Buổi gia yến này, Hoàng hậu để mặc cho Ngôn Khinh Linh tự chuẩn bị, cho dù trước đó Lận Chước đã thể hiện rõ ý định muốn từ hôn với phủ Quốc Công, nhưng Liên gia vẫn không buông tay. Cho dù là Nguyên Hậu sinh ra Lận Chước, hay Kế Hậu sinh ra Lận Giác thì bọn họ đều là nữ nhi chính thống của Liên gia.
Ngôn Khinh Linh biết mình đã mất đi sự tin tưởng của Lận Chước, cho nên lúc này dốc toàn lực, nàng còn làm cho hắn một cái bếp nhỏ, vì vậy thức ăn trên bàn hắn lúc nào cũng nóng hổi. Nhưng bất quá tam, Ngôn Khinh Linh đun đến bao nhiêu lần, hắn vẫn không thích, nhưng ít ra trên bàn hắn mỗi loại thức ăn đều tinh xảo, bảo toàn được hương vị.
Đáng tiếc, tâm tư nàng đều uổng phí, ngay cả một cái liếc mắt Lận Chước cũng không thèm nhìn đến, chỉ buồn bực ngồi đó uống mỹ tửu. Trong yến tiệc đều lấy rượu làm chủ, Lận Chước sợ khách khứa đến dự tiệc say mèm dẫn đến những việc không hay cho nên hắn chỉ uống qua loa vài chén, tâm trạng không vui thích mấy.
Ngọ yến lấy Hoàng thân quốc thích làm chủ, tiếng đàn hát, tiếng trò chuyện vang lên bên tai, Lận Chước cảm thấy hình như mình không thuộc về nơi này. Trong lúc hắn đang ngẩn người thì mấy người huynh đệ nâng cốc đến chúc mừng hắn.
“Hoàng huynh, đệ chúc huynh niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu!” Người vừa cất lời là Cung Vương Lận Du. Cung Vương ở giữa, bên trái là Chúc Vương Lận Thuỵ, bên phải là Thọ Vương Lận Giác.
Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu: Hằng năm đều có ngày này.
Mấy ngày gần đây Lận Du trở nên đắc ý, trước giờ hắn vẫn xem Lận Chước như bóng ma nên không có cách nào tiếp cận đến Nội Các, nay Lận Chước nghỉ ngơi vì trúng độc cho nên hắn từ từ bồi dưỡng thế lực riêng cho mình.
Lại Bộ ảnh hưởng trực tiếp đến khảo hạch thăng chức, vì vậy người bên dưới càng lúc càng nịnh bợ Lận Du.
Lận Thuỵ ở vị trí Hộ Bộ, lúc đầu còn không dám vớt nước luộc, nhưng tặng lễ ở Hộ Bộ đã là văn hoá đặc trưng nhiều năm cho nên Lận Thuỵ bị mớ tài sản chi phối mờ mắt.
Hai huynh đệ bắt đầu trắng trợn hơn, đó là nuôi dưỡng môn khách.
Đương kim thánh thượng vốn cố ý muốn bồi dưỡng hai hài tử do Quý phi sinh ra, nên không cấm cản hành động mượn sức người tài này, dù sao thì Hoàng tử đương triều không cấm bồi dưỡng tâm phúc. Môn khách của Lận Chước cũng không ít, Lận Chước là Hoàng tử giàu có nhất, trong tay hắn nắm giữ khối tài sản lớn mà Tiên hoàng để lại, thủ hạ dưới tay hay toàn là kỳ nhân dị sĩ.
Còn Lận Du và Lận Thuỵ chỉ vừa mới bắt đầu, giống như trẻ con tập đi, đi còn chưa xong mà đòi chạy? Hai người họ không hề biết, bồi dưỡng môn khách không phải giống Mạnh Thương Quân, không phải đầu trộm đuôi cướp nào cũng nuôi dưỡng được, đó chỉ làm lãng phí tiền bạc mà thôi. Nuôi binh là phải có thủ đoạn, phải nhìn người thế nào, chứ không phải dựa vào câu “anh hùng không hỏi xuất thân”, không trải qua lựa chọn khắc nghiệt, chọn người không biết tiếp thu, thì cũng chỉ dưỡng ra đám sâu bọ.
Hai người này càng ngốc thì Lận Chước càng có lợi, đến khi hai người đủ lông đủ cánh thì thủ hạ của Lận Chước cũng đã trở thành khách quý của bọn họ cũng nên.
“Vậy thì càng phải uống một chén lớn!” Lận Chước lười biếng nâng chén, tiếp đó uống cạn một hơi.
“Hoàng huynh lại lấy lệ rồi, phải phạt!” Trước giờ Lận Thuỵ không dám lỗ mãng trước mặt Lận Chước, nhưng hôm nay hắn cảm thấy mình có khả năng tranh đua với Lận Chước cho nên âm giọng cũng lớn hơn. Lận Thuỵ rót đầy cốc rượu mạnh rồi loạng choạng mang đến trước mặt Lận Chước, rượu nhỏ giọt xuống đầy mặt bàn.
Lận Chước bình thản nhìn Lận Thuỵ, hắn cũng không tiếp nhận cốc này, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên xấu hổ.
Ngôn Khinh Linh lượn lờ đi tới, cầm chén rượu đưa lên, giọng lánh lót nói: “Thuỵ ca ca, hôm nay là sinh thần của Chước ca ca, huynh nể mặt ta, cùng vui vẻ đừng làm nhau khó xử nữa, được không?” Trên môi nàng luôn bày ra nụ cười xinh đẹp, làm cho tâm tình Lận Thuỵ dịu đi không ít, nhưng khí lạnh trên người Lận Chước cũng không bớt đi chút nào.
“Nếu đã như vậy…”
“Ngôn nhị tiểu thư quá lời rồi, Cô không cần mượn mặt mũi của Ngôn nhị tiểu thư để giữ hoà khí!” Lận Chước đưa tay cầm cốc rượu trên bàn, ngửa cổ uống sạch, sau đó hắn nhìn Lận Thuỵ cười, nụ cười này khiến toàn thân Lận Thuỵ run rẩy. Ánh mắt kia của Lận Chước rõ ràng là đang nhìn tử thi.
Lận Thụy không giấu được nỗi sợ hãi, Lận Du liền nháy mắt ra hiệu với hắn, hai huynh đệ cuối cùng vẫn không nói gì. Trong lòng Lận Du vô cùng khó chịu, hắn ngưỡng mộ Ngôn Khinh Linh đã lâu, ngay cả trong mơ hắn cũng luôn nghĩ nếu Ngôn Khinh Linh không gả cho Lận Chước, thì sẽ gả cho Hoàng tử cao quý nhất Tĩnh Quốc này là hắn, đến lúc đó hắn sẽ được Ngôn Dạ Đình yểm trợ, thì chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh.
Nhưng hôm nay, dưới khí thế áp bức của Lận Chước, hắn không thể nói được lời nào. Hoàng thượng cũng chú ý đến sóng ngầm mãnh liệt của các huynh đệ họ, biểu tình trên mặt nghiêm túc, lộ rõ bộ dạng hận rèn sắt không thành thép.
Hoàng hậu cúi đầu đứng xa nhìn hổ tranh đấu. Quý phi vốn là người nhà họ Thẩm không thể nhịn được, gương mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo.
Trên mặt Ngôn Khinh Linh khó coi, nước mắt đã ở quanh hốc mắt, dưới tay áo rộng thùng thình nàng siết chặt bàn tay. Vốn dĩ đêm nay nàng còn ngần ngại không dám dùng kế, sau khi chứng kiến thái độ của Lận Chước, đáy mắt nàng hiện lên ánh lửa, lần này nàng sẽ hạ quyết tâm.
Lúc này Lận Giác lên tiếng để dẹp bỏ không khí ngượng ngùng: “Đệ chúc hoàng huynh mọi sự như ý, cầu gì được nấy!” Lời này nghe qua vô cùng mờ ám, tựa như lời nói vu vơ nhưng lại làm cơ mặt Lận Chước giãn ra.
“Đệ cũng vậy!” Hai huynh đệ nhìn lướt qua nha, mang theo vài phần thách thức.
Sau khi phá vỡ không khí trầm mặt, những người khác cũng rôm rả nâng cốc đến chúc mừng. Lận Chước cũng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, hàn huyên cùng mọi người.