Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy chạy nhanh như điện chớp càng cảm thấy kình phong lạnh như băng đập vào mặt, khiến cho da mặt đau rát, mắt cũng bị gió làm cho vừa khô vừa rát. Nhưng hắn thủy chung trợn tròn hai mắt, ánh mắt sắc bén như đao nhìn không chớp vào xe ngựa phía trước.
Hiện tại Vĩnh Ninh đã ngây dại, Tần tỷ phu mà nàng thầm thương trộm nhớ đang giục ngựa đuổi theo nàng thật nhanh, áo vải xanh làm nổi bật vẻ anh tuấn của lang quân, áo bào đỏ rực phất phơ như một vầng mây đỏ. Lúc này Tần Lâm đang nghiến răng nghiến lợi, càng ra vẻ hết sức kiên nghị, ánh mắt không thể lay động dường như đang nói dù là đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng tuyệt sẽ không bỏ rơi muội!
Cảnh tượng này vĩnh viễn khắc sâu trong lòng thiếu nữ, thậm chí nàng quên mất minh đang trong hiểm cảnh, hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này. Đôi mắt long lanh trong suốt của nàng tràn đầy mong đợi, tràn đầy hạnh phúc nhìn Tần Lâm càng đuổi càng gần, càng đuổi càng gần...
Đột nhiên trong đám người bắt cóc nàng, tên thủ lãnh cất tiếng huýt sáo, quay đầu lại cười nói quái dị:
- Tần Bá gia đau lòng mỹ nhân, tới thật nhanh!
Thì ra bọn họ nhận ra Tần tỷ phu! Vĩnh Ninh lấy làm kinh hãi, nàng chưa kịp hiểu rõ, tên thủ lĩnh kia đã ghé đầu vào trong xe ngựa, nhếch môi nhìn nàng cười hắc hắc.
Tên này mặt mũi sần sùi xấu xí, ánh mắt bắn hung quang ra bốn phía, nụ cười đặc biệt kinh khủng dữ tợn. Vĩnh Ninh sống ở thâm cung từ nhỏ, chưa từng thấy qua kẻ nào hung ác như vậy, lập tức cả kinh khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, như muốn ngất đi.
Thủ lĩnh đưa tay kéo Vĩnh Ninh từ trong xe ngựa ra ngoài, đặt nàng nằm ngang trên lưng ngựa. Vĩnh Ninh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tim đập thình thịch.
Bầu trời kéo mây đen, dần dần mờ tối, Tần Lâm đang giục ngựa chạy như điên không khỏi giật mình kinh hãi. Lát nữa mưa xuống sẽ phiền phức hơn rất nhiều, hắn nghiến răng một cái, đuổi sát theo tên thủ lãnh kia. Hiện tại khoảng cách chỉ có năm sáu trượng, Vĩnh Ninh trên lưng ngựa tựa hồ gần trong gang tấc.
Chợt thấy đám giặc mở túi yên ngựa ra, ném thứ gì đó rào rào xuống đường.
Hỏng bét, là thiết tật lê!
Tần Lâm vội vàng giật dây cương một cái, Đạp Tuyết Ô Chuy quả nhiên thần tuấn, hí một tiếng chạy chếch sang bên, chạy hẳn vào bụi cỏ ven đường, tránh khỏi đám thiết tật lê.
- Cẩn thận!
Tần Lâm chỉ kịp quay đầu lại nhắc nhở một câu, sau đó bất chấp hết thảy, chạy rất nhanh vào trong đám cỏ ven đường. Một cọng cỏ mọc dài thình lình xuất hiện trước mặt, Tần Lâm chỉ kịp thụp người xuống nhưng vẫn bị nhánh cỏ quất vào vai, thân thể lảo đảo suýt chút nữa rơi khỏi lưng ngựa.
Chúng thân vệ sai dịch giục ngựa theo tới, Lục Viễn Chí mập mạp, Ngưu Đại Lực cao to tụt lại sau cùng. Chạy trước tiên là mấy tên thân vệ thân thể nhỏ nhẹ, nhưng ngựa của bọn họ kém xa không bằng Đạp Tuyết Ô Chuy, bị Tần Lâm bỏ rơi phía sau mấy chục trượng, không thấy địch nhân rải thiết tật lê. Mới vừa rồi Tần Lâm quay đầu lại lên tiếng nhắc nhở, tất cả mọi người lại không nghe rõ.
Ngựa của một tên thân vệ chợt khuỵu chân trước xuống, thân thể ngã nghiêng sang bên. Thân vệ kia bất ngờ không kịp đề phòng cơ hồ bị ngựa đè lên người, may nhờ y phản ứng thật nhanh, trong khoảnh khắc ngựa ngã xuống hai tay ấn mạnh vào lưng ngựa, thân thể bay chếch sang bên, sau đó dùng chân giậm mạnh lên lưng ngựa, lộn một vòng giữa không trung rơi sang bên cạnh.
Ngựa ngã xuống đất thật mạnh, chỉ trong khoảnh khắc gãy xương đứt gân, không bao lâu sau sẽ chết, giãy giụa phát ra tiếng hí thê thảm.
Thân vệ thở dốc liên hồi, mới vừa rồi y phải xuất hết bản lãnh bình sinh mới không bị ngựa đè, bằng không không chết cũng phải trọng thương.
Đám thân vệ còn lại vô cùng cẩn thận tránh né thiết tật lê, hoặc là dứt khoát bắt chước Tần Lâm, giục ngựa chạy vào bụi cỏ ven đường.
Mặc dù thớt ngựa đám thân vệ này cỡi cũng rất khá, nhưng vẫn còn kém xa loại thiên lý danh câu như Đạp Tuyết Ô Chuy. Bất kể là tránh né thiết tật lê trên đường hay dứt khoát chạy vào bụi cỏ lề đường, cũng phải giảm đi tốc độ rất nhiều, dần dần cách Tần Lâm trước mặt càng ngày càng xa.
Phía trước, Tần Lâm cũng biết các huynh đệ bị tụt lại phía sau, nhưng hắn chỉ quay về phía sau liếc mắt nhìn một lần, sau đó cũng không quay lại lần nào nữa.
Tuy rằng có rất nhiều câu của người xưa dạy mọi người nên giữ hay nên bỏ như: quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, đại trượng phu phải biết cân nhắc tình thế… nhưng Tần Lâm chỉ biết một chuyện: nếu lúc này mình bỏ cuộc, vậy làm sao dám nhìn cặp mắt đầy hy vọng của Vĩnh Ninh?!
Đám kỵ sĩ kia vẫn còn đang mồm năm miệng mười cười quái dị:
- Trời ơi, Tần Bá gia đuổi theo kìa!
- Tần Đốc Chủ tay không ngăn voi thiên hạ vô địch, chúng ta làm thế nào cho phải?
- Gió lớn, tản ra!
Thấy trước mặt là ngã ba đường, tên thủ lĩnh lại quát to một tiếng, xe ngựa cùng bảy tám tên kỵ sĩ tiếp tục tiến về phía trước, còn y ôm Vĩnh Ninh và đám thủ hạ còn lại rẽ sang đường nhỏ.
Tần Lâm khẽ cau mày: Trịnh Trinh đang giở trò quỷ gì!? Hoặc có thể nói rằng nàng có thâm ý khác...
Tên thủ lĩnh kia cũng đang cỡi một thớt bảo mã danh câu, mặc dù chở thêm một người nhưng dù sao thân thể Vĩnh Ninh mềm mại nhẹ nhàng, cộng thêm bọn họ không ngừng rải thiết tật lê xuống đường, ép Tần Lâm thỉnh thoảng điều khiển ngựa tránh né, nên chậm chạp không thể đuổi kịp, thủy chung giữ vững khoảng cách hai ba mươi trượng.
Mỗi khi đến ngã ba đường, đối phương lại chia đường mà chạy. Tần Lâm biết đây là vì mê hoặc thân vệ sai dịch đuổi theo phía sau, muốn nghĩ cách khiến cho mình rơi rớt đơn độc lại, nhưng tình thế bắt buộc cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đuổi theo một mạch.
Hai bên kẻ chạy người đuổi, trong nửa canh giờ chạy mấy chục dặm về phía Bắc, xâm nhập vào vùng núi phía Tây Bắc kinh sư người ở dọc đường càng ngày càng thưa thớt. Hải Điến khu hôm nay giá mỗi thước vuông mấy vạn tệ, vào đời Minh chỉ là nghĩa địa mai táng thái giám ở ngoại ô, nếu đi thêm về phía Tây Bắc mấy chục dặm nữa, có thể tưởng tượng được hoang vu tới mức nào.
Lúc này địch nhân cũng lục tục bỏ chạy tứ tán theo các ngã ba đường, rốt cục chỉ còn lại tên thủ lĩnh đang giữ Vĩnh Ninh trên tay. Tần Lâm chỉ nhìn chăm chú vào Vĩnh Ninh, theo sát phía sau không nghỉ.
Giờ phút này bông tuyết phất phơ từ giữa không trung bay xuống, hai kỵ sĩ một trước một sau, đầu, vai, ngực đều bám đầy hoa tuyết trong suốt. Hoa tuyết cũng rơi vào môi Tần Lâm, cảm giác lạnh như băng khiến cho hắn cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Không có thủ hạ rải thiết tật lê giúp một tay, dù sao tên thủ lĩnh cỡi ngựa cũng chở hơn một người, dần dần bị Tần Lâm đuổi kịp. Tần Đốc Chủ của chúng ta cũng không nhiều lời, rút Xế Điện Thương bên hông ra, nhắm ngay lưng tên thủ lĩnh, thế nhưng lúc sắp sửa bóp cò lại tỏ ra do dự: thần thương hắn bách phát bách trúng, chỉ cần bắn ra một phát sẽ làm cho địch nhân ngã ngựa. Nhưng hiện tại ngựa chạy nhanh như vậy, chẳng phải là tạo thêm nguy hiểm cho Vĩnh Ninh sao?!
- Hay cho Tần Bá gia có tình có nghĩa!
Dường như tên thủ lĩnh đã sớm đoán được, quay đầu lại cười khành khạch quái dị, xoay người lại lặng lẽ lấy ra từ trong ngực một viên thuốc màu vàng nhạt, bóp miệng Vĩnh Ninh há ra cho nàng nuốt vào. Sau đó y lại lấy ra một cái bình sứ, lấy bột trong bình vẩy vào y phục của nàng.
Vĩnh Ninh mơ màng trầm trầm, hoàn toàn không biết cử động của đối phương, Tần Lâm bị thân thể của đối phương che kín tầm mắt, cũng hoàn toàn không hay biết.
Phía trước có một rừng cây, lá cây rụng gần hết có vẻ xơ xác, có con đường quanh co khúc khuỷu băng qua rừng.
Tên thủ lĩnh đột nhiên phóng ngựa chạy vào rừng cây, tốc độ dần dần giảm lại, đến một chỗ trũng có rất nhiều cành khô lá úa, y bèn ném nàng xuống đó.
Tần Lâm thấy vậy vô cùng kinh hãi, chỉ thấy Vĩnh Ninh rơi xuống đất trầm ổn, nhẹ nhàng như cánh hoa rơi. Thì ra thủ pháp của tên thủ lĩnh kia độc đáo, đã chọn chỗ nhiều cành khô lá úa khiến cho Vĩnh Ninh rơi xuống như vào đệm mềm, giúp nàng không hề bị thương.
- Tần Bá gia, ha ha ha, ta cũng không đả thương tiểu mỹ nhân của ngươi.
Tên thủ lĩnh kia nhìn Tần Lâm chắp tay một cái cách xa mấy chục bước:
- Thay Trịnh nương nương chuyển lời, thừa dịp này liễu kết tâm nguyện cho Tần Đốc Chủ!
- Niệm tình ngươi chưa đả thương nàng, tha cho ngươi một mạng!
Tần Lâm giơ tay lên bắn một phát, chỉ thấy chớp lửa lóe lên, thân thể thủ lĩnh lảo đảo một cái, miệng phát ra tiếng kêu rên, bả vai tuôn ra máu tươi.
Không ngờ rằng thương pháp Tần Lâm lợi hại như vậy, tên kia cũng là hảo hán, nghiêm mặt nói lời cảm tạ, sau đó giục ngựa chạy đi như bay.
Tần Lâm xuống ngựa, trong lòng dở khóc dở cười, thì ra không phải là đích thân Trịnh Trinh dùng mỹ nhân kế, mà là đưa Vĩnh Ninh vào lòng mình. Há đâu có lý như vậy, nếu ta muốn Vĩnh Ninh sẽ có rất nhiều cơ hội, đâu cần Trịnh nương nương nàng giúp đỡ lấy lòng như vậy…
Ặc, đây không phải là quá nhiều cơ hội hay sao… Tần Lâm tát nhẹ vào mặt mình một cái, cảnh cáo mình không cho phép suy nghĩ lung tung.
Nữ nhân sợ thân thể mình lạc lối, nam nhân sợ tư tưởng mình lạc lối.
Vốn Vĩnh Ninh đã bị dọa sợ đến mơ màng trầm trầm, cuối cùng bị ném từ lưng ngựa xuống càng giật mình quá độ, Giờ phút này nằm giữa lá khô, bông tuyết trong suốt bay xuống từng mảng, dần dần tan đi trên gương mặt trái xoan thanh tú trắng nõn của nàng. Đôi mi nàng hơi run rẩy, ngực nhẹ nhàng phập phồng, giống như mỹ nhân đang say ngủ, hết sức động lòng người.
- Chẳng lẽ phải hôn đánh thức nàng sao?!
Tần Lâm xấu hổ sờ sờ mũi.
Tần Lâm nhẹ nhàng dìu Vĩnh Ninh đứng lên, bấm Nhân Trung, xoa huyệt Thái Dương, xoa bóp thân thể khôi phục huyết mạch thông suốt cho nàng. Một lúc lâu sau Vĩnh Ninh mới dần dần khôi phục tri giác, từ từ mở mắt.
Đôi mắt ẩm ướt như nai con cũng ánh lên nụ cười của Tần Lâm.
- Tần, Tần tỷ phu, muội đã chết rồi sao?
Vĩnh Ninh khẽ mấp máy môi, thanh âm êm dịu giống như gió Xuân phớt qua mặt nước.
Tần Lâm cười cười:
- Muội chết hay chưa, ta không biết, dù sao ta vẫn chưa chết, không tin muội thử sờ một cái xem.
Vĩnh Ninh giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ mặt của Tần Lâm, cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay truyền tới, thiếu nữ bèn cười ngượng ngùng.