Quyền Chính Ngân muốn tạo thể diện cho Ngũ Phong thuyền chủ, lệnh cho thủ hạ mở nắp rương ra, nhất thời ánh bạc sáng ngời một mảnh.
Kim tiểu yêu thật có tiền!
Trương Tử Huyên cùng Từ Tân Di đều rất cảm khái, Giang Lăng tướng phủ và Nam Kinh Ngụy Quốc Công phủ cũng coi như có tiền, nhưng đều để ở tiền trang, chỉ cầm trên tay chi phiếu ngân phiếu, hoặc là biến thành ruộng đất, trân bảo, muốn lấy ra năm vạn lượng bạc mặt bất cứ lúc nào, e rằng cũng không phải là chuyện dễ.
Kim Anh Cơ mặt mày nhợt nhạt, vẻ hồng hào ngày thường không còn. Cảm giác âu yếm ngọt ngào đêm qua làm cho nàng càng trở nên hết sức dịu dàng, kéo cánh tay Tần Lâm thấp giọng nói:
- Tiểu oan gia, huynh đã hài lòng chưa?
- Vì sao ta lại có cảm giác được phú bà bao nuôi?
Tần Lâm sờ sờ mũi, có vẻ rất buồn bực.
Kim Anh Cơ cười ngặt nghẽo, eo rắn nước vặn gần gãy gập, véo hắn một cái:
- Vậy tiểu oan gia huynh nhất định la có thân giá cao hơn hồng quan nhân đứng đầu.
Không phải vậy sao, đây gọi là ‘ngàn vàng mua một tiếng cười’, thân giá hoa khôi đứng đầu trên Tần Hoài hà bất quá ngàn lượng bạc, Tần Lâm vui vẻ một đêm đã được năm vạn lượng bạc. Nếu như Lỗ Thúy Hoa Lỗ mụ mụ Thiên Hương các trên Tần Hoài hà biết được chuyện này, e rằng sẽ kinh ngạc há hốc mồm, kêu to một câu bằng thổ ngữ Hoài Dương:
- Thật là ghê gớm, dọa chết người ta!
Quan binh La Mộc doanh có tất cả bốn vạn năm ngàn, lương tháng mỗi người chín đồng bạc, quan quân các cấp từ Sáo Quan trở lên cao hơn một chút, năm vạn lượng bạc vừa đúng là một tháng quân hướng của quan binh chín đại doanh.
Mang thẳng tới La Mộc doanh phát ra ư? Tuyệt đối không được! Quân đội là quân đội của triều đình, Tần Lâm tự tay cầm tiền phát quân hướng, phải chăng là muốn lôi kéo lòng quân mưu đồ bất chính? Tội danh cấu kết ngoại phiên, tự tiện phát quân hướng sẽ chực chờ hắn.
Vào năm Hồng Vũ, Thẩm Vạn Tam quyên tiền sửa thành tường trước, lại đề xuất giúp lương hướng, kết quả lập tức bị Chu Nguyên Chương tịch thu cả gia sản. Mặc dù hiện tại là năm Vạn Lịch không nghiêm khắc như vậy, nhưng thân phận Tần Lâm nhạy cảm, cũng không dám để cho những kẻ đối nghịch với hắn có cớ đạn hặc.
Dựa theo đề nghị của Trương Tử Huyên, Tần Lâm phải đi theo lộ số quan trường Chiết Giang, phát lương cho Chiết binh theo đúng quy trình quy chế của triều đình.
Tần Lâm lộ vẻ bất đắc dĩ, con bà nó, lão tử lấy tiền của mình giúp quân hướng còn phải quan sát sắc mặt đám cẩu quan kia, quả thật là khó chịu.
Bất quá xoay chuyển tâm niệm nghĩ lại, lúc này tấu chương đạn hặc của Trương Văn Hi đã ở trên đường, Ngô Thiện Ngôn cũng ngồi ghế Tuần Phủ không được mấy ngày nữa, chuyến này mình chuẩn bị chờ xem kịch vui.
Nha môn Tuần Phủ ở cách hành dinh Khâm Sai cũng không xa, Tần Lâm cỡi ngựa từ từ tới đó. Ngoài đường bá tánh thấy hắn lục tục lễ bái, sĩ thân cũng ôm quyền hành lễ, cảm niệm hắn dẹp yên trường binh loạn bùng nổ hôm qua, tránh cho dân chúng Hàng Châu một trường đại nạn.
Công đạo tự tại lòng người, tâm trạng Tần Lâm tốt hơn nhiều.
Hôm qua Tần Lâm phất tay áo bỏ đi, Ngô Thiện Ngôn hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ tới cửa lần nữa, sau khi nghe Tần Lâm nói ý tới, vị Tuần Phủ này vuốt râu cố ý làm khó:
- Tần Thiếu Bảo, tựa hồ bản quan không tiện nói ngài hành sự vượt quyền, nhưng thật sự đã phát ra đủ số quân hướng. Chỉ vì Chiết binh điêu ngoa xảo trá đòi hỏi, cho nên cố ý gây chuyện mà thôi.
Rõ ràng Tần Lâm đã cho mượn tiền của mình phát lương, Ngô Thiện Ngôn còn cố ý gây khó khăn cho hắn.
Ngày hôm qua Tần Lâm giận dữ rời đi, Ngô Thiện Ngôn cũng biết đã hỏng bét, thủ đoạn Tần Lâm mạnh mẽ, chỗ dựa cứng rắn, ô sa của mình chắc chắn sẽ mất. Cho nên hôm nay lão dứt khoát không phối hợp chuyện này, thừa dịp vẫn ngồi ở vị trí Tuần Phủ Chiết Giang để gây khó khăn cho hắn.
Tần Lâm giận không chỗ phát tiết, hung tợn nói:
- Ngô Trung Thừa, đừng tưởng rằng lão đã chắc chắn mất chức, muốn ăn vạ với bản quan! Có muốn bản quan tra xét một phen xem lão có tham tang uổng pháp hay không?
Ngô Thiện Ngôn vuốt râu cười hắc hắc:
- Bản quan thanh liêm như nước, trừ quan bổng và lễ vật qua lại ra không lấy một chút nào, Tần Thiếu Bảo cứ việc tra đi.
Tần Lâm cắn răng, gặp phải con chó ghẻ Ngô Thiện Ngôn này thật là khó chịu. Lúc ra kinh hắn đã bí mật tra xét lý lịch quan viên chủ yếu các tỉnh dọc đường, lão Ngô Thiện Ngôn này là hôn quan thật sự nhưng lại không phải là tham quan. Ngoại trừ u mê hồ đồ ra, không tìm được khuyết điểm gì khác của lão.
Ngô Thiện Ngôn xuất thân là Lưỡng Bảng Tiến Sĩ năm Gia Tĩnh, tư cách già dặn, hiểu rất rõ ràng, tội danh hồ đồ thất chức tối đa chỉ là cách chức, chỉ cần không bị chụp cái mũ ‘vĩnh viễn không dùng’ nói không chừng qua mấy năm sẽ được bảo cử phục chức. Chỉ cần coi thường vị trí Tuần Phủ Chiết Giang hiện nhiệm một chút, lão cũng không cần phải sợ Tần Lâm.
Con bà nó, lão tử bất cần!
Tần Lâm cũng không nói nhảm, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không thèm nói với Ngô Thiện Ngôn, giận đùng đùng đi ra nha môn Tuần Phủ, lệnh cho Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực:
- Các huynh đệ, mở nắp rương bạc của chúng ta ra hết!
Một hàng mười chiếc rương lớn đựng bạc đặt thật chỉnh tề ở cửa chính nha môn Tuần Phủ, ánh bạc sáng lóa khiến cho người ta phải hoa mắt.
Có hán tử rảnh rỗi xúm lại, nhìn chằm chằm bạc, hỏi thăm xem đây là chuyện gì.
- Đây là bạc quân hướng của Chiết binh, không biết tại sao Ngô Tuần Phủ nhất quyết không chịu thu!
Lục Viễn Chí văng nước miếng giải thích.
Chuyện này thật là kỳ quái, quan lão gia thấy bạc như ruồi thấy máu, còn có người không chịu thu sao? Mọi người truyền nhau tin này, tin tức giống như có cánh bay tới La Mộc doanh ngoài Hậu Triều môn rất nhanh.
Nói ra thật đáng thương, lúc này đang là giờ cơm trưa nhưng cả tòa doanh chỉ có khói lưa thưa, một mảng lớn khu thân nhân không có nhiều khói lửa.
Ngoài cửa doanh Hồ đồ tể đang nhàm chán đuổi ruồi. Đã đến giữa trưa, con heo mà y giết sáng sớm còn chưa bán được nửa con, phải biết cả tòa đại doanh có bốn vạn năm ngàn Chiết binh, tính cả thân nhân có tới mười mấy hai mươi vạn người.
Trong nồi đám Chiết binh đừng nói là cơm trắng, ngay cả nước cơm cũng trong tới mức có thể soi bóng, làm sao có tiền mua thịt ăn? Chỉ có tiểu hài tử khóc lóc quá mức, các chủ gia đình mới chịu bỏ ra mấy văn tiền mua một miếng thịt to bằng bàn tay, mang về nấu chín dỗ ngọt hài tử.
Trong lúc này, tin tức từ cửa nha môn Tuần Phủ trong thành truyền tới, tựa như một trận gió truyền khắp cả tòa đại doanh. Quan binh nghe được tin tức đầu tiên là trợn mắt há mồm, tiếp theo nổi giận xung thiên, há miệng mắng to Ngô Thiện Ngôn không phải là người.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt cả tòa đại doanh đã trở nên náo loạn, ai ai cũng nói Tần Khâm Sai nói được là làm được đã mang bạc tới, lời nói ra như đinh đóng cột. Chẳng trách nào Thích Đại soái, Du lão tướng quân đều trở thành bằng hữu tâm phúc của hắn, Ngô Tuần Phủ kia cố ý làm khó chúng ta, quả thật là con rùa đen khốn kiếp!
Mã Văn Anh và Lưu Đình Dụng diễn trò kẻ đấm người xoa, hai người dùng đủ các lời lẽ khuyên các huynh đệ, làm ra thanh thế cũng khá lớn, chỉ là không cho phép ra khỏi doanh.
Hai người vừa vất vả đổ mồ hôi vừa vui vẻ trong lòng, Tần Khâm Sai thật thông minh, muốn hai chúng ta diễn trò.
Đám Chiết binh lại náo loạn lên, các quan viên lớn nhỏ Hàng Châu thành liền kinh hoảng, tất cả quan viên ba ty Đô Bố Án, phủ huyện đều kéo tới nha môn Tuần Phủ.
- Ngô Trung Thừa, chúng ta nên biến thông thì hãy biến thông, không thể quá mức cố chấp, vẫn nên lấy sách lược vạn toàn giải mối nguy cấp trong lúc nhất thời. Nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước biển rộng trời cao...
Tri Phủ Hàng Châu Cung Miễn thấp giọng hạ khí cẩn thận nói.
Bố Chính Sứ Tôn Triều Nam cũng chắp tay thi lễ Ngô Thiện Ngôn:
- Ngô Tuần Phủ, những ngày qua ngài chịu khổ mệt mỏi, chúng ta đều thấy rất rõ ràng, chỉ cần ngài giúp đỡ quan viên Chiết Giang một tay, đồng liêu toàn tỉnh tất vô cùng cảm kích!
Thật là kỳ quái, ngày hôm qua những người này còn theo sát Ngô Thiện Ngôn, vì sao lúc này lại quay lưng với lão như vậy?
Cũng không phải là bởi vì Ngô Thiện Ngôn sắp sửa rơi đài, mà là vì ô sa trên đầu bọn họ.
Chuyện Chiết binh gây loạn Ngô Thiện Ngôn phải chịu trách nhiệm lớn nhất, hôm qua lão lại bị bắt, hoàn toàn mất hết thể diện đại thần, mất mặt của triều đình. Sau đó lão bị Trương Văn Hi đạn hặc, lại thêm Tần Lâm đổ dầu vào lửa, cách chức là không cần suy nghĩ chút nào.
Bọn Tôn Triều Nam, Cung Miễn lại khác, trách nhiệm bọn họ nhỏ hơn, chưa chắc đã bị cách chức, nói không chừng chỉ là phạt bổng hay cảnh cáo.
Nhưng bọn họ biết rõ ràng một điểm, nếu như hôm nay Chiết binh lại gây loạn, nhất định ô sa trên đầu bọn họ phải bay.
Bị một đám thuộc hạ vây quanh thế nhưng ai ai cũng nói giúp Tần Lâm, cho dù là da mặt Ngô Thiện Ngôn dày hơn nữa cũng cảm thấy nóng hừng hực.
Tần Lâm ngồi ngay ngắn trên ghế, khe khẽ rung đùi, có vẻ hứng thú quan sát màn kịch này.
- Thôi thôi thôi, các ngươi... Các ngươi làm chủ đi, bản quan không quản được quá nhiều!
Ngô Thiện Ngôn vô cùng cụt hứng phất tay một cái.
Chúng quan như được đại xá, Đô Chỉ Huy Sứ Tiền Phượng nhảy một cái vọt tới trước mặt Tần Lâm:
- Tần Thiếu Bảo, Ngô Trung Thừa đáp ứng rồi!
- Lão đã đáp ứng, nhưng ta lại không đáp ứng thì sao?
Tần Lâm ung dung nhàn nhã đứng lên, gọi Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực:
- Chúng ta trở về, cũng mang bạc trở về. Các ngươi thấy đó, mang bạc chủ động tới cho Chiết tỉnh mượn phát lương, người ta còn lên mặt từ chối năm lần bảy lượt, rõ ràng là chúng ta mang mặt nóng đi áp vào mông lạnh người ta!
Trời ơi, các quan viên Chiết Giang đều bị dọa cho sợ hãi, nếu như Tần Lâm đem bạc trở về, bọn họ làm sao ăn nói với đám Chiết binh đang náo loạn đây?
- Tần Khâm Sai, ngài chớ đi! Có lời gì xin cứ nói, có lời xin cứ nói.
Cung Miễn khom lưng cúi đầu, kéo lấy đai lưng Tần Lâm.
Tiền Phượng làm quá hơn nữa, ôm lấy đùi Tần Lâm:
- Tần Thiếu Bảo, ngài ngàn vạn lần không thể đem bạc đi, không, hạ quan là nói bạc ngàn vạn lần không thể đi, sai rồi sai rồi, là ngài ngàn vạn lần không thể bỏ lại chúng ta mà đi như vậy!
Tôn Triều Nam và Triệu Mạnh Bình ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đã quyết, hai người khom mình thi lễ với Ngô Thiện Ngôn, lắp bắp nói:
- Ngô Trung Thừa ngài xem chuyện này hiện tại đi tới mức này… Hay là ngài giải thích với Tần Khâm Sai một chút được chăng?
Giải thích gì chứ, rõ ràng là bọn họ bảo Ngô Thiện Ngôn phải xin lỗi Tần Lâm. Vốn dù Ngô Thiện Ngôn sắp mất chức, nhưng tư cách già dặn, xuất thân cứng rắn, quan viên Chiết tỉnh cũng không muốn đắc tội lão để lấy lòng Tần Lâm. Nhưng cục diện bây giờ, nếu không đắc tội lão sẽ phải đắc tội với tiền trình của mình, mọi người cũng không quản được nhiều như vậy.
- Giỏi, giỏi thật, các ngươi dám bắt lão phu giải thích với Tần Thiếu Bảo!
Ngô Thiện Ngôn giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, nhìn đám thuộc hạ quan liêu này chỉ cảm thấy đau lòng như cắt.
- Ta có làm gì đâu…
Tần Lâm ra vẻ vô tội ngây thơ, chớp chớp mắt:
- Giải thích, giải thích cái gì?
Hừ, ngươi ác thật! Ngô Thiện Ngôn bùi ngùi thở dài:
- Tần Khâm Sai, ngài quả nhiên lợi hại, đùa giỡn đám quan viên Chiết Giang trong lòng bàn tay, lão phu bội phục tới cực điểm.
- Đây gọi là có lý nhiều người giúp, không lý không ai giúp.
Tần Lâm đắc ý cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp.
- Đúng đúng đúng, Khâm Sai Thiếu Bảo nói đúng!
Đám quan viên Cung Miễn, Tôn Triều Nam vân vân đều gật đầu cúi người cười nịnh.
- Quan đó, đây chính là quan!
Tần Lâm lại cười khành khạch.
Ngô Thiện Ngôn vừa xấu hổ vừa tức, ngày hôm qua lão bị bắt, thể diện mất sạch, hôm nay ngay cả các vị thuộc hạ đều đứng về phe Tần Lâm. Cho dù là thánh chỉ triều đình chưa tới, lão cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ngồi trên ghế Tuần Phủ Chiết Giang này.
- Thôi thôi thôi, lão phu là thân đợi tội, xin Tôn Phương Bá tạm thời chưởng quản chiếc ấn Tuần Phủ này đi.
Ngô Thiện Ngôn giao đại ấn Tuần Phủ cho Tôn Triều Nam, lộ vẻ buồn bã lủi thủi rời đi.
Tôn Triều Nam giả vờ từ chối một phen, cuối cùng nhận lấy đại ấn Tuần Phủ Chiết Giang từ trong tay Ngô Thiện Ngôn, còn luôn miệng nói:
- Ngô Trung Thừa ngay thẳng rõ ràng, bất quá chỉ là nhất thời uất ức mà thôi, sau khi triều đình tra xét rõ ràng nhất định sẽ an ủi. Huynh đệ ta bây giờ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tạm quyền thay Trung Thừa vài ngày. Chờ triều đình phát chỉ ý xuống, sẽ trả lại ấn Tuần Phủ Chiết Giang này cho Trung Thừa.
Các quan viên Triệu Mạnh Bình, Cung Miễn cũng dùng lời lẽ ôn tồn an ủi Ngô Thiện Ngôn, dường như không nỡ thấy lão treo ấn mà đi.
Nhưng sau khi Ngô Thiện Ngôn vừa lủi thủi rời đi, vẻ mặt buồn bã không nỡ của Triệu Mạnh Bình nhất thời biến thành mặt đầy gió Xuân, cúi gập người chín mươi độ, quay sang Tôn Triều Nam thi lễ liên tiếp:
- Chúc mừng Tôn Phương Bá, không, bây giờ nên gọi ngài là Tôn Hộ Viện. Hôm nay đại chưởng ấn, ngày mai bổ sung ghế Tuần Phủ, chính là cấp trên chúng ta, quả thật là cá nhảy long môn, một sớm hóa rồng.
(Hộ Viện: cách gọi chức quan tạm quyền Tuần Phủ.)
Các quan viên khác cũng nặn ra bộ mặt tươi cười, vây quanh Tôn Triều Nam thi lễ cung kính, chúc mừng y đại (tạm quyền) chưởng ấn Tuần Phủ Chiết Giang, không bao lâu sau bỏ đi chữ Đại, chính là phong cương đại lại một tỉnh.
Tôn Triều Nam được niềm vui bất ngờ này khiến cho lòng vui như mở hội, tính cẩn trọng của quan văn bị y ném ra ngoài chín tầng mây, cười không khép miệng lại được, ôm quyền đáp lễ, luôn miệng cảm tạ các vị đồng liêu.