Mục lục
Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lâm cười cười, nhặt điểu thương cùng đạn dược nàng vứt bỏ từ dưới đất lên, rót thuốc dẫn vào ổ, đóng nắp lại, hai tay quay một cái khiến cho nòng súng hướng lên trên, trước đổ thuốc súng sau lắp đạn chì, dùng cây thông nòng ép chặt. Cuối cùng dùng bật lửa đốt ngòi nổ, kẹp vào đầu rồng, một chuỗi động tác thành thục giống như nước chảy mây trôi.

Chẳng những Từ Tân Di trợn to hai mắt không dám tin tưởng, chúng quan tướng cũng thầm giật mình: vị Tần trưởng quan Cẩm Y Vệ này tuổi không lớn lắm, nhưng động tác lắp đạn lão luyện thành thạo không khác gì lão binh hai mươi năm kinh nghiệm.

- Quả thật là đại hành gia!

Mã Đức Bảo cũng lên tiếng khen ngợi, bất quá không có nịnh hót như với Từ Tân Di vậy.

Tần Lâm có một đôi tay cầm dao mổ, động tác tự nhiên ổn định, nhanh chóng mà tinh tế. Huống chi tiền kiếp hắn từng được huấn luyện tác xạ, cho dù là bịt mắt cũng có thể lắp được loại súng hiện đại phức tạp hơn điểu thương rất nhiều, nói chi chỉ là lắp đạn.

Nhìn về phía Từ Tân Di kinh ngạc khẽ mỉm cười, Tần Lâm giơ điểu thương lên bắn vào bia.

Không trúng.

Lần này ngay cả Mã Đức Bảo đều giật mình, giụi giụi mắt, tấm bia thật tốt, không ngờ rằng Tần Lâm không bắn trúng, quả thật khiến cho người ta khó tin hơn là bắn trúng ngay tâm.

- Tần Lâm, ngươi, ngươi buồn cười quá…

Từ Tân Di vỗ đùi, mừng rỡ không khép miệng lại được.

Tần Lâm lại không thèm để ý, hơi xoa xoa lòng súng, lại nạp đạn bắn phát thứ hai.

Tiếng súng nổ vang, vẫn không trúng đích, nhưng lần này Mã Đức Bảo cùng mấy tên tướng quân am hiểu điểu thương thần sắc khẽ biến.

Không ngoài sở liệu, phát súng thứ ba trúng ngay chính giữa hồng tâm.

Phát thứ tư, thứ năm… Tần Lâm không nhanh không chậm nạp đạn, ngắm bắn, liên tục hai mươi phát như vậy, ngoại trừ hai phát đầu tiên ra, những phát còn lại phát nào cũng trúng ngay chính giữa hồng tâm.

Tần Lâm để súng xuống, yên tĩnh một hồi lâu, đột nhiên diễn võ trường vang lên tiếng hoan hô như sấm động, toàn bộ đại doanh Chiết binh đều sôi trào!

Mã Đức Bảo cùng các tướng quân dưới quyền thấy vậy trợn mắt há mồm, tay súng thần trong doanh muốn bắn trúng bia cách xa tám mươi bước phát nào cũng trúng cũng không khó, nhưng phát nào cũng trúng hồng tâm giống như Tần Lâm, quả thật khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng.

Từ Tân Di trợn tròn mắt hạnh, chộp lấy vai Tần Lâm:

- Ngươi, ngươi đừng nói cho ta đây là lần đầu tiên bắn súng…

- Đúng là lần đầu dùng điểu thương...

Tần Lâm cười lộ ra răng cửa chỉnh tề, nụ cười hết sức thành thật:

- Cho nên hai phát đầu tiên bắn trượt.

- Họ Tần, ngươi không phải là người!

Từ Tân Di nghiến răng nghiến lợi, không nói được lời nào nữa.

Lần đầu tiên dùng điểu thương... Mã Đức Bảo cùng các tướng quân của mình ngơ ngác nhìn nhau, đều có cảm giác yếu ớt bất lực.

Tần Lâm toét miệng cười xấu xa, dĩ nhiên không nói cho bọn họ biết, ở tiền kiếp trong tổ chức quân huấn, hắn đã bắn không biết bao nhiêu phát.

Trì hoãn một thời gian này, Tất Mậu Khang cỡi lừa cũng lảo đảo chạy tới, Tần Lâm bèn chuẩn bị hỏi Mã Đức Bảo xem vị công nhân giỏi về chế tạo điểu thương kia ở nơi nào.

Chợt nơi xa trong doanh truyền tới một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa, ngay cả mặt đất đều rung động kịch liệt, khói dày đặc cuồn cuộn, bay lên từng cụm lửa cực lớn, chiếu sáng gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Mã Đức Bảo.

Kho thuốc súng nổ tung!

Sau khi Mã Đức Bảo phản ứng kịp, động tác thứ nhất chính là sải bước tiến tới đứng chắn trước người Từ Tân Di, lớn tiếng quát:

- Bảo vệ Đại tiểu thư!

Không hổ là cánh quân bách chiến, chúng Du Kích, Thiên Tổng, Bả Tổng lập tức xếp thành bức tường người bốn mặt, hộ vệ Từ Tân Di cùng Tần Lâm ở chính giữa.

Thấy bọn Từ Tân Di được lá chắn người dày đặc bảo vệ, Mã Đức Bảo mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Nổ kho thuốc súng là tội cách chức điều tra, nhưng nếu đả thương Từ Đại tiểu thư, Ngụy Quốc Công nhất định sẽ phá hủy xương cốt toàn thân y.

Tần Lâm muốn đi xem hiện trường vụ nổ, nhưng bị một bức tường người thân khoác áo giáp thật dày ngăn trở, cười thầm mình cũng theo Từ Tân Di được hưởng thụ một lần đãi ngộ cấp quốc bảo.

Chiết binh tinh nhuệ trong đại doanh đã từng trải, lúc kho thuốc súng mới nổ bọn họ bị tiếng vang to lớn cùng chấn động chấn nhiếp, nhưng nháy mắt liền hiểu được, ai nấy đứng tại chỗ, nắm chặt vũ khí, cũng không chạy loạn kêu loạn.

Mã Đức Bảo lập tức ra lệnh cho chúng quan tướng chỉ huy binh sĩ để phòng địch tấn công, trung quân trầm ổn toàn doanh không được động. Phi kỵ tiền doanh chạy tới thăm dò, còn lại chia thành hai đường bọc hai bên cánh, nếu có gian tế cần phải bắt sống. Lại phóng pháo hiệu liên châu báo hiệu cho các tuần sáo Bả Tổng ở các trạm canh bên ngoài lập tức giới nghiêm, bất kể quân dân nhất luật không được rời đi.

Tần Lâm nghe thấy Mã Đức Bảo xử trí, cũng không tỏ vẻ nôn nóng nữa. Điều tra hiện trường, phong tỏa lùng bắt, những bước này vào đời sau cũng vậy, xem ra vị Mã Tham Tướng này rất có phong độ của một đại tướng.

Cảm giác lòng bàn tay bị người gãi gãi, Tần Lâm quay đầu lại.

Từ Tân Di đang thần thần bí bí nhích tới gần, thình lình Tần Lâm quay mặt lại, lần này hai người miệng đối miệng hôn nhau một cái thật mạnh.

Gương mặt Từ Tân Di lập tức nổi lên nét ửng đỏ, vội vàng lui ra hai bước, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lâm.

Tần Lâm áy náy gãi đầu một cái, ừm, cảm giác mới vừa rồi không tệ, môi mềm mại của nàng mang theo nhiệt tình nóng bỏng.

Từ Tân Di chột dạ nhìn quanh bốn phía, rất may là bốn bề đều bị tường người dày đặc ngăn cản. Những người này cũng đều cầm trong tay binh khí mặt hướng bên ngoài làm ra tư thế phòng ngự, cho nên cũng không ai nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.

Lấy lại bình tĩnh, nhìn dáng vẻ bại hoại của Tần Lâm nàng càng thêm tức tối, thấp giọng nói:

- Này, có khi nào là hai phát bắn trượt vừa rồi của ngươi đã bắn nổ cả kho thuốc súng?

- Nếu như là ta bắn trúng, như vậy hai cây điểu thương này còn lợi hại hơn đại pháo, có thể bắn xa tới hai ba dặm.

Tần Lâm không thể làm gì lắc đầu một cái, rất muốn gõ đầu Từ Tân Di vài cái.

Từ Tân Di nghe lòng buông lỏng, thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực:

- Không phải là tốt rồi, nếu như là ngươi bắn nổ, ta muốn giúp ngươi che giấu cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tần Lâm cười, cũng gãi gãi lòng bàn tay của nàng, vì sao càng ngày càng cảm thấy tiểu thư ngốc này cũng thật đáng yêu?

Chỉ chốc lát sau phi kỵ phái đi trở về báo cáo, không bắt được gian tế, hiện trường vụ nổ toàn bộ kho thuốc súng đều bị nổ bay. Ngay cả doanh trại gần đó cũng sụp đổ, tình huống thương vong không rõ, đã để lại hơn phân nửa huynh đệ cấp cứu cho đồng bọn bị thương.

Cũng không có phát hiện gian tế xâm nhập vào trong doanh, nói rõ ít nhất không có địch nhân số đông thừa dịp loạn tập kích, kho thuốc súng cơ hồ nổ bay, cũng sẽ không có nổ tung hai lần.

Mã Đức Bảo thoáng quyết định xoay người nhìn Từ Tân Di chắp tay:

- Mạt tướng mang chức trách trong người còn phải đi chỉ huy bố trí, chỉ sợ nơi này không an toàn, không biết Đại tiểu thư có khởi giá trở về phủ hay không, mạt tướng sẽ lập tức phái binh sĩ hộ tống?

Từ trước tới nay Từ Đại tiểu thư chỉ e thiên hạ không loạn, làm sao chịu rời đi vào lúc này. Nàng bèn kéo Tần Lâm chạy về phía hiện trường vụ nổ:

- Đi, chúng ta đi xem một chút... không phải là Tần Lâm ngươi biết phá án sao? Xem ngươi có thể phá vụ án kho thuốc súng nổ tung hay không!

Tần Lâm thấy có vụ án xảy ra đã rất thèm, ngứa ngáy trong lòng, dĩ nhiên vui lòng đi xem thử hiện trường.

Mã Đức Bảo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dẫn binh theo ở phía sau. Bình thời y một mực cung kính đối với Từ Đại tiểu thư, lúc này lại càng không dám cãi lệnh chút nào. Kho thuốc súng nổ đã là trọng tội sơ suất thất chức, nếu còn đắc tội Từ Đại tiểu thư không phải là tìm chết hay sao?

Chạy qua diễn võ trường cực lớn chính là kho thuốc súng, vì lý do an toàn, phụ cận kho thuốc súng không có bất kỳ kiến trúc nào, cách xa hơn một chút mới có các loại xưởng quân tượng, chủng loại rất nhiều. Chỉ riêng thợ rèn có xưởng chuyên rèn đinh đóng móng ngựa, sửa chữa binh khí, đánh bóng mài nhẵn, sửa chữa hỏa khí… Thợ da có xưởng chế dụng cụ yên cương cho chiến mã, làm trướng bồng da trâu hành quân, làm giày da cho binh sĩ…

Mặc dù cách kho thuốc súng khá xa, uy lực vụ nổ vẫn liên lụy tới đây, có vài gian nhà xưởng sụp đổ, khiến cho quân tượng bên trong làm việc cũng bị chôn vùi. Cũng có gạch từ kho thuốc súng bay tới, trúng vào kẻ xui xẻo gây ra bể đầu chảy máu, gãy xương đứt gân.

Đã có không ít binh sĩ tham gia cứu viện, đưa kẻ chết người bị thương qua một bên. Vốn bọn họ đang ở cương vị công tác, ngưu nhĩ tiêm đao của thợ da, dao cạo lông, khung căng da, búa thợ rèn, kềm gắp lửa, búa đầu gỗ, cưa… rơi vãi tán loạn khắp nơi. Không ít dụng cụ dính máu tươi trên đó, nhìn qua thật là thê thảm.

Mã Đức Bảo lập tức lệnh quan binh tham gia cấp cứu, nhìn thảm cảnh trước mặt vừa tức vừa xấu hổ, lúc này một tên Bả Tổng tới ghé vào tai y nói nhỏ mấy câu, lúc tên Bả Tổng nói chuyện còn nhìn về phía Tần Lâm và Từ Tân Di.

- Sao hả, hiềm chúng ta phiền phức, không nên tới đây sao?

Từ Tân Di không vui.

Mã Đức Bảo liên tiếp khoát tay, vái Từ Tân Di, Tần Lâm thật sâu một vái, bảo Bả Tổng kia tự nói.

Bả Tổng quỳ xuống một chân, lớn tiếng nói:

- Ban ngày các huynh đệ quân tượng đều làm việc trong xưởng, nổ lợi hại như vậy, sợ rằng chết sẽ nhiều hơn gấp mấy lần. Hôm nay chết rất ít người, chỉ vì Đại tiểu thư cùng Tần trưởng quan ở diễn võ trường thi tài bắn súng, kinh động những quân tượng này kéo tới quan sát, nhờ vậy không ít người may mắn thoát chết, quả thật là hưởng lây phúc khí của Đại tiểu thư và Tần trưởng quan.

Thì ra là như vậy, Tần Lâm cùng Từ Tân Di gật đầu một cái, nghe nói trong lúc vô tình cứu người, tâm trạng tất nhiên tốt hơn nhiều.

Nhà xưởng bị vụ nổ liên lụy sụp đổ không ít, hiện trường vụ nổ kho thuốc súng càng khỏi nói, một nhà kho rất lớn hóa thành đống gạch vụn, ở giữa có một cái hố to, chính là trung tâm vụ nổ. Bùn đất bắn tung lên trên, cột gỗ xà gỗ rơi vãi ngổn ngang, đá xanh gạch đỏ, ngói vụn… vô cùng hỗn loạn tứ bề, nhiều thứ bị khói thuốc nổ hun cho nám đen.

Sóng nhiệt bức người, trong không khí khói mù tràn ngập, mùi thuốc súng cay nồng thật lâu không tiêu tan.

Nhìn bộ dáng như vậy sẽ không có người sống sót, Mã Đức Bảo cũng sẽ không vội vàng bới đống rác này lên. Y gọi binh sĩ lấy nước tưới, đợi khói mù tản đi, nhiệt độ giảm xuống lại dùng móc câu, thiết xoa bới lên.

Chuyện quân tình trọng đại như vậy không thể nào giấu diếm, bên trong Nam Kinh thành cách đó hai mươi dặm cũng có thể nghe thấy tiếng nổ mạnh, cho nên đồng thời Mã Đức Bảo tổ chức cứu chữa, liền sai người khoái mã cấp báo Trung Quân Đô Đốc phủ Nam Kinh cùng Binh bộ, mời phân xử.

Bận rộn một hồi chợt không thấy Từ Đại tiểu thư cùng Tần Lâm, Mã Đức Bảo cả kinh sau lưng mồ hôi lạnh đầm đỉa, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm, chỉ thấy hai vị này đang đứng trong phế tích lật tìm từng tấc một, giống như hai đứa trẻ chơi đùa.

Vẩy nước hạ nhiệt, xung quanh phế tích vẫn còn sóng nhiệt bức người, bụi bặm bay đầy trời, mùi thuốc súng nồng nặc giống như tiểu yêu tinh nghịch ngợm, chui vào mũi người ta.

Tần Lâm bất chấp tất cả, kéo vạt áo lên che kín mũi miệng, đứng ở phế tích lật tìm một chút, thỉnh thoảng chân mày cau chặt như đang suy nghĩ chuyện gì.

Từ Tân Di cũng che miệng mũi, giống như một đứa trẻ ngoan theo sát bên cạnh, cũng bắt chước Tần Lâm lật tìm trong phế tích, nhưng nàng lại không biết tìm cái gì. Chính vì vậy muốn hỏi Tần Lâm thử, nhưng thấy dáng vẻ chuyên tâm của hắn lại không muốn cắt đứt dòng suy nghĩ.

Ngồi chồm hổm dưới đất, bắp đùi tròn trĩnh dưới chiếc quần căng, hai tay Từ Đại tiểu thư chống đùi, len lén nhìn Tần Lâm đang chăm chú công tác:

- Ủa, thật sự là… lúc tên này chuyên tâm làm việc, bề ngoài trông thật đẹp trai…

Rốt cục không nhịn được buồn bực trong lòng, Từ Tân Di huơ tay trước mắt hắn:

- Này, ngươi tìm gì vậy?

- Một vài thứ thú vị…

Dứt lời Tần Lâm giống như hóa điên, một mạch bới đống gạch vụn đổ nát, đào lên vứt hết gạch ngói sang bên.

- Cái gì vậy, còn giữ bí mật sao, hừ!

Từ Tân Di bất mãn chu miệng, nhưng vẫn động thủ giúp đỡ Tần Lâm bới đống đổ nát.

Cô nãi nãi của ta ôi! Mã Đức Bảo đúng dịp thấy cảnh tượng này, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, Ngụy Quốc Công Đại tiểu thư thống soái chư quân Nam Kinh, bò trong đống gạch ngói đổ nát toàn thân đầy bụi, còn giúp họ Tần kia bới gạch ngói lên. Nếu cảnh tượng này bị Ngụy Quốc Công lão nhân gia nhìn thấy, cho dù là miệng ta mọc khắp toàn thân cũng không nói được… Họ Tần kia, thể diện ngươi lớn tới mức nào, lại bắt Đại tiểu thư phải lao động nặng như vậy?

Mau mau mau, Mã Đức Bảo vội vàng kêu binh sĩ tới giúp.

Tần Lâm nhìn y cười cười, cũng không khách sáo, dặn dò binh sĩ dọn dẹp gạch ngói xung quanh rìa hố to hình thành sau vụ nổ, chú ý không nên động tới dấu vết trên mặt đất. Còn hắn và Từ Tân Di ở lại tại chỗ, tiếp tục bới gạch đá sang hai bên.

Đột nhiên Tần Lâm bật cười ha hả, miệng thốt ra ba chữ:

- Tìm được rồi!

Chỉ thấy sau khi bới gạch ngói lên, lộ ra mặt đất bên dưới rõ ràng còn lại một dấu vết ngoằn ngoèo quanh co nám đen.

- Đây, đây là...

Từ Tân Di trợn to hai mắt.

- Vết dây dẫn hỏa cháy trên mặt đất!

Mã Đức Bảo trả lời, thần sắc càng thêm u ám buồn bã.

Nổ như vậy chỉ có hai khả năng, một là tai nạn ngoài ý muốn, hai là cố ý phá hoại.

Kho thuốc súng chỉ cất giữ thuốc súng, đạn chì và dây dẫn hỏa đều cất ở phòng kho khác. Nếu như là chuyện ngoài ý muốn, hiện trường không nên lưu lại dấu vết dây dẫn hỏa cháy trên mặt đất.

Như vậy bây giờ kết luận cũng đã lòi ra ánh sáng: có người dùng dây dẫn hỏa kéo dài thời gian, sau khi đốt tranh thủ lúc chưa cháy tới cao chạy xa bay. Cho đến khi vụ nổ xảy ra, gây ra tai nạn thương vong nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK