Vùng đất bằng phẳng kia là cánh rừng to lớn, trong đó nuôi rất nhiều loại mãnh thú. Trước thu săn, Lận Chước tự mình lãnh quân chia quan viên ra làm hai khu, một khu là “ngoại vi”, nơi quan văn, nữ quyến và trẻ nhỏ nằm ở bìa ngoài. Khu này an toàn, yên ắng, chỉ có một ít động vật ăn cỏ sinh sống, con thú lớn nhất cũng chỉ là loài hươu. Khu còn lại là “nội vi”, tập hợp tất cả loài mãnh thú như sói, báo, hổ vô cùng hung hãn. Những người vào nội vi phần lớn đều là võ tướng có bản lĩnh hoặc là nam quyến của hoàng thất.
Thiên hạ Đại Tĩnh được dành từ trên lưng ngựa, từ khi Thái Tổ đăng cơ, ông đều răn dạy con cháu Lận gia không được quên giai đoạn lập quốc gian khổ đó. Hoàng thất Đại Tĩnh vô cùng coi trọng thu săn, cũng rất coi trọng thành tích của con cháu. Từ năm Lận Chước 14 tuổi, mỗi năm đều đứng đầu, trở thành tiêu chuẩn trong chúng huynh đệ. Nếu lần đó người dẫn đầu là người khác thì là vì năm đó Lận Chước bận đánh giặc không thể tham gia.
Điều đáng nhắc đến là thu săn có chia nhóm, hai năm trước nhóm nữ lần lược dẫn đầu là Thiệu Tình và Mục Nùng Nùng. Đó là lần đầu tiên Thiệu Tình tham gia thu săn, cũng vào lần đó nàng kết duyên với Mục Nùng Nùng, hai người trở thành bằng hữu tâm đầu ý hợp.
Lận Chước nhớ rõ, năm đó Thiệu Tình dẫn đầu nhóm nữ, hắn cũng dẫn đầu nhóm nam. Khu nội vi và ngoại vi đều có rào chắn, bên trong có dựng khán đài trên cao, khán đài đó dùng để tế trời và ban thưởng cho người dẫn đầu.
Chuyện thứ nữ phủ Quốc Công ái mộ Thái tử không phải tin đồn vô căn cứ, Lận Chước để ý tiểu cô nương kia mặc trang phục đi săn đỏ rực bước lên khán đài, nàng to gan nhìn hắn không rời. Lúc đó hắn không có thiện cảm với nàng nhưng vẫn có mỹ quan của nam nhân bình thường, hắn tin nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, đẹp như hệt một ngọn lửa, đến mức có thể thiêu đốt người khác.
Khi đó, hắn rời mắt rất nhanh, tựa như chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái cũng làm bẩn mắt hắn. Hôm nay, hắn đứng trên khán đài trống rỗng, nhìn về phía nàng từng đứng đến ngây dại, tựa như hắn thấy được tiểu cô nương non nớt, vẻ mặt sùng bái, đôi mắt trong veo sáng rực.
Mỗi khi nhìn hắn, đáy mắt nàng đều long lanh, cho đến khi nàng vào Đông Cung trở thành nữ nhân của hắn, ánh sáng kia liền biến mất, thay vào đó, mỗi khi hắn nhìn thấy nàng, cả người nàng đều toả sáng.
“Tình Tình, nàng sẽ chờ ta đúng không?” Người thì ở bãi săn, nhưng tâm hồn lại thả trôi về kinh thành. Lúc này Lận Chước cũng không biết rằng, cho dù tâm hồn bay về kinh thành thì cũng không thể tìm thấy người mà hắn tâm tâm niệm niệm nữa rồi.
“Điện hạ, mọi chuyện đều sắp xếp thoả đáng!” Âm thanh thuộc hạ bẩm báo đánh tan suy nghĩ của Lận Chước, hắn rũ mắt nhìn thuộc hạ bên dưới.
Thuộc hạ chần chờ một chút rồi nói tiếp: “Quý phi nương nương không hài lòng cách sắp xếp doanh trướng (lều trại), bên cạnh đó, Hoàng thượng muốn Hoan tần nương nương ở chung hoàng trướng. Việc này vốn không nên quấy rầy Thái tử điện hạ, nhưng Điện hạ đã từng phân phó nếu có sự thay đổi về doanh trương hay bố trí phòng thủ thì báo cho ngài, cho nên lúc này thuộc hạ mới thỉnh ý điện hạ!” Thái độ chần chờ bẩm báo của thuộc hạ làm Lận Chước cảm thấy buồn cười, giờ đây bất kỳ ai khi nhắc đến Ngôn Khinh Linh trước mặt hắn đều tỏ ra mất tự nhiên.
Lận Chước chẳng để bụng chút nào, chỉ nói: “Hạ doanh trướng của Hoan Tần, đặt trướng của Quý Phi bên cạnh Hoàng trướng, tăng cường thêm ám vệ xung quanh hoàng trướng!”
“Vâng!” Thuộc hạ kia lĩnh mệnh rời đi.
Tiếp đó một thuộc hạ khác đến bẩm báo: “Điện hạ, trong kinh truyền đến tin khẩn!”
Lận Chước nghe vậy, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng mang theo chút bất an.
“Biết rồi!” Trái tim hắn bắt đầu nảy lên không theo quy luật nào.