Mục lục
Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ binh tiểu Đinh đang bưng trà nóng tiến vào, chợt thấy hốc mắt đen ngòm của đầu lâu đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi trong lòng kinh hoảng, chân vấp ngưỡng cửa một cái, mâm trà bình trà chén trà hất vào người Tần Lâm.

Trời ơi, bị trà nóng đổ lên người chẳng phải là nóng chết hay sao? Tần Lâm kinh hoảng vội vàng đứng dậy đón đỡ, nâng lấy hai tay bưng mâm trà của tiểu Đinh.

Không ngờ nàng đang chúi về phía trước, Tần Lâm lại đứng lên, hai cái đầu vừa đúng đụng mạnh vào nhau.

Binh!

- Đau quá...

Tiểu Đinh đặt mâm trà lên bàn, nước mắt chảy ròng ròng tay xoa xoa trán, hết sức đáng thương nhìn Tần Lâm:

- Đầu Tần trưởng quan cứng thật!

Tần Lâm cũng bị đụng mắt nổ đom đóm, mặc dù tránh thoát nước nóng tưới thân, nhưng cuối cùng không tránh khỏi đầu sưng một cục, hắn giận tới nỗi hung hăng trừng mắt nhìn tiểu Đinh một cái:

- Ngây người ra đó làm gì, còn không mau châm trà?

Tiểu Đinh yếu ớt đáp ứng, không ngừng thầm cổ vũ cho mình:

- Đừng nhìn, đừng nhìn khô lâu kia là được.

Nhưng nói thì dễ làm mới khó, ánh mắt của tiểu Đinh không tự chủ cũng đưa sang nhìn khô lâu kia, lúc châm trà tay run run, nước trà chảy tràn ra bàn.

- Thật là càng ngày càng kém cỏi….

Tần Lâm giận không chỗ phát tiết:

- Lúc trước ở Kỳ Châu, nửa đêm ngươi cũng từng đi theo ta đào mộ phần, mở nắp quan tài, vì sao hiện tại ngay cả khô lâu cũng sợ hãi?

Chẳng lẽ cho ngươi biết thật ra lần đó ta cũng rất sợ sao? Tiểu Đinh bĩu môi:

- Nhưng... Nhưng cái đầu lâu này há hốc mồm giống như muốn cắn người ta, thật là khủng khiếp!

- Cắn người, cắn người…

Tần Lâm nắm đầu lâu lên, tiến tới sát dưới mí mắt tiểu Đinh, tay còn lại nắm lấy khớp hàm của nó, khiến cho miệng nó khép mở trên dưới:

- Không cắn người khác, chuyên cắn kẻ hồ đồ như ngươi.

Vèo một tiếng, tiểu Đinh bắn ra ngoài giống như mũi tên, chạy thật xa đến hoa viên mới nhìn về phía sau xem thử, lòng vẫn còn sợ hãi, miệng lẩm bẩm nói:

- Thật là đáng sợ, Tần trưởng quan thật là đáng sợ!

A Sa mặt che nón cỏ, gối đầu lên Đại Hoàng, lười biếng nửa nằm trên băng đá phơi nắng ngủ, chợt lẩm bẩm:

- Xem ra bị Tần đại thúc khi dễ không chỉ một mình ta...

Thanh Đại cùng nữ binh Giáp Ất Bính xa xa đi tới, thấy tiểu Đinh kinh hoảng thất thố, vội vàng hỏi nàng xảy ra chuyện gì.

- Tần trưởng quan, hắn... Hắn... Cắn ta!

Tiểu Đinh tức gần nổ phổi tố cáo.

- Cái gì?

Ba vị Giáp Ất Bính che miệng lại, trợn mắt tròn xoe, liên tục ra hiệu cho tiểu Đinh đừng nói nữa.

A Sa vén nón cỏ lên, để lộ ra lỗ tai, có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác: ha ha, Tần đại thúc "ăn trộm" tiểu Đinh, lại bị Thanh Đại tỷ tỷ biết, lần này coi như ngươi xui xẻo…

Thanh Đại nắm tay của tiểu Đinh an ủi nàng, cười ngọt ngào:

- Tần ca ca xấu nhất, vì sao huynh ấy cắn tiểu Đinh muội muội? Tỷ tỷ thay muội chủ trì công đạo.

Thật sao, gọi muội muội rồi! Ba vị Giáp Ất Bính ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc càng có vẻ cổ quái.

Tiểu Đinh huơ tay múa chân, diễn tả vô cùng sinh động:

- Đầu lâu, thật là đáng sợ, há miệng ra cắn, cách cách cách… cách cách cách…

Mọi người nghe không hiểu, ngược lại Thanh Đại quen thuộc tính Tần Lâm, nở một nụ cười nổi lên hai lúm đồng tiền:

- Muội nói là, huynh ấy cầm đầu lâu cắn muội ư?

- Đúng vậy đúng vậy…

Tiểu Đinh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, lại không chú ý tới ba vị tỷ tỷ cũng đã dở khóc dở cười.

- Ngu đần, có thể nói chuyện rõ ràng một chút hay không!

Nữ binh Giáp đập vào đầu tiểu Đinh một hạt dẻ vỡ ra.

Nữ binh Ất cũng vặn tai tiểu muội muội mình:

- Nói lời không rõ ràng, dọa chết chúng ta!

Nữ binh Bính giận nói:

- Muội là kẻ ngốc, bị Tần trưởng quan, không, bị khô lâu cắn cũng đáng đời!

A Sa dỏng tai lên hóng chuyện, lúc này lại úp nón cỏ che mặt trở lại, miệng thốt ra hai chữ:

- Kém cỏi!

Trong phòng khách, Tần Lâm còn không biết thiếu chút nữa mình đã bị hàm oan, sau khi tiểu Đinh đi hắn bèn nhìn Lưu Tam Đao cười cười:

- Nha hoàn trong nhà bản quan được nuông chiều đã quen, khiến cho Lưu gia chê cười.

Lưu Tam Đao hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải, mới vừa nghe chính miệng Tần Lâm nói, nha hoàn trời sinh lệ chất xinh đẹp như vậy, ngàn vàng khó cầu, giữ ở bên người hồng tụ thêm hương đã là diễm phúc vô biên. Không nghĩ tới lại bị hắn mang theo đi đào mộ phần làm lao động tay chân, thật là, thật là phí của trời, nói ra sợ rằng đám công tử nhà giàu khắp kinh sư hay tranh giành ghen tuông sẽ phải tức chết.

Bản thân Tần Lâm lại cảm thấy không có gì, cũng không để ý tới sắc mặt của Lưu Tam Đao, cầm khô lâu kia lên quan sát cẩn thận.

Chỉ thấy màu sắc xương trắng trẻo dị thường, bề ngoài vô cùng sạch sẽ, tuy có chút bụi đất bám nhưng chỉ cần lấy tay phủi qua là rơi xuống, không bám chặt vào đầu lâu. Theo kinh nghiệm của Tần Lâm cảm thấy giống như cố ý rải lên sau này.

Bàn tay hắn nâng Thiên Linh Cái, khẽ ước lượng cả đầu lâu một chút, cảm thấy có trọng lượng tương đối nặng. Nhìn kỹ một chút có một khe nứt, nếu không chú ý nhìn sẽ khó có thể phát hiện dấu vết cạo trên đó.

Đến đây trong lòng Tần Lâm đã có tính toán, không đợi Lưu Tam Đao mở miệng hỏi đã tiên phát chế nhân:

- Đầu lâu này sống mũi nhỏ hẹp, hình trái lê. Chính là vị trí lỗ mũi, sau khi thịt tiêu đi mất hình thành lỗ lớn, lão xem thử có giống trái lê không?

Lưu Tam Đao nghe Tần Lâm nói vậy bèn quan sát vị trí trước kia là mũi trên đầu lâu, chỉ thấy hình dáng lỗ kia quả thật giống như trái lê, không tự chủ được gật đầu một cái.

- Xem đi, vị trí lỗ hình lê này tương đối thấp. Ngoài ra đầu lâu này hơi nhỏ, xương trán không nghiêng mấy, xương mày không nổi lên cao, hốc mắt nhỏ hẹp, vị trí xương cằm thấp, xương mỏng mà nhỏ, cho nên...

Tần Lâm phân tích một hơi, khiến cho Lưu Tam Đao thấp thỏm, cuối cùng mới cho ra kết luận:

- Cho nên đây là đầu lâu một nữ tử.

Lưu Tam Đao nghe như lạc vào sương mù, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Cho dù là kinh nghiệm của lão phong phú, nhưng cũng không biết bắt tay xử lý án bạch cốt này từ đâu. Sau khi Tần Lâm nói xong câu cuối cùng, lão lại sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chĩa ngón tay cái lên:

- Lợi hại, Tần trưởng quan quả thật là lợi hại, tiểu nhân tâm phục khẩu phục. Như vậy để đầu lâu lại chỗ này, làm phiền ngài nghĩ biện pháp làm ra tướng mạo nàng khi còn sống đi.

Dứt lời, Lưu Tam Đao liền chuẩn bị cáo từ rời đi.

- Chậm đã...

Tần Lâm ngăn đối phương lại, trầm ngâm nói:

- Lưu huynh, muốn làm ra tướng mạo vốn có của người chết, tốt nhất là có toàn bộ bộ xương, như vậy sẽ chuẩn xác hơn.

Lưu Tam Đao cảm thấy kinh ngạc, chần chờ nói: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Đây là vì sao? Cũng không phải là tiểu nhân không tin được Tần trưởng quan, dù sao tướng mạo là nằm ở trên đầu mặt...

- Chỉ có liên quan tới đầu lâu chứ gì?

Tần Lâm khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Không phải vậy, Lưu gia lão phải biết, tướng mạo một người hai mươi tuổi cùng bốn mươi tuổi sẽ có khác nhau rất lớn.

Mắt Lưu Tam Đao càng trợn lớn hơn, nhìn Tần Lâm với vẻ khó lòng tin được:

- Ý Tần trưởng quan là nếu có toàn bộ bạch cốt, ngài có thể tra ra được cả tuổi tác người chết hay sao?

Tần Lâm cười gật đầu một cái.

- Trưởng quan xét âm đoán dương, quả thật danh bất hư truyền.

Lưu Tam Đao vái chào Tần Lâm thật sâu, sau đó cáo từ rời đi, ước định lát nữa sẽ đem toàn bộ bạch cốt tới.

Sau khi Lưu Tam Đao đi rồi, Từ Văn Trường cùng Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực từ đại sảnh phía sau đi ra, bọn họ đều nghe được đối thoại giữa hai người mới vừa rồi.

- Tần trưởng quan là cố ý đòi toàn bộ bạch cốt phải không?

Từ Văn Trường cười hỏi.

Đương nhiên Tần Lâm không phủ nhận, trên thực tế từ vài tiêu chuẩn như mức độ mòn của hàm răng, xương cốt lão hóa… chỉ dựa vào đầu lâu cũng có thể vạch ra phạm vi đại khái tuổi tác của người chết. Nhưng lấy được cả bộ bạch cốt là có thể tra được càng nhiều đầu mối hơn, từ đó suy đoán xem rốt cục Đông Xưởng đang giở trò gì.

Lục Viễn Chí kinh ngạc nhìn đầu lâu, hồi lâu không nói một lời ngây người ra đó, thình lình vỗ đùi la hoảng lên:

- Xương của nữ tử, trời ơi… không ngờ rằng bí mật kinh thiên động địa này bị chúng ta phát giác!

Ngưu Đại Lực vặn hỏi rốt cuộc là đại bí mật gì, tên mập ngậm miệng không chịu trả lời, chạy ra ngoài một vòng nhanh như gió, xem thử có người khác lảng vảng gần đây hay không, sau đó trở vào phòng khách đóng chặt tất cả cửa lại, cuối cùng mới gọi mọi người xúm lại.

Đôi mắt nhỏ của tên mập lóe ra vẻ gian xảo, tỏ vẻ thần bí nói:

- Hẳn là các ngươi đã nghe nói tới vụ án "ly miêu hoán chúa" (Trong Bao Công xử án Quách Hòe), lần này Bạch Liên giáo đổi người sống, thi triển kế sách thay mận đổi đào. Hiện tại Vương Hoàng hậu trong cung nhất định là giả!

Ngưu Đại Lực lấy làm kinh hãi,

- Vậy người thật ở nơi nào?

Tên mập than thở, chỉ chỉ đầu lâu trên bàn:

- Không phải là chúng ta đã nói trước khi Vương Hoàng hậu vào cung, Bạch Liên giáo đã có lui tới với Vương gia sao? Vào lúc đó bọn họ đã giết chết Hoàng hậu chân chính, đưa kẻ giả mạo vào cung. Đầu lâu nữ tử Đông Xưởng đưa tới này chính là của Vương Hoàng hậu thật, nhất định là Phùng Bảo có nghi vấn gì bèn đào nó lên, đưa đến cho trưởng quan chứng thực!

Một vị Hoàng hậu giả mạo bị Bạch Liên giáo sai phái, đã chấp chưởng trung cung chừng hai năm, nếu tương lai mang bầu, sẽ đản hạ Thái tử thừa kế toàn bộ Đại Minh đế quốc.

Không thể không nói đây đúng là một tin tức hết sức kinh người, cho dù là đã đóng chặt cửa lớn cửa sổ, Ngưu Đại Lực và Lục Viễn Chí cũng có thể nghe thấy tiếng tim đối phương đập thình thịch.

- Hay, phân tích thật hay!

Tần Lâm vỗ tay, lại hỏi:

- Chứng cớ, chứng cớ đâu?!

Tên mập suy nghĩ một chút, dang rộng hai tay:

- Không có.

Ngưu Đại Lực nói:

- Trưởng quan phục hồi lại dung mạo nữ nhân này khi còn sống, sau đó so sánh thử với Vương Hoàng hậu…

- Không phải là Vương Hoàng hậu, thân phận người chết sẽ không quá quan trọng...

Từ Văn Trường một mực vuốt râu nghĩ ngợi, lúc này mới nói:

- Mặc dù vẫn là Xưởng Vệ một thể, nhưng hiện nay Đông Xưởng Phùng Đốc Công cùng Tần trưởng quan chúng ta cũng không phải một con đường, nếu như người chết thật sự là nhân vật quan trọng nào đó, làm sao Lưu Tam Đao có thể yên tâm giao đầu lâu vào tay chúng ta, nhất định lão phải mời trưởng quan tới Đông Xưởng xử lý chuyện này. Theo lão đầu tử thấy, chuyện này cũng giống như là thử dò xét lần đầu, dọn đường cho chuyện sau đó quan trọng hơn.

Tần Lâm nhìn Từ Văn Trường một chút, gừng càng già càng cay, Từ Văn Trường nói không sai.

Xương cốt chôn dưới đất, theo thời gian bị ăn mòn, phosphor hóa… sức nặng sẽ tự nhiên giảm bớt, nhưng sức nặng đầu lâu này cũng không giảm bớt, cầm trong tay cảm thấy nặng nề. Ngoài ra chôn dưới đất bạch cốt hình thành tự nhiên, sẽ không có dấu vết cạo ở khe nứt như vậy.

Nói cách khác, đầu lâu này là gần đây nhân công mới chế tạo ra, Đông Xưởng cắt đầu người chết đi, cẩn thận tách đi hết da thịt, dùng nước thuốc nấu, biến thành một cái đầu lâu nhẵn nhụi, lại sấy khô, lấy bụi đất trét lên, cuối cùng Lưu Tam Đao đưa đến cho Tần Lâm.

