Bụp.
Thân gậy được phủ bởi những hạt bọt nhỏ li ti từ từ rút ra kéo thành một màng nước mỏng, cửa động như miệng bình bị mất nút chai, âm thanh nhép nhép vang lên, hoa huy*t từ từ co rút lại.
Chất lỏng trắng đục từ từ trào ra, đi qua những nếp nhăn hồng hào ban đầu, cuốn theo tinh dịch trong suốt của nàng chảy xuống chân, rồi xuống mắt cá trắng trẻo đáng yêu, cuối cùng nhỏ xuống mặt đất, tạo thành dấu vết ái muội.
Lận Chước tháo tay Thiệu Tình ra, cho dù hắn cẩn thận thế nào đi chăng nữa thì trên cổ tay mảnh khảnh của nàng vẫn xuất hiện vệt đỏ, hắn đau lòng xoa xoa cổ tay nàng, song tâm tình không vì vậy mà hối hận.
Lận Chước xoay người Thiệu Tình lại, rồi úp vào ngực nàng, hắn mút ngọn núi tuyết trên ngực nàng cho hả giận, tay còn lại kẹp hạt đậu bên kia. Hắn mút rất mạnh, khó khăn lắm mới ra được chút sữa, giọt sữa tươi mát trôi xuống bụng mới làm tâm tình hắn dịu đi chút.
Chỉ là… hắn rất nhớ nàng, cũng thấy tủi thân, lại rất ấm ức.
Hắn đường đường là Thái tử đương triều vậy mà muốn gặp người trong lòng phải lợi dụng trời tối, vòng vèo hết hậu viện, lén lút tìm kiếm khuê phòng của cô nương như một tên trộm, không phải hái hoa tặc thì là gì?
“Ưm…ngứa….ngứa quá…” Mái tóc rối xù của Lận Chước cọ lên người nàng, Thiệu Tình không nhịn được nở nụ cười. Lận Chước dán trên ngực nàng, tiếng cười phát ra từ lồng ngực, qua da thịt truyền đến tai Lận Chước, trái tim hắn nhảy nhót, ngứa ngáy vô cùng.
“Chàng thật là, sao lại nhanh vậy!” côn th*t nóng rực đã phục hồi tinh thần, nó dựng thẳng tắp ở giữa hai chân nàng.
truyện được edit và đăng tại trichtinhlau.com, nơi khác đăng đều là ăn cắp bản edit
Lận Chước nghe vậy, liền hung dữ ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng hung ác, khoé miệng còn vương lại giọt sữa trắng, giống như con mèo ăn vụng, khẩu khí chùn lại: “Nàng nói ai nhanh? Nhanh cái gì?” Là nam nhân mà bị nữ nhân của mình chê “nhanh”, có ai mà chịu được.
Cảm xúc của Lận Chước bị kích động nhục côn bắt đầu cọ giữa hai chân nàng, chốc chốc lại chạm vào mép thịt mẫn cảm, rồi cọ xát lên hạt trân châu khao khát được yêu thương.
“Ta nói chàng cứng rất nhanh…không phải nhanh cái kia….Điện hạ làm rất lâu…” Thiệu Tình tự biết mình nói sai, nên mặt cười xán lạn, hai tay ôm cổ Lận Chước.
Lận Chước cũng không phải tức giận gì, chỉ là hắn không thấy sảng khoái mấy, hắn cảm giác lời này của Thiệu Tình hình như không đúng lắm.
“Sao nàng biết ta làm lâu, nàng so với ai? Là tiểu bạch kiểm của Tân An sao?” Trong thâm tâm hắn biết Thiệu Tình không phải là nữ tử như vậy, nhưng hắn lại lo sợ, vì hắn không có cách nào khống chế nữ nhân này, cho nên phải cẩn thận một chút.
Thiệu Tình nhìn bộ dạng ghen tuông của hắn, nàng cảm thấy có chút giận cũng có chút buồn cười: “Cứ cho là ta mang tội danh này đi! Nhưng ta còn chưa hỏi điện hạ, vì sao ngài biết ta và tiểu bạch kiểm của Tân An có tiếp xúc với nhau?” Thiệu Tình đưa tay ra, nàng không khách khí véo mặt Lận Chước, làm cho gương mặt tuấn tú đang ghen tuông ngập tràn kia vô cùng buồn cười.
Thiệu Tình nhịn không được nở nụ cười: “Nói ra ai có thể tin được, Thái tử ngọc thụ lâm phong, ôn nhu như ngọc lại phái người theo dõi tiểu nữ tử, thật đúng là…”
“Từ khi gặp nàng, Cô không còn là quân tử nữa, sớm đã thành cầm thú rồi!” Lận Chước quay mặt đi, mặt hắn cũng thoát khỏi tay Thiệu Tình.
Nói chung là, ở trước mặt Thiệu Tình, thi thư trước giờ hắn đọc đều ném cho chó ăn, lý trí chết tiệt gì đều ném ở chân trời góc bể, chỉ nghĩ đến chuyện cầm thú, muốn làm một tên cầm thú để dục vọng nuốt chửng lý trí.
“Điện hạ thật là…” Thiệu Tình bị hắn đáp trả nói không nên lời, trong lòng có hơi xúc động nhưng không muốn để lộ quá nhiều. Tay nàng áp lấy má Lận chước, kéo xuống hôn thật mạnh.
Trong lòng Lận Chước còn tức giận, hắn không đáp lại nàng, Thiệu Tình cắn mạnh môi dưới của hắn, thì thầm: “Ta nhớ chàng…” Lời này của nàng giống như một viên đá ném xuống mặt hồ yên ả, bọt nước văng tung toé.
Lận Chước cảm giác những oán khí của mình chỉ vì câu “nhớ” này của nàng làm cho tiêu tan đi hết, hắn thật không có tiền đồ mà! Bị một tiểu cô nương thâu tóm linh hồn. Lận Chước đưa tay siết lấy vòng eo Thiệu Tình, cúi người hung hăng hôn lên đôi môi đỏ thắm khiến hắn ngày đêm nhớ mong. Hắn cẩn thận liếm mút từng chút, từng chút một cho đến khi hắn ngậm giữ được chiếc lưỡi đinh hương của nàng, hắn liền điên cuồng mút, hút hết hương vị của riêng nàng. Nhục côn lại gồng lên nhảy vọt vào trong cơ thể Thiệu Tình, đôi chân thon dài của nàng móc lấy hông hắn, nghênh đón hắn đi vào.
Hai người ngập tràn khát vọng với nhau, một người mạnh mẽ đâm đến nơi sâu nhất, một người nghênh đón tận tình, dây dưa ở một nơi, giống như củi và lửa gặp nhau, đốt cháy mọi thứ, không thể cứu vãn.
Bạch..bạch…
Lận Chước như điên như dại, hắn quất roi trên thân thể nàng, tận tình đâm thật sâu, toàn thân Thiệu Tình chấn động. Sau khi đâm vào trăm cái hắn mới buông môi Thiệu Tình ra, hai mắt nàng mơ màng, nhìn hắn với ánh mắt dụ hoặc. Lận Chước nhịn không được thở hổn hển, mị huyệt xoắn chặt, siết đến mức toàn thân hắn thấy sung sướng vô cùng.
Nàng có độc, từ khi hắn chạm vào nàng liền bị trúng độc. Nàng giống như ngũ thạch tán, khiến người khác phát nghiện, khiến người khác không thể rời xa, có trời mới biết, 5 ngày qua hắn khó chịu đến nhường nào?
“Nàng là yêu tinh, không có nàng bên cạnh ta phải làm sao bây giờ? Làm thế nào để có được vật giống nàng ôm trọn dương v*t của ta, để ta không phải trằn trọc mỗi đêm!” Nói dứt lời, Lận Chước dùng sức đâm mạnh vào tử cung, đâm cho Thiệu Tình rên rỉ không ngừng.
Mắc dù đôi khi Lận Chước hay nói những lời thô tục để kích thích, song lần này nghe hắn nói Thiệu Tình vẫn đỏ mặt, nàng cắn môi dưới, phát ra tiếng kháng nghị mỏng manh.
Lận Chước liên tục kích thích trên người nàng, hết lần này đến lần khác đâm đến tử cung, đâm đến mức xương cốt mềm nhũn, chỉ đành xụi lơ phó mặt cho trời.
“A…a…” Thiệu Tình thở gấp, chỉ mới 5 ngày không hoan ái, hiện giờ nàng còn chưa gầy được “Sắp hỏng rồi…hỏng rồi….”
“Cái miệng nhỏ phía dưới của Tình Tình lợi hại như vậy, sao lại hỏng được?” Lận Chước lại dùng sức đâm sâu, hé mở khe hẹp trong tử cung chặt chẽ kia.
“Tha cho ta đi…ưm…” nửa người dưới vừa đau vừa căng lại vừa sướng, Thiệu Tình nhịn không được mở miệng xin tha, nhưng Lận Chước nào dừng lại được.
Khe hẹp của tử cung cuối cùng cũng mở, cự long xông vào nơi dựng dục của nữ tử, dùng sức ma sát bên trong.
“A…ha…” Cơn đau qua đi, khoái cảm mãnh liệt ập đến, từ nơi hai người giao hợp len lỏi đi khắp cơ thể. Thiệu Tình ngửa cổ rên rỉ, lúc cao trào đến mị huyệt bắt đầu co rút dữ dội, ra sức siết chặt dương v*t trong cơ thể.
“Ư…a…” Khi tử cung cắn mút, cảm giác tê dại từ xương cụt công lên đỉnh đầu. Lận Chước không nhịn được, bắn lượng lớn tinh dịch vào trong tử cung, Thiệu Tình như chết đi sống lại, nắm chặt bả vai Lận Chước không buôn, in lại dấu vết nông sâu có đủ.