Mục lục
Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà nỗi đau cực lớn trước khi chết làm cho khuôn mặt Chu Ứng Trinh trở nên méo mó, không còn phong lưu tiêu sái như khi còn sống mà cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

Đồng thời sắc mặt của y phát xanh, đôi môi cũng tím bầm, chính là đặc điểm thân thể thiếu dưỡng khí đến cực độ trước khi chết gây ra bên ngoài thi thể.

Thoạt nhìn rất giống tự ải.

Không, tuyệt không thể nào! Tần Lâm ra sức nắm chặt quả đấm, hai mắt bắn ra hàn quang bốn phía, hắn biết đây là âm mưu vừa nhằm vào Chu Ứng Trinh, cũng vừa nhắm vào mình.

Đây là ám sát!

- Ôi… Thành Quốc Công đang tuổi hùng phong anh phát, vì sao lại nhắm mắt xuôi tay như vậy… Thật sự khiến cho bản đốc vô cùng tiếc nuối, lại không hiểu vì sao!

Thanh âm của Lưu Thủ Hữu làm người ta vạn phần chán ghét lại một lần nữa không lỡ thời cơ, xuất hiện ở địa phương không nên xuất hiện nhất. Thế nhưng sắc mặt y còn tỏ ra ba phần kinh ngạc bảy phần tiếc nuối, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dường như trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận cái chết của Chu Ứng Trinh.

Bên trái Lưu Thủ Hữu là Trương Tôn Nghiêu, bên phải là Lạc Tư Cung, trong đó Lạc Đô Đốc tựa hồ cố ý giữ khoảng cách hơi xa một chút, bọn đường thượng quan cẩm y Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân theo sát phía sau, vội vàng đi tới.

Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đều có thám tử trải rộng trong ngoài kinh thành, Thành Quốc Công bị ám sát, Lưu Thủ Hữu dẫn dắt thuộc hạ tới vốn là chuyện trong bổn phận, dưới tình huống không được ra lệnh, sai dịch Đông Xưởng cũng sẽ không cố ý ngăn trở.

Tần Lâm liếc Lưu Thủ Hữu một cái, ánh mắt lại trở về thi thể Chu Ứng Trinh, lạnh lùng nói:

- Không ngờ rằng Lưu Đô Đốc tới nhanh như vậy, còn quan bào ô sa hết sức chỉnh tề, quả thật là công trung với nước.

Quả thật là như vậy, Lưu Thủ Hữu thân mặc Phi Ngư phục, đầu đội ô sa không cánh, lưng đeo ngọc đái dương chi, thoạt nhìn không giống như đang ở nhà nghe được tin tức vội vã dẫn người chạy tới, mà giống như ngồi sẵn trong nha môn chờ tin.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và bọn sai dịch Đông Xưởng thi nhau cười lạnh không ngừng.

Lưu Thủ Hữu ửng đỏ mặt, bị Tần Lâm mỉa mai cũng không tìm được lời giải thích phản bác, không thể làm gì khác hơn là hừ lạnh một tiếng:

- Thật sự không ngờ rằng hổ giá Tần Đốc Chủ ở chỗ này còn xảy ra chuyện khiến cho người ta không thể tưởng tượng như vậy. Chức trách bản đốc tại thân, rốt cục vì sao Thành Quốc Công chết như vậy!?

Vừa dứt lời, đám đường thượng quan cẩm y Trương Tôn Nghiêu, Bàng Thanh thảy đều nhìn Tần Lâm không có hảo ý. Mà Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng đám sai dịch Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu, Vũ Hóa Điền mới vừa chạy tới, ai nấy cảm thấy tim mình như chìm xuống.

Không hổ là lão hồ ly chấp chưởng Cẩm Y Vệ hơn mười năm, Lưu Đô Đốc có chuẩn bị mà đến, hỏi lời này rất độc. Hôm nay Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh vui chơi uống rượu tìm hoa với các tân khách ở Quần Phương các, Đốc Chủ Đông Xưởng Tần Lâm cũng ngồi ở đây, bốn phía giăng đầy sai dịch Đông Xưởng. Bây giờ Chu Ứng Trinh xảy ra chuyện gì, tự nhiên Đông Xưởng phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, thậm chí bản thân chính là kẻ hiềm nghi lớn nhất trong cái chết của Chu Ứng Trinh!

Tuy rằng Chu Ứng Trinh cùng Tần Lâm là bằng hữu chí giao, hiện tại y đã chết không có cách nào mở miệng, bọn Lưu Thủ Hữu ra sức xuyên tạc phụ họa như vậy, thử hỏi làm sao tránh khỏi hiềm nghi. Một khi tạo thành luận điệu ‘Đồng minh phản bội, Đốc Chủ Đông Xưởng mưu hại Thành Quốc Công’, tự nhiên Tần Lâm sẽ rơi vào thế cực kỳ bất lợi. Thanh lưu công kích, rơi vào quẫn cảnh giữa triều, đồng minh nghi ngờ sẽ làm cho hắn đối phó mệt mỏi, đấu đá với Trương Kình cũng sẽ làm thay đổi thế công thủ giữa hai bên.

Danh tiếng Đốc Chủ Đông Xưởng từ trước tới nay vẫn không tốt lắm. Cứ xem đám thủ hạ sai dịch của hắn thì biết, diện mục Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền dữ tợn, Hoắc Trọng Lâu hung bạo vô cùng, ngay cả Lưu Tam Đao cũng giống như lão hồ ly ăn thịt người không nhả xương. Nói là Tần Lâm hạ sát thủ sau khi trở mặt với Chu Ứng Trinh, chỉ sợ sẽ có không ít quần chúng không rõ chân tướng quyết định tin tưởng.

Trong lúc bọn thuộc hạ đang toát mồ hôi lạnh toàn thân lo thay cho Tần Lâm, hắn vẫn chăm chú quan sát thi thể, tỏ ra bình thản nói:

- Tiểu Chu là bằng hữu của ta, y chết ngay dưới mắt ta, ta phải đòi lại công bằng cho y.

Thanh âm hắn bình tĩnh không mang theo chút gợn sóng phập phồng, phảng phất đang nói một chuyện hết sức tầm thường đơn giản, miêu tả một sự thật ai ai cũng biết. Nhưng trong vẻ bình thản lại tràn đầy tự tin, làm tất cả mọi người tại trường phải kinh sợ trong lòng.

Bởi vì người nói lời này là Đề Đốc Đông Xưởng Vũ Xương Bá Tần Lâm mắt thần như điện, xét âm đoán dương, nhiều lần phá kỳ án.

Cho dù là cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu cũng có khoảnh khắc bị thái độ bình tĩnh này chấn nhiếp.

Vì vậy y thẹn quá hóa giận hừ lạnh một tiếng lần nữa, lệnh cho Bàng Thanh đi phối hợp Tần Đốc Chủ kiểm nghiệm thi thể.

Cẩm Y Vệ chuyên điều tra phá khâm mệnh yếu án, tập nã đại gian ác nghịch, Đông Xưởng ngoài chuyện đó ra còn có chức quyền giám đốc Cẩm Y Vệ. Bây giờ là Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh gặp chuyện không may, Đông Xưởng có quyền phá án, từ trước đến nay Xưởng Vệ một thể, dĩ nhiên Cẩm Y Vệ cũng có quyền tham dự.

Nhưng Bàng Thanh vẫn biết rõ ràng phân lượng của mình, tuy rằng phụng mệnh Lưu Thủ Hữu nhắm mắt đi lên trước nhưng cũng không dám vượt quyền, trước hết thi lễ với Tần Lâm.

Nếu như quyền yêm nhậm chức Đốc Công Đông Xưởng, ngay cả cẩm y Đô Đốc gặp mặt cũng phải quỳ hành lễ, nhưng Lưu Thủ Hữu tư cách lão luyện còn từng là cấp trên Tần Lâm, tự nhiên không cần như vậy. Bọn Bàng Thanh lại nhất định phải giữ bối phận tôn ti trên dưới, cho dù y là tâm phúc của Lưu Thủ Hữu cũng không thể tỏ ra vô lễ với Tần Lâm trước mặt mọi người.

Tần Lâm cũng không nói nhiều lời, bọn Lục Viễn Chí đã đốt đèn đuốc sáng choang mang tới. Hắn bèn ngồi xổm người xuống, trước hết vạch mắt Chu Ứng Trinh ra quan sát.

Quả nhiên phát hiện ở kết mạc mắt rất nhiều điểm máu li ti bằng đầu kim.

Kết mạc mắt là nơi nối liền nhãn cầu và màng trong mí mắt, bao trùm bên trên lòng trắng. Vị trí này có rất nhiều mạch máu nhỏ như tơ, nếu như người thức đêm dùng mắt quá độ, những mạch máu nhỏ này sẽ ứ huyết, khiến cho mắt trở nên đỏ ngầu.

Khi cổ người bị ngoại lực chèn ép, huyết áp phần đầu mặt sẽ gia tăng kịch liệt, những mạch máu nhỏ như vậy sẽ bị vỡ. Khi thân thể con người rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí cực độ, mạch máu cũng vì thiếu dưỡng khí mà để cho máu thấm qua dễ dàng hơn, khiến cho ứ máu.

Những mạch máu nhỏ li ti ở kết mạc mắt vô cùng mỏng manh yếu ớt, lại có lòng trắng làm nền, một khi ứ máu cũng sẽ bị phát giác rất dễ dàng, cho nên kết mạc xuất huyết là dấu hiệu quan trọng cho thấy nạn nhân bị ngạt thở.

Lúc Tần Lâm lệnh cho Lục Viễn Chí ghi chép lại hiện tượng này, Bàng Thanh lộ vẻ sửng sốt một chút, thân là kiện tướng đắc lực dưới quyền Lưu Thủ Hữu, thế nhưng y lại không biết chuyện này.

Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu vốn đang nghi ngờ Tần Lâm cố ý giở trò che mắt, hiện tại thấy phản ứng của Bàng Thanh biết cũng không phải Tần Lâm giả bộ, nhất thời trao đổi ánh mắt với nhau.

Kế đó Tần Lâm nhẹ nhàng lật thi thể Chu Ứng Trinh lại, kiểm tra vết thắt trên cổ.

Lần này Bàng Thanh có đất dụng võ, không kịp chờ đợi vội vàng nói:

- Vết thắt sau cổ hình chữ Bát không giao nhau, không phải là bị người khác siết cổ, Tẩy Oan Tập Lục của Tống Đề Hình có ghi lại điểm này.

Phàm là hành hung siết cổ, sợi dây sẽ để lại vết siết chéo trên cổ người chết. Bởi vì bất kể hạ thủ từ chính diện hay là phía sau người bị hại cũng phải vòng sợi dây một vòng xung quanh cổ nạn nhân, sau đó nắm lấy hai đầu dây siết chặt. Như vậy hai tay của hung thủ sẽ khuếch trương hướng ra ngoài tương tự với động tác vận động khuếch trương ngực, ngoài ra những động tác khác sẽ không thuận tay, lại rất dễ dàng làm cho nạn nhân sinh ra phản kháng, hơn nữa trong thời gian ngắn không cách nào gây ra tác dụng chí mạng giết chết.

Mà treo cổ tự vận lại bất đồng, là lợi dụng bản thân sức nặng thân thể con người kéo xuống. Như vậy dây treo vào cổ cũng sẽ không sinh ra vết siết ở sau cổ, toàn bộ vết siết sẽ có hình chữ Bát mở miệng ở phía sau cổ, đây gọi là chữ Bát không giao nhau.

Tần Lâm gật đầu đồng ý với phán đoán của Bàng Thanh:

- Không sai, vết siết chữ Bát không giao nhau, hơn nữa phía trước sâu hơn, phía sau cạn hơn, chính là đặc điểm của treo cổ tự vận.

Thân thể con người bị treo trên dây, mặt trước cổ chịu lực lớn nhất, vết thắt sâu nhất, hai bên chịu lực ít hơn nên vết siết sẽ cạn hơn nhiều, trên thực tế chuyện này rất khó bị ngụy tạo.

Bàng Thanh thầm than một tiếng trong lòng, Tần Lâm thân là Đốc Chủ Đông Xưởng, kiến thức nghiệm thi lại đầy đủ như vậy, còn cao hơn mình, lại đích thân làm mọi việc. Còn Lưu Đô Đốc của mình vẫn khoanh tay đứng nhìn ở ngoài hai trượng, không khỏi lộ vẻ hơi thua sút.

- Chẳng lẽ là tự sát…?

Lục Viễn Chí nhỏ giọng lẩm bẩm, trước kia y hay oán trách Tần ca chiếu cố mối làm ăn, lần nào cũng bắt y kiểm nghiệm thi thể. Lần này Tần Lâm đích thân kiểm nghiệm, tên mập đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn chằm chằm, trong lòng có cảm giác không nắm chắc, toàn thân không được tự nhiên.

Ngưu Đại Lực ngoác miệng thật rộng, liếc bằng hữu một cái, Chu Ứng Trinh sống tốt như vậy cần gì tự sát, chẳng lẽ y không muốn làm Quốc Công gia nữa sao?!

Tần Lâm lại lột trần thi thể, kiểm nghiệm cẩn thận khắp nơi, không tìm được chút ngoại thương nào.

Kết hợp các loại tình huống của thi thể, tra rõ nguyên nhân cái chết, kết luận chính là treo cổ mà chết, vừa không tồn tại các nguyên nhân bị giết, cũng loại bỏ khả năng sau khi bị người khác bóp cổ ngụy tạo thành treo cổ.

Bất quá cùng là treo cổ cũng tồn tại hai khả năng: tự sát và bị giết.

Về thời gian phần tử vong ngược lại rất dễ phán đoán, từ khi Chu Ứng Trinh vào phòng đến khi bị phát hiện tử vong trước sau mới vừa một canh giờ, thi cương thi ban còn chưa diễn ra, mắt cũng còn chưa bắt đầu trở nên vẩn đục. Nhưng kinh nghiệm phong phú như Tần Lâm chỉ dựa vào nhiệt độ thi thể dưới nách, cộng thêm nhiệt độ hôm nay đã suy đoán ra thời gian tử vong, lại đối chiếu với đặc điểm của thi thể khác, xác nhận thời gian tử vong vào khoảng nửa canh giờ sau khi vào phòng, sau nửa canh giờ nữa mới bị nha hoàn phát hiện.

Trên vật ấy của thi thể không có dấu vết dịch, liên tưởng đến tình hình Chu Ứng Trinh say bí tỉ khi còn sống, cũng có thể hiểu được không khó.

- Ủa, chỗ này là…

Tần Lâm nâng cằm thi thể lên, lúc này thi cương còn chưa xảy ra, đầu bị hắn nâng lên không mất bao nhiêu sức lực. Hắn quan sát cẩn thận vết siết dưới cổ bị cằm che khuất, phát hiện có dấu vết móng tay cào trầy xước.

Những dấu vết này hết sức mờ cạn, nằm gần vết siết màu tím đen, nếu như không quan sát cực kỳ cẩn thận sẽ rất dễ dàng bị bỏ qua.

Bàng Thanh cũng là bậc hành gia kinh nghiệm phong phú, lập tức nắm lấy tay Chu Ứng Trinh giơ lên quan sát kẽ móng tay. Sau đó lại so sánh với vết cào trên cổ, rất nhanh nói với giọng vô cùng khẳng định:

- Kẽ móng tay có một ít máu thịt, đây là do chính y tự cào mình mà ra. Sau khi bị treo cổ, dây siết rất khó chịu, người chết cố sức chộp lấy sợi dây, hành động này đã tạo ra vết trầy trên cổ như vậy.

Người bị hung thủ siết cổ trước khi chết ra sức chống cự, sẽ dùng sức nắm dây đang siết chặt cổ mình. Cũng có người theo bản năng nắm kéo dây trong cơn đau đớn trước khi chết, móng tay cào rách da mới tạo ra vết thương trầy xước trên cổ như vậy.

Bản thân nó cũng không thể chứng minh được gì, chỉ có thể chứng minh trong khoảnh khắc bị dây siết cổ Chu Ứng Trinh vẫn còn sống,

Bàng Thanh là tay lão luyện, cũng không xem trọng vết thương này, lộ ra vô cùng khó hiểu vì dáng vẻ kỳ quái Tần Lâm lộ ra khi phát hiện. Tần Đốc Chủ được xưng mắt thần như điện, hẳn phải biết điểm này cũng không có ý nghĩa gì nhiều, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác?!

Tần Lâm cũng không chuẩn bị giải thích gì, hắn đứng lên từ bên thi thể, thở dài, khẽ phủi phủi tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đỗ Mỹ đang gục đầu khóc thút thít trên vai nha hoàn, dáng vẻ cực kỳ nghiêm nghị.

- Đỗ cô nương, lúc án phát nàng vẫn ở trong phòng, xin hãy cho bản quan biết hết thảy những gì nàng biết.

Lúc Tần Lâm hỏi thăm Đỗ Mỹ trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, giọng điệu cũng hết sức bình thản như mặt nước giếng yên tĩnh không dao động, duy chỉ có trong ánh mắt sắc bén như điện toát ra vẻ ấm áp và áy náy mà chỉ có Đỗ Mỹ mới hiểu được.

Mây đen giăng đầy trong lòng Đỗ Mỹ nhanh chóng tan biến trong khoảnh khắc này, trong phút chốc gương mặt khóc thút thít chợt mỉm cười, dung nhan vô cùng xinh đẹp, yêu kiều lạy phục xuống trước Tần Lâm.

Nhưng lời nàng nói kế tiếp thật sự khiến cho người ta khó tin:

- Thượng phục Tần Đốc Chủ, ta, ta mơ màng trầm trầm bất tỉnh nhân sự, thật sự không biết đầu đuôi gốc ngọn thế nào.

Thanh âm uyển chuyển dễ nghe, ai nấy nghe xong thoáng động trong lòng, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại: từ đầu đến cuối Đỗ Mỹ vẫn ở trong phòng, Chu Ứng Trinh treo cổ tự vận làm sao nàng không biết, chẳng phải là nói mò sao?!

Lưu Thủ Hữu vẫn giữ dáng vẻ khí phái danh thần thế gia, khẽ nhếch môi cười lạnh.

Trương Tôn Nghiêu không nhịn được nữa, lập tức tiến lên trước một bước, tay trái phất một cái, tay phải chỉ:

- Phạm phụ chớ có hồ ngôn! Ngươi và Thành Quốc Công cùng ở một phòng, ngay cả y treo cổ gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không nghe thấy thật sao, há đâu có lý như vậy?!

- Đúng vậy, ta thấy ả nói chuyện không chút thành thật, cho dù là không phải hung thủ sát hại Quốc Công gia, hẳn cũng là đồng lõa!

Bọn đường thượng quan Phùng Hân, Trương Chiêu rối rít phụ họa, trên dưới tôn ti trật tự, bọn họ không thể trực tiếp chọc vào Tần Lâm, bèn khai đao với vị hoa khôi nương tử liễu yếu đào tơ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK