Nhìn thi thể một chút, Tần Lâm gật đầu một cái, lẩm bẩm nói:
- Nhìn góc bắn, mũi tên chỉ có thể là từ cửa sổ này bắn vào.
Dứt lời hắn đi tới trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn, nhất thời chân mày cau lại.
Bạch Sương Hoa theo ánh mắt của hắn nhìn sang, lại thấy ngoài trăm bước có một gò đất nhỏ, hơn mười người đang giằng co ở đó, một bên là đám binh sĩ vệ sở, bên kia hẳn là đám người Triết Biệt.
Bạch Sương Hoa mơ hồ đoán được, sợ rằng chuyện này có chút vẻ giải quyết, Tần Lâm đưa mắt ra hiệu cho nàng bình tĩnh.
Đám quan quân Giáng Châu vệ thấy đám Cẩm Y Vệ này tới một cách kỳ quái, chủ tướng mình lại chết không minh bạch, rốt cục tên Chỉ Huy Đồng Tri mày rậm mắt to kia không kềm chế được, đưa tay chộp tới đầu vai Tần Lâm:
- Này, rốt cục ngươi làm gì vậy?
- Buông tay!
Bạch Sương Hoa xuất thủ nhanh như điện chớp, cong ngón tay bắn vào mu bàn tay tên Chỉ Huy Đồng Tri kia.
Chỉ Huy Đồng Tri thấy thân binh này mày thanh mắt sáng ôn nhu nho nhã, hồn nhiên không để trong lòng, tự nhiên tay y không chịu lùi về, rốt cục bị bắn văng ra.
Chỉ Huy Đồng Tri cảm thấy như là vừa bị thiết côn đánh một cái, chỉ cảm thấy mu bàn tay đau nhức vô cùng, vội vàng rút tay trở về, chợt thấy mu bàn tay sưng vù.
Chúng quan quân bị hù dọa không nhẹ, có người quan sát Bạch Sương Hoa, nghi hoặc nói với đồng liêu:
- Tiểu ca nhi này không có râu, võ công lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ là cao thủ đại nội trong cung ra ngoài?
Xưởng Vệ là một thể, Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ liên thủ làm việc cũng không ly kỳ. Nghĩ đến sau khi tướng quân mình bị giết, rất nhanh đã có Cẩm Y Vệ và người của Đông Xưởng tới đây, chỉ sợ liên lụy tới khâm án, chúng quan quân nhất thời câm như hến, không dám lên tiếng ngăn trở nữa.
Lục Viễn Chí thừa dịp này hoàn thành kiểm tra mặt ngoài thi thể, hồi báo với Tần Lâm:
- Tần ca, thi thể vị Âu Dương tướng quân này vẫn còn ấm, chỉ lạnh hơn đệ một chút, thi cương và thi ban hoàn toàn không có xuất hiện, y đã bị hại trong vòng nửa canh giờ.
Trong nửa canh giờ, chính là sau khi thương đội tới Giáng Châu.
Tần Lâm nheo mắt lại, hắn cũng chú ý tới hung khí cắm trong miệng người chết, mũi Điêu Linh tiễn kia. Xem ra Thiếu Sư phủ phản kích vô cùng hung tàn vô cùng sắc bén, không những giết Âu Dương Bằng dám đối nghịch với bọn họ, còn muốn giá họa cho bọn Triết Biệt, giáng một đòn phản kích mạnh mẽ cho hắn và Trương Tử Huyên.
- Bắt được, bắt được thích khách rồi!
Đám vệ sở binh áp giải bọn Triết Biệt vào Chỉ Huy Sứ Ty, mấy người Mông Cổ sưng mặt sưng mũi, xem ra bị đánh. Triết Biệt theo thương đội đến Giáng Châu vệ, nhưng thủy chung không đợi được Âu Dương Bằng xuất binh. Sau đó tình huống có biến, y không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến nhiệm vụ của mình nên dù bị binh lính vệ sở đánh cũng không có hoàn thủ.
Trao đổi ánh mắt với Tần Lâm, Triết Biệt tỏ vẻ mình không có sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Tôn Hữu Đạo, Tào Tứ lảo đảo chạy vào, liếc nhìn Âu Dương Bằng chết ở trên ghế, lập tức kêu gào thật lớn:
- Trời ơi hỏng bét rồi, Ba Đặc Nhĩ, vì sao ngươi lại bắn chết Âu Dương tướng quân? Mặc dù ngươi là Thần Tiễn Thủ trên thảo nguyên, nhưng đến đất Hán vẫn phải tuân thủ pháp độ triều đình.
- Họ Tôn kia, nói rõ ràng cho lão tử biết, bọn họ là ai?!
Tên Chỉ Huy Đồng Tri mày rậm mắt to rống giận, chộp lấy cổ áo Tôn Hữu Đạo, dưới tình thế cấp bách quên tay mình bị Bạch Sương Hoa búng cho sưng vù, dùng sức làm động tới vết thương, đau tới nỗi gân xanh trên trán giật giật.
Hai tên Chỉ Huy Thiêm Sự thấy tình thế không ổn, vội vàng đi lên khuyên giải, một tả một hữu kéo tên quan quân nổi giận:
- Lôi Chỉ Huy bớt giận, hỏi rõ ràng rồi hãy nói, không nên đả thương Tôn lão đệ sẽ làm mất thể diện Thiếu Sư phủ.
- Lôi lão ca, tay huynh đã sưng lên, để tiểu đệ bôi thuốc cho.
Một vị Chỉ Huy Đồng Tri da mặt trắng trẻo khác móc ra chiếc bình nhỏ từ trong ngực, rắc chút bột lên bàn tay sưng đỏ của Lôi Chỉ Huy.
Thu thập xong xuôi, ánh mắt đám quan quân tập trung nhìn bọn Tần Lâm, Ba Đặc Nhĩ, Tôn Hữu Đạo, trong lòng hết sức hoài nghi.
Tần Lâm chắp tay một cái, cố ý hàm hồ nói:
- Tại hạ là Cẩm Y Vệ Tần Lâm, phụng chỉ sai phái tới Sơn Tây làm việc, không biết chư vị tướng quân xưng hô như thế nào?
Tào Tứ cất tiếng cười ha hả, định vạch trần Tần Lâm là thân lập công chuộc tội, hắn nói như vậy là cố ý dùng lời gạt người.
Trước tiên Tôn Hữu Đạo sợ run, sau đó mắt chớp chớp, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm, vội vàng kéo Tào Tứ lại, đưa mắt ra hiệu. Tào Tứ nhất thời chợt hiểu ra, hai người nhìn nhau cười gằn, lại không nói ra thân phận Tần Lâm.
Thật ra thì Tần Lâm rời kinh tới Quỳnh Châu là bị cách chức lưu đày, từ Quỳnh Châu đổi đến Sơn Tây chính là điều động bình thường, lời trong thánh chỉ ‘Lập công chuộc tội để xét sau’, dường như có ý phục hồi chức quan như cũ, hắn nói là được sai phái tới Sơn Tây làm việc cũng không sai.
Các quan quân đương nhiên hiểu sai ý, cho là hắn là phụng chỉ tới đây phá án, có tên Chỉ Huy Thiêm Sự mặt đen râu ngắn cúi đầu suy nghĩ một chút, chợt kinh hãi nói:
- Xin hỏi các hạ có phải là Tần Khâm Sai Tần Nhất Thương từng điều độ bốn đường đại quân ra quan, đơn kỵ xông trận, đại phá Hoàng Đài Cát, giúp đỡ Bất Tháp Thất Lý lên ngôi chăng?
Tần Lâm cười gật đầu một cái:
- Không sai, chính là tại hạ.
Ôi chao, thì ra là vị Tần gia này đến! Chúng quan quân nhất thời tỏ vẻ kính trọng.
Hiện tại trong quân chín trọng trấn có lời đồn vị Tần Lâm Tần Khâm Sai này là bằng hữu của Du Đại Du Du lão tướng quân, Thích Kế Quang Thích Đại Soái, đối xử với bằng hữu nghĩa bạc vân thiên. Từ trên xuống dưới biên quân Kế Trấn được hắn ra sức ủng hộ, từ Thích Đại Soái cho tới tên binh sĩ quèn nhắc tới hắn ai ai cũng cảm kích rơi nước mắt. Luận võ nghệ càng là chấn cổ thước kim, đã từng đơn kỵ xuất quan, giữa trăm vạn quân dùng một phát súng lấy tính mạng thượng tướng, khiến cho Hoàng Đài Cát sợ hãi rơi xuống ngựa.
Huynh đệ Tổng Binh Sơn Tây Ma Cẩm, Phó Tổng Binh Ma Quý vốn là thượng ty trực tiếp của Giáng Châu vệ vô cùng kính ngưỡng hắn, Ma Quý còn đích thân cầm roi dắt ngựa cho hắn. Vì vậy mới có câu ‘Du Long Thích Hổ Đặng lão tướng, Đông Lý Tây Ma Lưu Đại Đao, hết thảy không bằng Tần Lâm Tần Nhất Thương’.
Lúc Tần Lâm hỏi, thái độ của đám quan quân Giáng Châu vệ lập tức thay đổi, biết gì nói nấy, vội vàng báo ra quan hàm danh hiệu của mình.
Chỉ Huy Đồng Tri mày rậm mắt to gọi là Lôi Bạo. Chỉ Huy Đồng Tri mặt trắng bôi thuốc vết thương trên tay cho y tên là Hạ Ngang, Chỉ Huy Thiêm Sự mặt đen râu ngắn họ Nghê tên Trọng Viễn, cuối cùng một vị Chỉ Huy Thiêm Sự vóc người ngũ đoản gọi Thang Khả Thiện, là bốn tên quan quân cao cấp Giáng Châu vệ kế dưới Chỉ Huy Sứ Âu Dương Bằng.
Ngoài ra còn có rất nhiều Trấn Phủ, Kinh Lịch… các quan quân cấp thấp này đều vây quanh bên ngoài, lấy bốn vị này cầm đầu.
Tôn Hữu Đạo cau mày, đám nhiều chuyện này chỉ lo xúm lại tâng bốc Tần Lâm, lạnh lùng với bên Thiếu Sư phủ, y bèn ho khan hai tiếng, làm bộ nơm nớp sợ hãi:
- Khụ khụ, Tần trưởng quan, chư vị tướng quân, mặc dù thích khách trà trộn trong thương đội chúng ta, nhưng cũng không phải chúng ta chủ sử, kính xin minh xét.
- Đó là đương nhiên, Tôn lão ca ta có thể tin được.
Nghê Trọng Viễn, Thang Khả Thiện đồng thanh cười nói:
- Thiếu Sư phủ chính là nhà đương kim Thủ Phụ Đại Học Sĩ, há có thể thông đồng với người Mông Cổ ám sát một Vệ Chỉ Huy Sứ?
Lôi Bạo gấp không thể đợi phất phất tay:
- Nhưng chuyện gì đã xảy ra, vì sao thích khách trà trộn trong thương đội các ngươi? Bất kể thế nào, dám giết Âu Dương tướng quân nhất định phải đền mạng!
Lôi Bạo có tính tình vô cùng nóng nảy, nhìn dáng vẻ y đang rất lo lắng thích khách mượn thế lực Thiếu Sư phủ trốn khỏi trừng phạt.
Tôn Hữu Đạo, Tào Tứ lập tức đưa ra lời giải thích văng nước bọt tung tóe, theo lời bọn chúng, mấy người Mông Cổ này nói là tới Trung Nguyên làm ăn, thương lượng mua bán da thứ với Thiếu Sư phủ.
Hôm nay triều đình sắc phong Bất Tháp Thất Lý là Thuận Nghĩa Vương, Trung Thuận phu nhân Tam Nương Tử phụ chính, phong cống Yêm Đáp Hãn được tiếp tục, thậm chí biên cảnh mở ra hơn so với ngày xưa, người Mông Cổ tới quan nội làm ăn cũng không phải là ít. Chỉ bất quá bọn họ tới các thành thị biên giới như Đại Đồng là chủ yếu, đến thủ phủ Sơn Tây còn tương đối ít.
- Không ngờ rằng bọn họ mang lòng lang dạ sói, không biết tại sao dám hành thích Âu Dương tướng quân.
Tôn Hữu Đạo đau lòng ôm đầu nói:
- Thiếu Sư phủ chúng ta cũng bị bọn họ che mắt, thật là xấu hổ.
Tào Tứ nói bổ sung:
- Mấy người Mông Cổ này đều là Thần Tiễn Thủ, ta nghi ngờ bọn họ không phải là thương nhân gì cả, mà là thám tử quan ngoại phái tới!
- Thối lắm, rõ ràng là đánh rắm!
Triết Biệt nổi giận lửa giận bốc cao ba trượng, vừa giãy giụa vừa rống:
- Làm sao gia gia lại ám sát Âu Dương tướng quân? Gia gia là, là...
Nói tới chỗ này, sắc mặt Triết Biệt đột nhiên biến đổi, lời lên đến miệng lại nuốt xuống.
- Ngươi nói rõ ràng, là ai?
Tôn Hữu Đạo lại chớp mắt, bật cười vô cùng xảo trá.
Các quan quân rối rít quát tháo, Lôi Bạo rút bội đao bên hông ra một đoạn:
- Nói, có giỏi chớ giấu diếm!
Triết Biệt nhẫn nhịn tới mức sắc mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy đời này chưa từng uất ức như hôm nay. Đúng vậy, y có thể nói được gì chứ, chẳng lẽ nói mình không phải là Ba Đặc Nhĩ, mà là Thần Tiễn Thủ Triết Biệt sao? Thế nhưng Âu Dương Bằng bị tên bắn xuyên cổ mà chết, hiềm nghi y là hung thủ rõ ràng là rất lớn.
Nói là thuộc hạ Tam Nương Tử, đáp ứng lời mời Từ Văn Trường tới Sơn Tây, thay Tần Lâm lừa gạt Thiếu Sư phủ Trương Doãn Linh ư? Chuyện này thiết tưởng càng thêm tồi tệ, chẳng những kéo cả Tần Lâm, Từ Văn Trường xuống nước, lại thêm y thân là Đại tướng Mông Cổ, dám lẻn vào thủ phủ Sơn Tây hành thích một vị Chỉ Huy Sứ triều đình, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến đại cục phong cống mà Tam Nương Tử và Tần Lâm khổ tâm duy trì!
Triết Biệt tính tình trung trực nhưng cũng không ngu, nghĩ tới những chuyện này, y thật sự là tiến thối lưỡng nan.
- Chư vị, xin chư vị hãy bình tĩnh đã.
Hai tay Tần Lâm đè xuống, hắng giọng nói:
- Tần mỗ cũng có chút danh nho nhỏ về xử án, nếu như chư vị coi trọng, xin tạm thời khoan hãy tranh chấp, chờ Tần mỗ xử vụ án này. Không nói chuyện gì khác, nhất định phải tìm được hung thủ báo thù tuyết hận cho Âu Dương tướng quân chết thảm!
Tần Lâm đoán dương xét âm vang danh khắp thiên hạ, dĩ nhiên chúng quan quân không có ý kiến, Tôn Hữu Đạo và Tào Tứ cũng cười lạnh đáp ứng. Cho đến hiện tại chúng đã giết chết Âu Dương Bằng dám đối nghịch cùng Thiếu Sư phủ, hãm hại mấy người Mông Cổ, nhưng chính chủ Tần Lâm vẫn chưa bị liên lụy. Hắn lại muốn nhảy xuống hố, vậy thì còn gì bằng.
- Đầu tiên, chúng ta hãy xem xét thứ tự thời gian xảy ra vụ án.
Tần Lâm hỏi:
- Ai là người thứ nhất phát hiện Âu Dương tướng quân chết thảm?
Chúng quan quân ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục một tên thân binh đỏ mắt đứng ra:
- Là, là tiểu nhân. Âu Dương tướng quân và bốn vị Chỉ Huy làm việc bên trong nha, chúng ta canh gác ở bên ngoài. Buổi sáng mỗi ngày tướng quân đều phải uống một bình trà đậm, lúc tiểu nhân mang trà vào đã nhìn thấy, đã nhìn thấy...
Âu Dương Bằng và bốn vị Chỉ Huy ở bên trong nha ư? Tần Lâm nheo mắt lại, sờ cằm âm thầm nghĩ ngợi, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua trên mặt của bốn vị Chỉ Huy.
Giáng Châu vệ ở Đông Nam bộ Sơn Tây, cách Đại Đồng, Nhạn Môn quan rất xa, có thể coi là trung tâm Trung Nguyên. Nếu đổi lại là vệ sở khác, hơn phân nửa sẽ vô cùng lơi lỏng, bên trong nha môn uống trà đánh cờ nuôi chó nuôi chim, cuộc sống vô cùng tiêu dao tự tại.
Bất quá Âu Dương Bằng thân là Chỉ Huy Sứ rất có hoài bão, định ra quy củ rất nghiêm, hậu nha ở viện thứ ba là trọng địa quân cơ, chỉ có năm tên đường thượng quan bản vệ bao gồm cả y mới có thể tiến vào. Những người khác nếu không được cho đòi không được tự tiện vào bên trong, ngay cả thân binh quan giáo đều thủ ở viện thứ hai phía trước.
Buổi sáng mỗi ngày Âu Dương Bằng đều phải uống một bình trà đậm, thân binh pha trà xong ở ngoài cửa hô một tiếng ‘Trà xong rồi’, Âu Dương Bằng nói một tiếng vào đi, y mới mang bình trà vào đặt trên bàn tướng quân, sau đó mới lui ra ngoài.
Hôm nay thân binh này cũng pha trà xong, sau khi đi vào lại phát hiện Âu Dương Bằng ngửa mặt mà chết, trong miệng rõ ràng cắm một mũi tên nhọn. Y bị dọa sợ tới mức rơi vỡ bình trà, phát ra một thanh âm vang dội không ít người nghe thấy, sau đó bốn vị Chỉ Huy từ căn phòng của mỗi người lao ra...
Như vậy sao, Tần Lâm trầm ngâm gật đầu một cái, từ sớm hắn đã nhìn thấy trên đất có không ít mảnh sứ vỡ, lá trà, còn có vết nước, hẳn là dấu vết thân binh này làm vỡ bình trà lưu lại.
- Ta biết ai là hung thủ rồi!
Lục Viễn Chí lộ vẻ hưng phấn, vỗ đùi đánh đét.
Trời, lợi hại như vậy sao? Chúng quan quân nghị luận ầm ĩ, thầm nói quả nhiên dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, tên mập dưới quyền Tần Lâm này nhìn qua ngu khờ, không ngờ rằng có thể tra rõ vụ án nhanh như vậy.
Duy chỉ có Ngưu Đại Lực và các huynh đệ Hiệu Úy lấy tay vỗ trán, rất nhiều tình huống tên mập phân tích sai sự thật xa vạn dặm, nhất là lúc y vỗ đùi.
Tần Lâm cau mày lại hỏi:
- Tên mập, nói thử suy đoán của đệ ta nghe.
Lục Viễn Chí chỉ chỉ thân binh:
- Y mới vừa nói, y ở ngoài cửa kêu ‘Trà xong rồi’, Âu Dương tướng quân nói một tiếng vào đi, y mới đem bình trà đi vào, Nhưng theo lối nói của y, khi đó Âu Dương tướng quân đã chết, vậy ai kêu lên thanh âm này? Có thể thấy được y chỉ là nói láo!