Ích lợi mở lại con đường tơ lụa có thể đạt được thật là khó có thể tưởng tượng, cho dù là kẻ ngốc cũng biết, thông qua con đường tơ lụa, mua bán lui tới với Thổ Nhĩ Kỳ sản xuất hưng thịnh, Trung Á đầy đá quý, Ấn Độ dân số đông đảo, Ba Tư giàu có, lợi nhuận khổng lồ chắc chắn sẽ khiến cho người ta váng đầu hoa mắt.
Cho nên một khi nghe nói Tần Lâm có kế hoạch mở lại con đường tơ lụa, dù là khả năng kế hoạch này thành công mong manh đến chỉ có một phần trăm, bốn vị đại lão hào môn Quan Trung Tam Tấn lập tức gác lại hết thảy mọi chuyện, chạy tới gặp mặt không chậm trễ chút nào.
Vào giờ phút này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Lâm pha lẫn nghi ngờ và nóng bỏng, vừa có vẻ không dám tin tưởng, lại hy vọng hắn nói lời thật, có thể đưa ra được một kế hoạch thiết thực.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, các gia chủ thương nhân Tam Tấn có phản ứng này, đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.
Hắn muốn làm chút chuyện chân chính cho phụ lão hương thân Quan Trung Tam Tấn, cho quốc gia này dân tộc này, sở dĩ mở lại con đường tơ lụa cũng có ý nghĩ riêng của hắn.
Thương nhân Tam Tấn đúng là làm không ít chuyện xấu, hai thế lực lớn trong lịch sử tạo thành bi kịch triều Minh bị diệt Hoa Hạ thất thủ đều có quan hệ mật thiết với bọn họ: dân chạy nạn Quan Trung nổi lên bốn phía, Nông Dân quân của Cao Nghênh Tường Lý Tự Thành Trương Hiến Trung bừng bừng khí thế, ép Sùng Trinh treo cổ tự vận ở Môi Sơn.
Cố nhiên chuyện này là do chính sách của triều đình không đúng, nhưng đại địa chủ thương nhân Tam Tấn bóc lột cũng là nguyên nhân quan trọng kích thích dân biến. Kiến Nô mới đầu bị ngăn ở quan ngoại, triều Minh phong tỏa để cho bọn họ thiếu lương thực thiếu binh khí, lại là thương nhân Tam Tấn buôn lậu vật liệu chiến lược tiếp tế cho địch.
Bất quá, trời sanh thương nhân Tam Tấn chính là Hán gian phản đồ bán nước sao? Có phải cự thương nơi khác đều ngoan ngoãn làm ăn, duy chỉ có thương nhân Tam Tấn thích bán nước hay không?
Chuyện này cũng chưa chắc.
Hoàn cảnh thương nghiệp vào thế kỷ mười sáu nói thật ra hoặc là cấu kết quan thương, hoặc là liếm máu đầu đao, thậm chí là cả hai. Từ Ngũ Phong hải thương về sau, Trịnh Chi Long Trịnh Thành Công đều không phải là thiện nam tín nữ gì. Cứ tưởng tượng một đám thương nhân thuần túy có thể chạy đến Nhật Bản cắt đất xưng vương, một đám thương nhân khác có thể đuổi chạy quân thực dân Hà Lan chiếm cứ Đài Loan. Về phần phương Tây vào cùng thời đó, Nữ hoàng Anh Elizabeth đệ nhất lại cấp cho hải tặc Tư Lược chứng thư (letters of marque and reprisal), lấy danh nghĩa nước Anh tiến hành cướp bóc hợp pháp.
Tại sao chỉ có thương nhân Tam Tấn vào cuối đời Minh hầu hết phản bội Đại Minh, phản bội dân tộc Đại Hán? Tần Lâm suy nghĩ vấn đề này, suy đoán có lẽ là do vị trí địa lý bị phong bế.
Bất cứ tập đoàn ích lợi nào trong lịch sử đều phát sinh nhu cầu phát triển lớn mạnh. Ở vùng duyên hải Đông Nam, nhu cầu này rất dễ dàng được thỏa mãn, Nhật Bản Cao Ly bát ngát đại dương, Nam Dương thiên đảo vạn quốc và các quốc gia xa xôi hơn cho phép phát triển gần như không hạn chế, cho đến khi va chạm đấu tranh với thực dân phương Tây tạo thành thế cân bằng.
Nhưng tập đoàn thương nhân Tam Tấn ở Sơn Tây Quan Trung này gặp vấn đề khó khăn, Tây tiến là con đường tơ lụa hoang phế, Bắc thượng là Mông Cổ thảo nguyên nghèo khó, Tây Nam là Tuyết Vực cao nguyên càng thêm nghèo khó. Chỉ có hướng Đông Nam Hà Lạc Trung Nguyên ngược lại phồn vinh, nhưng thời này trọng tâm buôn bán đã dời đi đến Giang Nam.
So với tiêu chuẩn sản xuất khá cao ở Giang Nam, hàng hóa thương nhân Tam Tấn cơ hồ không có sức cạnh tranh. Trên thực tế chủ yếu bọn họ phải nhờ vào thủ đoạn kết hợp quan thương lũng đoạn diêm nghiệp, mới có thể duy trì đế quốc buôn bán khổng lồ.
Vì vậy tập đoàn thương nhân Tam Tấn bị vây khốn bên trong Quan Trung Tam Tấn, không có không gian phát triển hợp lý ra bên ngoài, muốn phát triển lớn mạnh cũng chỉ có thể gia tăng bóc lột nông dân bản địa, hoặc buôn lậu hàng cấm. Bóc lột khiến cho Quan Trung xảy ra tệ nạn, là mầm mống khiến cho Lưu Khấu Phong dấy loạn vào cuối đời Minh, mà buôn lậu làm giàu cho Kiến Châu Nữ Chân.
Đánh tan thương nhân Tam Tấn ư? Vô dụng, cho dù là Tần Lâm phát khởi hùng uy lật đổ cả bốn nhà Vương, Dương, Mã, Trầm, tương lai sau khi thương nhân Tam Tấn trung tiểu thay thế vị trí của bọn họ cũng sẽ chọn con đường giống như vậy. Hơn nữa Vương Sùng Cổ còn có chút chính nghĩa, đổi lại người khác chỉ sợ càng thêm không chịu nổi.
Cấm không bằng mở, nếu thương nhân Tam Tấn chẳng qua là cầu tài, Tần Lâm sẽ chỉ rõ cho bọn họ một con đường kiếm tiền, khiến cho bọn họ từ con đường tà bóc lột dân chúng, buôn lậu hàng cấm trở lại đường chính phát triển ra bên ngoài. Năm đó lão Thái Sơn Trương Cư Chính có thể lợi dụng điểm thương nhân Tam Tấn muốn làm ăn cùng người Mông Cổ này, được Vương Sùng Cổ ủng hộ mạnh mẽ trong chuyện Yêm Đáp Hãn phong cống, tại sao Tần Lâm không thể diễn lại trò cũ?!
Tần Lâm cười ha hả, đưa tay vỗ vỗ:
- Hai vị Phật gia, Triết Biệt, đi ra đi!
Uy Đức Pháp Vương khô gầy vận một bộ pháp bào màu trắng in hoa trắng, đầu đội mão Tỳ Lư. Tác Nam Gia Thố mập mạp vận pháp bào màu đỏ, đội mão đỉnh nhọn. Triết Biệt mặc Linh Căn giáp, lưng đeo Đại Hãn loan đao, Dương Giác cung và Điêu Linh tiễn, ba người chậm rãi tiến ra.
Tần Lâm cười hì hì giới thiệu:
- Vị này là Uy Đức Pháp Vương, mọi người hẳn biết đã lâu, Tác Nam Gia Thố Phật gia chính là cao tăng đại đức Hoàng giáo. Triết Biệt tướng quân là danh tướng dưới quyền Tam Nương Tử Thổ Mặc Đặc bộ, nổi danh anh hùng xạ điêu Tái Bắc.
Bốn vị gia chủ thương nhân Tam Tấn luôn miệng nói ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, ba vị Uy Đức Pháp Vương cũng đặc biệt khách sáo. Triết Biệt oang oang nhắc lại chuyện năm xưa Vương Thái Sư làm Đốc Soái ở một dãy Tuyên Đại, bây giờ đại danh còn vang dội Tái Ngoại, khiến cho người ta vô cùng bội phục.
Mã Tự Lệ, Dương Tuấn Dân, Trầm Hâm có vẻ chưa suy nghĩ ra, chỉ cảm thấy Tần Lâm đặc biệt lung lạc lôi kéo, mang hai giáo Hoàng Bạch Phật gia và Đại tướng Mông Cổ vào trong nhà, thật sự là chuyện mà người thường không thể làm được. Đổi lại là một người khác làm như vậy, chắc chắn là Uy Đức Pháp Vương và Tác Nam Gia Thố sẽ đánh nhau long trời lở đất.
Vương Sùng Cổ lão mưu thâm toán nhất, tinh quang chợt lóe trong đôi mắt già nua, liên tục vuốt chòm râu bạc trắng:
- Quả nhiên Tần tướng quân nói là làm, nếu như Thổ Mặc Đặc bộ và hai giáo Tây Tạng chịu tương trợ, chuyện mở lại con đường tơ lụa đã thành công hơn phân nửa!
Bọn Mã Tự Lệ nghe vậy ngẩn người, sau đó vui mừng hết sức.
Thật ra con đường tơ lụa trải đầy vàng ròng, người ở dọc đường ai mà không muốn mở nó trở lại, chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận khổng lồ.