Vương Hoàng hậu đã vào cung hai năm trước, thân ở Tử Cấm thành thủ vệ sâm nghiêm, được Kim Ngô Vệ, Kỳ Thủ Vệ, Cẩm Y Vệ, cao thủ đại nội kín đáo bảo vệ, nếu dưới tình huống này còn bị cắt đầu, quả thật là chuyện hoang đường hết sức.

Cho nên đầu lâu do nhân công tạo ra gần đây này tuyệt không thể nào thuộc về Vương Hoàng hậu, giống như suy đoán của Lục Viễn Chí.

Về phần khả năng bản thân Vương Hoàng hậu bị đánh tráo cũng cực kỳ nhỏ bé, căn cứ đầu mối nắm giữ, ban đầu Bạch Liên Bắc tông kết giao cùng Vương gia cũng không nghĩ tới nữ nhi bọn họ tương lai sẽ trở thành Hoàng hậu. Mà sau khi Vương nương nương đã chọn Hoàng hậu, nàng bắt đầu được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, Bạch Liên Bắc tông tuyệt đối không tìm được cơ hội hạ thủ.

Lục Viễn Chí trợn tròn mắt không còn lời gì có thể nói, lại gãi đầu một cái, nghi hoặc hỏi:

- Nếu là như vậy, Đông Xưởng đưa đầu lâu mời trưởng quan chúng ta phục hồi tướng mạo như cũ, rốt cuộc là có ý gì đây?!

- Ném đá dò đường...

Tần Lâm ước lượng đầu lâu trên tay, không chút nghĩ ngợi đáp.

Tiếp theo Từ Văn Trường giải thích, sợ rằng Đông Xưởng lấy được một bộ xương khô có giá trị quan trọng, Phùng Bảo muốn phục hồi tướng mạo chủ nhân của nó khi còn sống, để thông qua bộ xương khô này đạt thành mục đích nào đó. Nhưng cao thủ bên trong Đông Xưởng bao gồm Lưu Tam Đao lại không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cầu viện Tần Lâm.

Nhưng Tần Lâm cùng Đông Xưởng xưa nay không có lui tới, Phùng Bảo cũng không biết rốt cuộc hắn có bản lãnh này hay không, bèn phái Lưu Tam Đao mang đầu lâu mới làm tới, thử xem Tần Lâm có thể giải quyết được vấn đề hay không.

- À, nói cách khác, đầu lâu này thật ra là bọn họ ném đá dò đường!

Lục mập chợt hiểu ra.

Ngưu Đại Lực nắm quả đấm to bằng miệng bát, dáng vẻ căm phẫn:

- Những người trong Đông Xưởng này quả thật hết sức hung tàn, chỉ vì thử tài trưởng quan chúng ta mà giết chết người, luyện chế khô lâu, thật là vô pháp vô thiên.

- Chưa chắc, có khi chỉ là một tử tù.

Từ Văn Trường cười lắc đầu một cái.

Lục mập vẫn có chút không phục:

- Còn thử thách công phu của Tần ca, thật là quá đáng, Phùng Bảo cho là mình là ai?!

Đi theo Tần Lâm quá lâu, ngay cả Lục Viễn Chí cũng không cảm thấy Phùng Bảo có gì là ghê gớm, không biết chưởng ấn Ty Lễ Giám kiêm Đề Đốc Đông Xưởng Phùng công công, chỉ cần cái tên thôi cũng đủ để hù chết thật nhiều người.

Tần Lâm lại vung tay lên:

- Nếu lão đã ném đá dò đường, lão tử sẽ thi triển ném gạch dẫn ngọc, buông dây dài câu cá lớn, làm cho tốt đầu lâu thứ nhất này, tự nhiên sau đó sẽ bắt lão ta xuất ra gốc gác nội tình.

Rất nhanh, Lưu Tam Đao liền đem toàn bộ bộ xương đưa tới, cảm tạ Tần Lâm tương trợ, thiên ân vạn tạ cáo từ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK