung đứng đầu, Tần Lâm tỏ vẻ mình trung thành báo quân, lời nói này bừng bừng chính khí, không hề đỏ mặt chút nào.
Lưu Thủ Hữu đang vuốt bộ râu đen nhánh dưới cằm, dáng vẻ vô cùng tự đắc, nghe thấy câu này nhất thời toàn thân mềm nhũn, trong lòng như có tám vạn thớt thảo nê mã gào thét mà qua. Tần Lâm muốn bới lông tìm vết không nói, câu ‘giết gà không cần dùng dao mổ trâu’ quả thật vô cùng xúc phạm, chẳng lẽ Tần Lâm ngươi là dao mổ trâu, ta là dao giết gà sao…
Thế nhưng Vạn Lịch nghe lời này cảm thấy lọt tai, mỉm cười gật đầu liên tục. Trong mắt y, đương nhiên là an nguy của hoàng thành, Tử Cấm thành quan trọng gấp trăm lần chuyện truy xét hung thủ, báo thù cho những ưng khuyển Xưởng Vệ bị hại. Hơn nữa theo Vạn Lịch thấy, quả thật Tần Lâm đắc lực hơn Lưu Thủ Hữu nhiều, hắn phòng thủ bên trong thành, Lưu Thủ Hữu đi ra ngoài bắt hung thủ cũng là phân công vô cùng thích hợp.
Các quan văn ngơ ngác nhìn nhau, ngàn vạn lần không ngờ rằng Tần Lâm lại giở trò này, nhất tề nhổ toẹt xuống đất. Trên đời này quả thật chỉ có da mặt tên Tần Lâm này dày đến mức như vậy…
Khâu Tranh còn muốn vãn hồi thế cục bèn nói:
- Tần Đốc Chủ nói như vậy, thứ cho Khâu mỗ không dám tán đồng, từ trước tới nay Xưởng Vệ một thể, cần gì tỏ ra bảo thủ như vậy?! Hai nhà cần phải chân thành hợp tác, vừa phải bảo vệ cung cấm hoàng thành vạn vô nhất thất, lại phải tập nã hung thủ, tiêu diệt Ma giáo, đây mới là đạo lý gồm đủ cả gốc lẫn ngọn.
Tần Lâm chợt trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Khâu Tranh giống như vừa phát hiện tân đại lục, sau đó vỗ tay một cái:
- Khâu Thị Lang nói có lý, rất có đạo lý!
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn gánh vác cả trọng trách tầm nã hung thủ sao? Khâu Tranh thật sự không hiểu được.
Cố Hiến Thành giật nảy mình, theo hiểu biết của tên này đối với Tần Lâm, biết rằng hơn phân nửa Tần Đốc Chủ lại muốn làm chuyện xấu, hơn phân nửa Khâu Tranh sẽ bị mắc bẫy không có cách nào thoát được.
Quả nhiên Tần Lâm thình lình đổi giọng, hắng giọng nói:
- Khâu Thị Lang đã có lòng trung thành với nước như vậy, bản đốc cần gì phải đoạt chuyện tốt của người?! Hình bộ Lục Phiến môn cũng có trách nhiệm tập nã yếu phạm, trong Lục Phiến môn cao thủ như mây, phải chân thành hợp tác với Lưu Đô Đốc, đào xới hang ổ nhất cử tiêu diệt Ma giáo. Bệ hạ, vi thần nguyện lấy toàn bộ tài sản tánh mạng bảo cử Khâu Thị Lang đốc thúc án này!
Lúc này đến phiên trong lòng Khâu Tranh như có mười vạn thớt thảo nê mã gào thét mà qua, lúc này mới nhớ ra mình là Hình bộ Thị Lang, Hình bộ Lục Phiến môn cũng có trách nhiệm tập hung phá án, bị Tần Lâm vòng tới vòng lui vòng sang đầu mình.
Triệu Ứng Nguyên vội vàng ra ban cứu giúp, đứng ra hơi chần chờ trong chốc lát, trong lòng vừa mới chuẩn bị sẵn lời lẽ bẩm tấu.
Không ngờ rằng Tần Lâm thấy y đứng ra lập tức tỏ vẻ vui mừng, hắng giọng nói:
- Thì ra Triệu Tự Khanh cũng trung thành không cam lòng tụt hậu sau người khác, bội phục bội phục! Đại Lý tự và Hình bộ cùng nằm trong Tam Pháp Ty, có trách nhiệm thẩm lý đại án, xét xử hình ngục. Ôi chao, nói vậy hẳn là Triệu Tự Khanh cũng muốn chân thành hợp tác với Khâu Thị Lang… Chẳng hay là xét xử án cũ của Ma giáo tra tìm đầu mối trong đó, hay là chờ Khâu Thị Lang bắt được yêu nhân Ma giáo, Triệu Tự Khanh sẽ tra hỏi tận tường vậy?
Sắc mặt Triệu Ứng Nguyên nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, thoạt xanh thoạt đỏ, há hốc mồm cứng lưỡi nói không ra lời. Nếu bảo y nói lễ nghĩa liêm sỉ thiên lý nhân dục gì đó, y có thể dõng dạc nói mấy ngày mấy đêm. Nhưng bảo y giúp đỡ Khâu Tranh bắt Ma giáo yêu phỉ, chỉ sợ hai người bận rộn cả đời, ngay cả cọng lông của địch nhân cũng không bắt được.
Tần Lâm nói xong tựa hồ cũng không bỏ qua, lại đưa ánh mắt nhìn về phía đám văn thần, dường như đang tìm con mồi khác.
Ánh mắt hắn nhìn tới đâu, các văn thần xôn xao tới đó, Phủ Doãn Thuận Thiên, Tuần Thành Ngự Sử nhanh chóng lui về phía sau tránh né, ngay cả Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm Triệu lão tiên sinh cũng nghiêng mặt sang bên làm bộ không nhìn thấy... Không đùa được, trong Tam Pháp Ty trừ Hình bộ, Đại Lý tự ra còn có Đô Sát viện, chớ để cho Tần Lâm nêu tên mình ra.
Nói cẩm y Lưu Đô Đốc cũng không sao, bảo những Đại nhân tiên sinh Khâu Tranh, Triệu Ứng Nguyên, Triệu Cẩm này đi bắt yêu phỉ Ma giáo, chắc chắn là khó như lên trời.
Tần Lâm mắt hổ rưng rưng, hướng về phía Vạn Lịch hành đại lễ, tay chỉ Khâu Tranh, Triệu Ứng Nguyên, khẳng khái dõng dạc nói:
- Bệ hạ, Khâu Thị Lang, Triệu Tự Khanh hết dạ trung thành, vi thần cảm phục không dứt, nay lấy tánh mạng cả nhà bảo cử hai vị phụ trách tra án này, tất có thể trong vòng một năm quét sạch yêu phỉ, nhất cử san bằng Ma giáo!
Khâu Tranh và Triệu Ứng Nguyên ngây người tại chỗ, hai người cũng sắp bật khóc: họ Tần, ngươi thật là ác độc, chẳng những phải san bằng Ma giáo, còn hạn định trong vòng một năm... Ngươi, ngươi cứ lột da rút gân chúng ta còn hơn!
Vạn Lịch trên ngự tọa thấy đám văn thần sĩ đại phu nếm mùi đau khổ cũng sắp sửa cười lộn ruột. Y đích thân nắm triều chính đã có hai năm, dần dần nếm mùi đau khổ vì những văn thần này. Tên nào tên nấy gian giảo trơn tuột, thế nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng nói nhân nghĩa đạo đức, khiến cho y cũng không có cách nào. Duy chỉ có Tần Lâm giở trò ăn vạ, lừa cho đám xảo quyệt lão luyện quan trường như Khâu Tranh, Triệu Ứng Nguyên không ngừng kêu khổ, cho dù là Vạn Lịch cũng có cảm giác khoái chí.
Dầu gì Vạn Lịch cũng rất rõ ràng, để cho Khâu Tranh, Triệu Ứng Nguyên đi bắt Bạch Liên yêu phỉ, không bằng trực tiếp bảo bọn họ treo cổ quách cho xong, lại nói muốn cân bằng triều cục còn phải dùng tới những người này, bèn cười một tiếng cho qua:
- Được rồi được rồi, Tần ái khanh đứng lên đi, Khâu, Triệu hai khanh trung thành báo quốc như vậy, trẫm đã biết rõ ràng. Bất quá các quan văn ngồi mà luận đạo, bàn việc triều chính đã quen, muốn tập nã yêu phỉ như thế phải cần đến nhanh vuốt của đám Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ các ngươi. Tần ái khanh phòng thủ bên trong thành, Lưu ái khanh tập nã hung đồ, cứ quyết định như vậy!
Phù... Khâu Tranh, Triệu Ứng Nguyên vội vàng tạ ơn, hai người như vừa từ dưới nước chui lên, y phục toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lưu Thủ Hữu không có cách nào khác, chỉ có thể hậm hực trừng mắt nhìn Tần Lâm một cái, cũng quỳ xuống tiếp chỉ. Phòng thủ bên trong thành dễ dàng, tập nã hung phạm, những cao thủ Bạch Liên giáo chạy loạn khắp thiên hạ, vào lúc này nói không chừng đã ở ngoài mấy trăm dặm thậm chí ngàn dặm, cho dù là cao thủ Xưởng Vệ ra hết cũng không thể nào bắt được.
Tất nhiên Tần Lâm tươi cười, cao thủ Bạch Liên giáo tới đây chỉ là muốn đón A Sa, A Sa về tổng đàn lên ngôi làm Thánh giáo chủ, đã dẫn theo đám cao thủ sớm rời khỏi kinh sư, nhiệm vụ phòng thủ bên trong thành thật sự là quá đơn giản.
-Lưu Đô Đốc, bản đốc bằng lòng xuất ngoại phá án, nhất cử bắt hung thủ, thế nhưng bệ hạ vô cùng tin tưởng Lưu Đô Đốc ngài, không thể làm gì khác hơn là nhường công lao này cho Đô Đốc ngài.
Sau khi tan triều, Tần Lâm lộ vẻ tiếc nuối nói với Lưu Thủ Hữu như vậy, miệng còn chắc lưỡi mấy tiếng, dường như rất muốn đổi nhiệm vụ với Lưu Thủ Hữu.
Đáng thương Lưu Đô Đốc giận đến cả người phát run, vì sao gặp phải tên lưu manh Tần Lâm này lại xui xẻo như vậy. Phòng thủ bên trong thành dĩ nhiên thỏa đáng, trong ngoài tăng cường đề phòng, mười vạn tinh binh kinh doanh cộng thêm Đằng Tương tứ vệ, còn có đông đảo cao thủ Xưởng Vệ, Bạch Liên giáo sao dám tới vuốt râu hùm!? Ngược lại, nhiệm vụ y tập nã yêu phỉ, không biết tới năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành...
Lưu Đô Đốc đang trầm tư, suy nghĩ có nên giở ra thủ đoạn giết lương dân mạo lãnh công hay không. Thật ra cũng không cần phải giết lương dân, chỉ cần tìm đám sơn tặc thổ phỉ lục lâm nào đó giết chết, dùng thi thể bọn chúng giả là yêu phỉ Bạch Liên giáo, dùng để đối phó cho có lệ với triều đình, bất quá làm chuyện này không thể để cho Tần Lâm vạch trần.
Khâu Tranh và Triệu Ứng Nguyên được đám người Giang Đông Chi, Lý Thực, Cố Hiến Thành tiền hô hậu ủng đi ra, sắc mặt hai người trắng bệch, bước chân có vẻ không vững. Mới vừa rồi thiếu chút nữa bị Tần Lâm gài vào tròng, thử nghĩ văn thần hai tay trói gà không chặt đi bắt Bạch Liên giáo, không phải là ông Thọ uống thuốc độc, sợ mạng mình quá dài sao?!
- Khâu Thị Lang, Triệu Tự Khanh, dừng bước, xin dừng bước.
Tần Lâm lớn tiếng chào hỏi đầy nhiệt tình, sải bước đi như chạy tới, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối đấm vào lòng bàn tay:
- Ôi, mới vừa rồi hai vị trung quân báo quốc như vậy, bản đốc thật sự bội phục vô cùng. Đáng tiếc bản đốc lấy toàn bộ tài sản bảo cử hai vị, bệ hạ vẫn không chịu ân chuẩn, thật là minh châu bị phủ bụi trần, ngôn lộ tắc nghẽn. Lần này Tần mỗ sẽ về nhà chuẩn bị quan tài, một lần nữa mang quan tài can gián cho tới chết, bất kể thế nào cũng phải tranh giùm hai vị một phen!
Mồ hôi hột trên trán Khâu Tranh lại bắt đầu rơi xuống ròng ròng, Tần Đốc Chủ ôi Tần Đốc Chủ, ngươi thật là ác độc!
Triệu Ứng Nguyên càng cực kỳ bất đắc dĩ, tên Tần Lâm này không gì không làm được, trò mang quan tài can gián cho tới chết hắn cũng đã từng chơi qua.
Ngô Trung Hành, Triệu Ứng Nguyên nghe vậy chán nản, sở dĩ thanh danh hai người bọn họ rộng khắp thiên hạ, cũng là vì chịu đình trượng trong chuyện Trương Cư Chính đoạt tình năm xưa. Nhưng chẳng những Tần Lâm cũng từng chịu qua đình trượng, còn đã từng mang quan tài can gián cho tới chết, đây chính là thủ đoạn cao cấp mà bọn họ cũng chưa từng làm qua.
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực, thậm chí Triệu Cẩm và các vị Ngự Sử ngôn quan ở xa hơn nghe nói như vậy, ai nấy đều ghê tởm suýt chút nữa muốn phun ra ngoài. Bọn họ làm ngôn quan đều lấy miệng lưỡi cầu vinh, thích nhất là tố cáo đạn hặc gian nịnh đương triều, ngôn lộ không thông, làm ra vẻ trên đời này thảy đều trọc cả, chỉ có ta thanh. Thế nhưng không ngờ rằng báo ứng đời này tới nhanh như vậy, vật đổi sao dời, rốt cục cũng tới phiên Tần Lâm nói những lời này.
Thiên đạo tuần hoàn, báo ứng chẳng sai.
- Yêu nghiệt, Tần cô gia thật là yêu nghiệt!
Từ Đình Phụ ngẫu nhiên thấy cảnh tượng này, thở dài thật dài.
Từ Văn Bích vuốt vuốt râu:
- Bàn về bản lãnh đùa giỡn vô lại giữa triều đình, thiên hạ này quả thật không có ai hơn được hắn.
Hai cha con bèn nhìn nhau cười.
Bên trong đám thanh lưu rốt cuộc còn có Cố Hiến Thành lão mưu thâm toán, cứng rắn bất khuất, y gân cổ giận nói:
- Tần Đốc Chủ, không nên tiểu nhân đắc chí ngông cuồng như vậy, cần phải biết trách nhiệm phòng thủ bên trong thành không nhỏ, vạn nhất để xảy ra chuyện gì, e rằng Đốc Chủ muôn thác không đủ đền tội!
Tần Lâm cau mày lại:
- Ủa, dường như Cố tiên sinh rất hy vọng cung cấm xảy ra chuyện, chuyện này có vẻ khác thường…
Cố Hiến Thành há hốc mồm cứng lưỡi không thể trả lời, mặt đỏ lên, quyết định không tranh cãi với Tần Lâm nữa, cùng các vị đồng đảng bỏ chạy vắt giò lên cổ.
Tần Lâm khinh bỉ giơ ngón tay giữa lên sau lưng bọn họ.
Ai ngờ Cố Hiến Thành nói một lời thành sấm, sáng sớm hôm sau Tần Lâm liền nhận được tin tức xấu, hắn kinh ngạc đến nỗi vỗ án: trời ơi, Cố Hiến Thành là miệng quạ đen!
-----------
Bầu trời dần dần sáng, Tử Cấm thành từ trong ngủ mê dần dần tỉnh lại, tiếng xe cút kít kéo phân vang lên ken két. Từ Thần Võ môn ra ngoài, đủ các loại xe chở các thực phẩm tươi thịt gà, vịt, cá… từ phương hướng Thái Thị khẩu vận chuyển vào trong cung.
Khói bếp bay lên lượn lờ, Ngự Thiện phòng bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng cho các quý nhân. Chủ nhân của một tòa cung thất thức dậy, lập tức có thật nhiều thái giám cung nữ bận rộn múc nước rửa mặt, phục dịch rửa chân, trang điểm mặc y phục, tiếng bồn chậu va vào nhau loảng xoảng.
Trịnh quý phi ở Ninh Tú cung, khác với những nơi khác. Bởi vì Hoàng thứ tử Chu Thường Tuân vẫn chưa đầy hai tuổi, sáng sớm thức dậy muộn một chút, cho dù là các nơi khác thức giấc cũng phải rón rén tay chân, cẩn thận gấp bội so với bình thời, cố gắng hết sức không để phát ra âm thanh.
Nếu ai không cẩn thận quấy rối đến Hoàng thứ tử, Trịnh nương nương cũng sẽ không dung tha cho, tuy rằng nàng hoa dung nguyệt mạo nhưng thủ đoạn lợi hại vô cùng.
Nhưng trời định sáng sớm hôm nay không khí yên lặng của Ninh Tú cung bị phá vỡ, một tiếng la thê lương vang lên xé rách trời không, chấn động khiến cho mọi người cảm thấy tim đập thình thịch.
Oa, oa... Chu Thường Tuân khóc lớn lên.
- Có chuyện gì vậy?
Thanh âm lạnh lùng của Trịnh Trinh từ trong cung thất vang lên.
Bọn cung nữ thái giám đã sớm phân ra vài người, dưới sự hướng dẫn của Thuận công công chạy về phương hướng vang lên thanh âm. Thật ra thì cũng không bao xa, ở bên trong tường Ninh Tú cung, một dãy phòng xá dài đến gần tường cung phía Tây, trong đó có một gian đang mở cửa. Miệng tiểu hoạn quan Đức Hỉ còn chưa khép lại, đang hoảng sợ kinh hồn khiếp vía nhìn vào trong phòng.
Đây là căn phòng của cung nữ Ngô Tán Nữ, nàng là cung nữ hết sức được sủng ái bên người Trịnh Trinh, cho nên có một căn phòng đơn độc.
Thuận công công dẫn người còn chưa đi tới cửa, sắc mặt của bọn cung nữ thái giám đi theo đã trở nên hết sức khó coi. Bởi vì bọn họ ngửi thấy trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, quả thật là ập vào mũi người ta.