Mục lục
Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc hắc hắc hắc, A Sa lặng lẽ làm mặt quỷ với Tần Lâm, vừa che mắt lui về phía sau, miệng vừa tiếp tục gọi:

- Ôi chao, mới vừa rồi Tần đại thúc muốn cắn mặt của hai vị tỷ tỷ, không biết hắn cắn có đau hay không, vì sao hai vị tỷ tỷ không cắn hắn?

Từ Tân Di cùng Thanh Đại thấy nha đầu này giở trò, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười, nghĩ đến làm chuyện này cùng Tần Lâm lại không nhịn được tim đập thình thịch, sắc mặt lại càng đỏ hơn.

Quỷ nha đầu cũng thật xấu xa, nó gọi Tần Lâm là đại thúc, lại gọi Từ Tân Di cùng Thanh Đại là tỷ tỷ...

A Sa đang đắc ý vong hình, không đề phòng Tần Lâm lao ra, chộp lấy cánh tay mềm mại của nó.

Có lẽ là võ công bị phong ấn quá lâu, A Sa cũng quên mất, kinh hoảng kêu lên:

- Ta là tiểu hài tử, Tần đại thúc ngươi cũng không thể ức hiếp tiểu hài tử như vậy, hai vị tỷ tỷ nhìn xem hắn…

- Nhìn nhìn cái gì, phi lễ chớ nhìn có hiểu hay không?

Tần Lâm co ngón tay lại cốc loạn lên đầu A Sa một trận:

- Ta thấy sau lưng ngươi có cây tiên nhân chưởng, nếu như còn lui về phía sau, lui thêm bước nữa sẽ va vào tiên nhân chưởng, gai đâm đầy mông.

Quả thật sau lưng A Sa là một bụi tiên nhân chưởng do người Bồ Đào Nha mang tới, vào thời này chính là giống hoa vô cùng trân quý, cho nên bày ở chỗ này. Chỉ thấy hiện tại nó đã mọc đầy từng nhánh gai nhọn, nếu như A Sa đụng vào, không phải là bị đâm như cái rổ sao?

A Sa ngoảnh đầu nhìn lại cũng sợ hết hồn, không nhịn được che mông lại, ngoài miệng vẫn không phục:

- Hừ, đại thúc ngươi có lòng tốt như vậy sao? Ngươi chỉ lo lắng bụi tiên nhân chưởng trân quý này thôi. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Thanh Đại cùng Từ Tân Di nhìn nhau, nhất tề lắc đầu một cái: không phải là Tần Lâm rất hòa hợp với trẻ con sao, vì sao vừa gặp A Sa đã cãi nhau chí chóe như chuột với mèo như vậy?

Thanh Đại ôm A Sa vào trong ngực, vuốt đầu của nó:

- A Sa, Tần ca ca phải đi Kế Trấn làm việc, mấy ngày nay muội không thể tìm hắn, Lục Viễn Chí ca ca cùng A Hoàng chơi. Bất quá chỉ cần nữ y quán rảnh rỗi, ta sẽ tới chơi với muội.

- Vốn là ta cũng muốn đi Kế Trấn chơi...

Từ Tân Di bĩu môi, gãi gãi đầu:

- Nhưng mấy hôm sau là sinh nhật chị dâu ta ở Định Quốc Công phủ, trong thân thích phàm là nữ quyến cũng phải đi. Được rồi A Sa, mấy ngày nay ta dẫn muội đi chơi, nhất định trang điểm ăn mặc cho muội thật xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ vậy!

Ăn mặc, thật xinh đẹp, tiểu tiên nữ? Những từ này mỗi từ thốt ra từ trong miệng Từ Tân Di, miệng A Sa liền mở to một phần, nghĩ đến cuộc sống kế tiếp bị hai vị tỷ tỷ trang điểm ăn mặc, quỷ nha đầu cũng rất muốn học ẩn thân pháp, để các ngươi không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.

Nhưng võ công Bạch Liên giáo thần kỳ tới mức nào cũng không có ẩn thân pháp, nghĩ đến những ngày kế tiếp, A Sa dự cảm thấy mình sắp gặp phải tao ngộ bi thảm.

Tần đại thúc phải đi Kế Trấn, vậy ta thê thảm, đủ các kiểu đầu tóc, long phụng kim thoa… chắc chắn sẽ lấy mạng ta. Ủa, Kế Trấn… đó không phải là địa phương Thích Kế Quang luyện binh sao?

A Sa đột nhiên linh cơ thoáng động, nhìn về phía Tần Lâm cười ngọt ngào:

- Tần... Đại... Thúc...

Trời ơi, thanh âm ngọt ngào dẻo quẹo như cả cân đường, Tần Lâm nghe xong toàn thân nổi da gà, nghiêm mặt:

- Vô sự lấy lòng không gian tức trộm, con ghẻ, ngươi có âm mưu gì?

A Sa ôm cánh tay của Tần Lâm, thân thể giống như không có xương uốn tới ẹo lui:

- Kế Trấn có trường thành, A Sa muốn xem trường thành, Tần đại thúc tốt nhất, nhất định sẽ không cự tuyệt A Sa chứ?

Tần Lâm cười âm hiểm, căn bản không hề động.

Thật là lòng dạ sắt đá, ngay cả hài tử đáng yêu như ta cũng bỏ rơi, quả thật quá đáng. A Sa nghĩ như vậy, lại dời đi hỏa lực, đem tay giụi giụi mắt, lập tức nước mắt tuôn ra như chuỗi trân châu bị đứt:

- Hu hu, Thanh Đại tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ, A Sa thật sự rất muốn xem trường thành, hơn nữa, hơn nữa dọc trên đường đi A Sa cũng sẽ làm việc giúp đỡ, sẽ dắt ngựa, khiêng đồ đạc, đánh xe giúp Tần Đại thúc…

Từ Tân Di lườm Tần Lâm một cái, vuốt ve đầu A Sa:

- A Sa đáng thương như vậy, Tần Lâm chàng dẫn nó theo đi.

Thanh Đại cũng an ủi A Sa, đôi mắt xanh biếc tràn đầy hy vọng nhìn Tần Lâm:

- Đúng rồi, Tần ca phải có lòng thương hại, phải biết chăm sóc trẻ con.

Phục các ngươi rồi! Tần Lâm tức giận đáp ứng, sau đó chộp lấy gáy A Sa, tiểu tiên nữ xinh đẹp, Thánh Nữ điện hạ Bạch Liên giáo giống như con mèo con chó bị hắn xách bổng trên tay đi ra cửa, sau đó tung ra một cước vào mông đá ra xa.

- A, Tần ca ca huynh thật là quá đáng, A Sa vẫn chỉ là một tiểu hài tử!

Thanh Đại chu miệng, dịu dàng oán trách Tần Lâm.

Tần Lâm bĩu môi, A Sa bị đá bay đã xoa mông bò dậy, còn nhe răng về phía hắn.

- Thật may là A Sa không có bị thương...

Từ Tân Di cũng liếc Tần Lâm một cái, vặn cánh tay của hắn:

- Chàng đó, vì sao lại đối với tiểu hài tử dã man như vậy?

Quỷ nha đầu ba mặt hai lòng này, coi như ta đã vô cùng khách sáo. Tần Lâm cười xấu xa đóng cửa phòng và cửa sổ lại, xoay người lộ ra sắc mặt dữ tợn:

- Thật ra thì còn có thể dã man hơn.

Dự cảm sắp sửa phát sinh cái gì, Từ Tân Di cùng Thanh Đại nhất thời tim đập thình thịch.

Đầu A Sa đầy tóc bị Tần Lâm chộp lấy rối bù như tổ chim, trên quần trắng ở vị trí mông còn để lại dấu chân, có thể nói đáng thương hết sức.

Các nữ binh đã thấy quen cảnh tượng như vậy, rối rít lắc đầu thở dài:

- Ôi, thật là đáng thương kia, Tần trưởng quan cái gì cũng tốt, vì sao không nhường nhịn A Sa chút nào cả, nó còn là một đứa bé kia mà? Mặc dù nó hơi điêu ngoa một chút, trêu cợt Lục trưởng quan gầy đi thấy rõ, lại làm hại Đại Hoàng thấy nó phải sợ hãi chạy trốn, ngay cả lão Hoàng phòng bếp cùng lão Lý vườn hoa đều vì sợ nó mà dứt khoát từ chối không làm. Bất quá rốt cục cũng chỉ là một đứa bé, lại còn đáng yêu như thế…

A Sa "đáng yêu" nở một nụ cười vô tội yếu ớt, nhận được lòng thương hại đồng tình chưa từng có, cuối cùng dắt Đại Hoàng chạy đến hậu viện vắng vẻ.

- A a a, Tần Lâm, ta phải giết ngươi!

A Sa đã hóa điên nghiến răng nghiến lợi, mắt to đẹp lộ hung quang quyền đấm cước đá vào một khối đá Thái Hồ lớn. Bất quá nhìn qua chỉ là trẻ con giận dỗi mà thôi, cho dù là nó nghiến răng nghiến lợi cũng lộ ra vẻ hết sức đáng yêu.

- A Sa thật đúng là khả ái!

Những ai nhìn thấy cảnh này đều nghĩ như vậy, có lẽ bọn họ không có chú ý tới Đại Hoàng co rúc sang bên, vẫy đuôi lia lịa như đã hóa điên.

A Sa phát tiết xong rốt cục dắt Đại Hoàng rời đi, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Đinh lão hồ đi vào vườn hoa, lão tiện tay chống vào khối đá Thái Hồ kia, không biết vì sao tảng đá kia lại đột nhiên chia năm xẻ bảy, vỡ thành bảy tám chục mảnh.

- Kỳ lạ thật, vì sao tảng đá bỗng dưng vỡ nát như vậy?

Lão Hồ nghĩ mãi mà không hiểu chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK