Mục lục
Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước kia trải qua quan viên và Thư Bạn Hộ bộ thường hay mượn chuyện này làm khó dễ tướng sĩ tiền tuyến, nếu không xén bớt một phần quân phí tuyệt không chịu bỏ qua.

Lại bộ khảo hạch văn chức quan viên cũng chỉ như cỡi ngựa xem hoa, thự nhiệm Tri Phủ Vĩnh Xương Lý Kiến Trung rất là đột xuất, theo lệ cất nhắc hỏa tuyến, từ thự nhiệm chuyển thành chính ấn Tri Phủ dễ dàng thuận lợi vô cùng.

Về phần bình luận về Tần Lâm càng không ít lời hay ý đẹp: chi viện dũng mãnh tinh tiến, xua quân nhanh như điện chớp, xông pha giữa làn tên mũi đạn trảm quan đoạt tướng, thân bị hơn hai mươi vết thương, máu chảy đầy mặt vẫn đốc thúc các tướng Đặng, Lưu quyết chiến, cuối cùng đạt được đại thắng, diệt địch quốc, bắt đầu sỏ, chẳng kém gì phụ tử Phi Liêm, Ác Lai thời xưa. Kết nghĩa Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Tư Vong Ưu, Uy Viễn doanh, bình định Nam Cương, mở ra khí tượng trăm năm chưa từng có, nên phong thưởng thích hợp với chiến công vĩ đại như vậy.

Sợ rằng Tần Lâm thấy được những lời lẽ này sẽ cảm động đến khóc, thật là dũng mãnh như Quan Vân Trường qua ải chém tướng, trí chẳng kém gì Gia Cát Lượng khiển tướng điều binh.

Chậm đã… vì sao có vẻ không đúng?!

Đầu tiên, thân phận Tần Lâm là đốc sư, khảo hạch chiến công phải là tính toán bố trí, bày mưu sắp kế tuyệt diệu, mới đạt được trường đại thắng trăm năm hiếm có này. Đây mới là những lời nên nói, mà trên thực tế toàn nói những lời chém quan đoạt tướng, máu chảy đầy mặt… đã biến hắn từ đốc sư thành tướng tay sai, trong ngữ cảnh của quan trường Đại Minh đã làm giảm giá trị chiến công đi rất nhiều.

Tiếp theo, kết nghĩa Mạnh Dưỡng Tuyên Úy, đây càng không phải là chuyện tốt lành gì, chôn xuống phục bút để kế tiếp chỉ trích Tần Lâm kết giao ngoại phiên, mưu đồ bất chính.

Ngay cả khảo hạch đối với quan văn tương quan trước đó cố ý nhắc tới Lý Kiến Trung, cũng có ý muốn chỉ trích Tần Lâm bổ nhiệm người thân.

Vì sao lại xuất hiện chuyện đảo ngược lạ kỳ như vậy? Suy nghĩ một chút Lại Bộ Thị Lang bây giờ là ai, câu trả lời lập tức xuất hiện.

Dư Mậu Học! Hôm nay tuổi Lại bộ Thượng Thư Dương Nguy đã hơn cổ lai hy, thịnh khí lúc tráng niên tiêu ma hầu như không còn, chỉ còn lại cẩu thả qua loa, chuyện của Lại bộ cũng có hơn phân nửa là Thị Lang Dư Mậu Học và Lang Trung Cố Hiến Thành làm chủ.

Quả nhiên những lời lẽ tán tụng này chỉ là mở đầu, sau đó là đao to búa lớn nhắm Tần Lâm chém xuống.

Văn Tuyển Thanh Lại ty Lại bộ Lang Trung Cố Hiến Thành đạn hặc trong lúc Tần Lâm đốc sư bổ nhiệm người thân, đề bạt nhạc phụ Lý Kiến Trung chỉ đậu Cử Nhân đảm nhiệm Tri Phủ tứ phẩm, vi phạm nghiêm trọng thể chế quốc triều.

Thiếu Khanh Đại Lý tự Triệu Ứng Nguyên thượng bản nói chẳng những lần này Tần Lâm bổ nhiệm người thân, còn tố cáo chỉ trích hắn dùng người thân bên trong Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, chiêu kết băng đảng, thật sự là tư tàng dã tâm.

Hàn Lâm Biên Tu Ngô Trung Hành, Kiểm Thảo Triệu Dụng Hiền liên hàm thượng tấu, xưng Tần Lâm được khen giỏi chiêu an Tứ Di bất quá chỉ là có tư tình nam nữ với Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ, hơn nữa lúc trước quá trình chiêu an Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Kim Anh Cơ, Trung Thuận Phu Nhân Tam Nương Tử cũng rất khả nghi.

Bọn thanh lưu sĩ đại phu Hình bộ Viên Ngoại Lang Ngả Mục, Chủ Sự Trầm Tư Hiếu, Cấp Sự Trung Trâu Nguyên Tiêu lục tục thượng thư, nói công Tần Lâm không che giấu được tội. Còn có người dùng lời lẽ kịch liệt hơn, nói chiến tranh lần này xảy ra là vì Tần Lâm ủng hộ Tư Vong Ưu đánh với đối phương ở biên giới, Mãng Ứng Lý vì trả thù mới hưng binh xâm lược, Tần Lâm phải chịu trách nhiệm cho việc gây họa biên cương.

“Tần Lâm cấu kết Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ Tư Vong Ưu, tự tiện gây họa biên cương, làm cho Miến Điện Mãng Ứng Lý xâm lược, mấy vạn quân dân Thi Điện chết thảm dưới đao, trời sầu đất thảm, cỏ cây sướt mướt. Vì vậy mà gây nên binh họa, hao phí hai trăm năm mươi vạn lương hướng, còn dám khoa trương chiến công, quả thật không thể nào nhịn được! Dụng tâm trong đó vô cùng hiểm độc, thật sự khiến cho người ta giận dữ trợn mắt!”

Nói thật hay, nói rất tuyệt, Nễ Hành đánh trống mắng Tào Tháo cũng bất quá như vậy, bừng bừng chính khí cũng chỉ như vậy, nghĩa chính từ nghiêm cũng chỉ như vậy, gian nịnh bị mắng ắt phải tức nghẹn mà chết.

Chỉ bất quá dường như phần tấu chương này bỏ sót rất nhiều thứ, tỷ như dã tâm xâm lược của phụ tử Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý, chẳng lẽ là bởi vì Tần Lâm ủng hộ Tư Vong Ưu chống cự mới sinh ra sao!? Ở biên cảnh giữ đất cho Trung Hoa, vì sao lại trở thành tội danh tự tiện gây ra chiến loạn biên cương? Lui thêm một vạn bước, cho dù là Mãng Ứng Lý giận mà hưng binh, dân chúng Thi Điện có thù gì với y mà phải chịu thảm cảnh bi thảm nhất tàn khốc nhất trong cuộc sống?!

Có lẽ quan viên viết phần tấu chương này là tín đồ trung thực của thuyết ‘Tử không nói quái lực loạn thần’, tuyệt không tin sau khi chết có địa ngục, nếu không tương lai ở trước Diêm La điện có mặt mũi nào gặp mấy vạn oan hồn dân chúng Thi Điện?!

Dĩ nhiên, cũng không thể trách đám ngôn quan triều Đại Minh quá vô sỉ, so với ngôn luận cùng hành động của ‘lật án cho Tần Cối’, ‘Nhạc Phi không phải là anh hùng dân tộc’, ‘Kỷ niệm thống nhất công thần Hồng Thừa Trù’, đó mới là gặp phải bậc thầy.

Dư Mậu Học chủ trì Lại bộ dùng lời mở đầu, thanh lưu ngôn quan công kích thật sự đã cháy nhà lòi mặt chuột.

Chèn ép võ thần sau đại thắng tựa hồ đã thành thông lệ bất thành văn của triều Đại Minh vào trung hậu kỳ, mặc dù Tần Lâm đốc sư hẳn phải là văn chức, nhưng bản thân hắn là võ thần, tự nhiên rơi vào thế bất lợi trong triều.

Cho nên vào kinh hai ngày, Tần Lâm không đi triều kiến thiên tử cũng không đi thỉnh công. Tuy rằng hắn lập được huân công diệt quốc hiển hách nhưng lại trốn ở nhà giống như đợi tội. Đây là hắn lấy lui làm tiến, tạm lánh mũi nhọn, tránh chìm vào giữa tranh chấp trong triều quá sớm.

Cũng bởi vì điểm này, Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm cầm đầu đồng minh Tần Lâm có vẻ hữu tâm vô lực biện hộ cho hắn. Thân là quan văn, bọn họ cũng có lập trường của bản thân, hơn nữa tuổi Tần Lâm trẻ như vậy đã làm đến vũ chức nhất phẩm, có lẽ đè ép hắn một chút đối với hắn cũng không phải là chuyện xấu.

- Chỉ tiếc dù sao cũng là công diệt quốc, công diệt quốc đó!

Triệu Cẩm đứng ở trong Dưỡng Tâm điện, đưa tay vuốt chòm râu bạc, trong lồng ngực có một luồng khí uất ức không phát tiết được, đáy lòng còn có nghi vấn hiện lên: Hồ Tông Hiến, Du Đại Du, Thích Kế Quang, bây giờ lại đến phiên Tần Lâm. Quốc triều đối xử với tướng sĩ huyết chiến lập công bạc bẽo như vậy, thiết nghĩ nếu tương lai lúc quốc gia lâm nguy, còn ai chịu ra sức chiến đấu vì nước?!

Hảo hảo tiên sinh Thân Thời Hành Thân Thủ Phụ ngược lại rất hâm mộ Trương Cư Chính và Thích Kế Quang hòa hợp với nhau trong những năm đầu Vạn Lịch. Nhưng lão hiểu rất rõ ràng, mình không có thủ đoạn lợi hại như Giang Lăng Thái Sư, Tần Lâm lại là loại người đầu có sừng thân có ngạnh, không dễ chế ngự như Thích Kế Quang.

Vốn có tác phong nhất quán không đắc tội ai, Thân Thời Hành mềm mỏng biện hộ thay Tần Lâm đôi câu, cảm thấy đại khái cũng có thể ăn nói với Tần Lâm. Cho nên dưới sự công kích mạnh mẽ của bọn Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp, Lại Bộ Thị Lang Dư Mậu Học, Hữu Đô Ngự Sử Tân Tự Tu, lão thất bại lui xuống.

Trong toàn bộ quá trình Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân thủy chung giữ nụ cười trên môi. Thần tử giỏi suy đoán ý đế vương cũng biết, nhất định là y nghiêng về chèn ép Tần Lâm.

Bất quá chuyện kế tiếp lại phiền toái, bọn Vương Dụng Cấp, Triệu Ứng Nguyên thừa thắng truy kích, có ý nhất cử bắt lại Tần Lâm. Triệu Cẩm kiên quyết phản bác chuyện này, nói nếu đối xử với thần tử có công lớn như vậy, ắt sẽ làm cho nhân sĩ có chí trong thiên hạ bất mãn trong lòng.

Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh và Hứa Quốc cũng chậm rãi đổi giọng, tạm thời không đề cập tới chuyện đề bạt thăng thưởng cho Tần Lâm cũng không sao, nhưng nếu cách chức vị tiểu gia này, chắc chắn ba người bọn họ sẽ điên cuồng công kích đám thanh lưu. Bất kể thế nào, cũng phải để cho Tần Lâm đứng mũi chịu sào mới được.

Hai bên tranh chấp không ai nhường ai, mãi cho tới ban đêm. Nhưng chuyện chưa xong cũng không thể ngừng được, bởi vì ngày mốt chính là ngọ môn hiến tiệp, thánh chỉ phong thưởng cũng phải được ban bố đồng thời, nhất định phải đưa ra chủ ý trước thời hạn này.

Trương Kình và Trương Thành dẫn dắt tiểu thái giám đưa bữa ăn khuya tới, thuận tiện cũng mang tin tức từ Ninh Tú cung đến. Trương Kình vừa khom lưng dâng canh yến sào hạt sen cho Vạn Lịch, vừa ghé vào tai y nói nhỏ.

Ủa? Sắc mặt của Chu Dực Quân trong nháy mắt trở nên âm trầm bất định, cũng không ăn canh yến sào nữa, từ chỗ ngồi đứng lên tuyên bố bãi triều, sau đó bước chân vội vàng rời đi Dưỡng Tâm điện.

Trương Kình đắc ý liếc Trương Thành một cái, người sau chỉ có cười khổ, sau đó lặng lẽ dặn dò Trương Tiểu Dương:

- Đi theo Hoàng gia, nếu như có cái gì không ổn, tốt xấu gì chúng ta cũng phải nhắc nhở Tần Đốc Chủ. Ôi, tưởng vị chủ nhân Ninh Tú cung kia sẽ niệm tình xưa…

Trịnh Trinh có thể nể giao tình năm xưa mà giơ cao đánh khẽ hay không, trong lòng Trương Thành cũng không nắm chắc, vị nương nương kia cũng không phải là hạng người mềm yếu nhân từ.

Các vị triều thần rối rít tản đi, trước khi đi không quên hỏi thăm chuyện bệ hạ vội vã rời đi. Sau khi nghe xong nguồn cơn, có mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn.

Vạn Lịch đi mau hơn bình thời rất nhiều, nhưng sau khi rẽ vào một thông đạo, bước chân đột nhiên chậm lại.

Lạc Tư Cung từ trong xó tối đi ra, mấy tên tiểu thái giám cầm đèn theo Vạn Lịch biết điều lui về phía sau. Lạc Tư Cung đang định quỳ xuống, Vạn Lịch không nhịn được khoát khoát tay.

Trương Tiểu Dương đứng ở cách đó không xa, loáng thoáng nghe mấy câu đứt quãng ‘Quốc cựu tới Tần phủ phụ kinh thỉnh tội’, ‘vào bằng cửa ngách’, ‘sau đó bị đuổi ra, mặt lộ vẻ buồn bực’…

Trương Tiểu Dương lập tức kêu trời trong dạ: Tần Đốc Chủ ôi Tần Đốc Chủ, vì sao ngươi không biết xuống thang hạ đài kịp thời, quốc cựu đã tới cửa thỉnh tội, ngươi mềm mỏng một chút thì đã sao?! Chẳng lẽ ngươi rời kinh trước sau hơn ba năm, cũng không biết Trịnh nương nương ở trong cung được sủng ái tới mức nào?!

Ai ngờ sắc mặt của Vạn Lịch cũng không khó coi như tưởng tượng, thuận miệng nói tiếng ‘biết rồi’, sau đó bước chân nhẹ nhanh chóng đi Ninh Tú cung.

Trịnh Trinh đã dỗ Chu Thường Tuân ngủ thiếp đi, đang tựa người vào đầu giường, cái miệng nhỏ nhắn thật mỏng chu cao, dáng vẻ hờn dỗi.

Vạn Lịch rón rén đi tới, đổi là tần phi khác đã sớm đứng dậy nghênh giá, Trịnh Trinh bất quá chỉ tức giận liếc y một cái, sau đó ngoảnh mặt sang bên.

- Ái phi, ái phi!

Vạn Lịch lay lay đầu vai Trịnh Trinh, cười nói:

- Lần này làm cho nàng bị oan ức, tương lai trẫm sẽ trút giận thay nàng, có được chăng?

Có thể nhìn ra tâm trạng Vạn Lịch rất tốt. Nếu như Trịnh Quốc Thái tới Tần phủ hai bên trở nên hòa hợp, nâng chén vui mừng, e rằng vị thiên tử am hiểu đế vương thuật này sẽ có suy nghĩ khác hẳn.

- Hừ, còn không phải là vì giang sơn xã tắc của ngài sao?!

Trịnh Trinh bĩu môi, tỏ vẻ uất ức nói:

- Ngài cho rằng thiếp không đau lòng huynh trưởng sao? Nhưng thiếp nghe nói Sở vương có tích Tuyệt Anh Hội, không trừng phạt tướng quân say rượu trêu đùa ái phi của mình, sau đó tướng quân kia trong trận chiến xuất lực tử chiến cứu Sở vương. Chẳng lẽ ngài không bằng Sở vương, thiếp không bằng phi tử kia sao? Hôm nay quốc cựu bị đánh, nếu như ngài trừng phạt Tần Lâm, sợ rằng trong thiên hạ lòng người bất mãn, không bằng bắt chước theo Sở vương Tuyệt Anh Hội.

- Hiền phi, nàng thật là hiền phi của trẫm!

Vạn Lịch ôm chặt Trịnh Trinh vào lòng, cảm động không bút nào tả xiết.

- Chẳng qua là hiền phi thôi sao?

Trịnh Trinh nửa cười nửa không liếc y một cái, sau đó nũng nịu điểm nhẹ vào trán y:

- Còn có minh quân là ngài, thiếp đã nhẫn nhịn vì ngài như vậy, ngài cũng đừng cô phụ khổ tâm của thiếp.

Ngày hôm sau hướng gió trong triều đại biến, Vạn Lịch nói dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, hết lời khen Tần Lâm là trụ cột của quốc triều, chúng thần kinh ngạc vô cùng, Thân Thời Hành, Triệu Cẩm rối rít phụ họa...

-----------

Vào buổi trưa, Tần Lâm nhận được thánh chỉ.

Đại thần tuyên chỉ tay cầm thánh chỉ ra khỏi Thừa Thiên môn, đi qua đại lộ Tây Trường An tới Tần phủ ở hẻm Thảo Mạo. Dọc đường văn võ quan viên thấy sứ giả tuyên chỉ, ai nấy đều thè lưỡi thật dài, biết cân lượng của đạo thánh chỉ này hết sức không tầm thường. Người đi trước là Định Quốc Công Từ Văn Bích đầu đội Bát Lương quan, cỡi Tiêu Dao mã, tay nâng mâm gỗ sơn son, trong đựng thánh chỉ lụa vàng. Lễ bộ Thượng Thư Trầm Lý tụt lại phía sau nửa đầu ngựa, đầu đội Lục Lương quan, mặc áo lụa đỏ, dáng vẻ rất là tiêu sái.

Thượng Y Giám thái giám Bàng Bảo, Ngự Dụng Giám Thiếu Giám Lưu Thành. Lúc trước mỗi khi hai người này xuất cung hành sự nhất định diễu võ giương oai, giờ phút này lại chỉ có thể đi theo sau hai vị đại quan kia hít bụi.

- Đông ông sắp có chuyện vui rồi!

Tôn Thừa Tông hăng hái bừng bừng nói với Từ Quang Khải.

Trong hai ngày qua, hai vị Sư Gia một mực canh giữ ở bên ngoài Thừa Thiên môn, chờ tin tức đến từ ngôi cao chín bệ. Tần Lâm cũng không yêu cầu bọn họ làm như vậy, là bọn họ tự phát, nói chuẩn xác là Tôn Thừa Tông đặc biệt tích cực, kéo Từ Quang Khải tới.

Từ Quang Khải ngẩng đầu lên, tỉnh tỉnh mê mê à một tiếng. Chuyện mượn thiết kế hỏa thương hạng nặng Tây Ban Nha để cải tiến súng ống, và chuyện phát hiện đầu lâu người vượn ở Vân Nam Nguyên Mưu huyện đã tiêu hao tương đối nhiều tinh lực của y.

Hai vị Sư Gia đang chuẩn bị rời đi, lúc này đã tan triều, một đám quan văn trung hạ cấp cũng từ trong cung đi ra, nhìn Từ Văn Bích đang đi, ai nấy ủ rũ cúi đầu.

Đám quan viên này không nhận ra Từ Quang Khải, lại nhận ra Tôn Thừa Tông trước kia vốn là người trong đồng đạo, ai nấy lộ vẻ khinh bỉ, còn có người vung tay áo kêu lên một tiếng:

- Làm trành cho hổ, thật là bại hoại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK