Thiệu Tình ngủ không yên, tâm tình Lận Chước cũng treo lơ lửng. Sau khi tận mắt thấy Thiệu Tình phát cổ độc, trong lòng hắn ngập tràn đủ loại cảm xúc, một người lạnh lùng tàn nhẫn đến cỡ nào thì cũng không thể không đau lòng.
Hắn nhớ đến bản thân mình lúc đầu nói những lời lạnh nhạt với Thiệu Tình, chỉ cảm thấy mình thật khốn nạn.
Hắn vốn không đồng ý cách giải độc này, nhưng mọi người lại mặc kệ phản đối của hắn, đưa người đem lên giường hắn. Hắn vô cùng tức giận, lạm sát người vô tội, biết vậy hắn đã không làm.
“Hàn Kỳ, chuyện này là sao? Ngươi nói thật cho Cô biết!” Trong Thiên điện, Lận Chước ngồi ở ghế thái sư, Hàn Kỳ quỳ gối phía trước.
Lận Chước ném chung trà về phía chân hắn, mảnh sứ vỡ nát găm vào da thịt, nước trà nóng văng tung toé lên người nhưng Hàn Kỳ không dám nhúc nhích.
Hàn Kỳ là người Tiên hoàng để lại cho Lận Chước, đã hơn 50 tuổi, thời trẻ hành tẩu giang hồ, kiến thức uyên bác, có thể giải bách độc. Nếu không có Hàn Kỳ kéo sinh mạng Lận Chước lại, chỉ e là lúc trước Lận Chước có thể bị độc phát mà mất mạng.
Hàn Kỳ đi theo Lận Chước từ khi hắn còn nhỏ, đương nhiên y biết tính tình Lận Chước bướng bỉnh, là người có chính kiến. Lận Chước hành sự chính trực nhất định không chịu áp dụng phương thức trị liệu tà ma ngoại đạo này.
Hắn vốn định đưa cổ độc vào người Ngôn Khinh Linh, vì Lận Chước không bài xích việc ở gần nàng. Chỉ cần trên người Ngôn Khinh Linh có cổ trùng, Lận Chước liền đi vào khuôn khổ vì thế hắn tự ý đến chỗ đương kim Thánh Thượng thỉnh ý chỉ.
Ai nào ngờ Ngôn Khinh Linh thấy bộ dạng phát cổ độc của Lận Chước đã sợ hãi, nàng ta nhìn thấy diện mạo dữ tợn của cổ trùng nên dù thế nào cũng không chịu nuốt.
Phu thê Ngôn Quốc Công yêu thương đích nữ, song, lại không dám kháng mệnh, càng không dám đưa cổ trùng cho người lai lịch không rõ ràng nuốt. Đành phải hy sinh huyết thống thứ nữ của phủ Quốc Công, kể từ đó Ngôn gia vẫn cống hiến một nữ nhi bảo vệ thể diện trước mặt hoàng đế, vẫn là cấp dưới trung thành.
Hoàng đế muốn cứu Lận Chước không chỉ vì phụ thân yêu thương nhi tử mà trong đó có nhiều mưu quyền chính trị. Đế Vương nhất định phải bảo hộ tướng soái, đây là thể diện của quốc gia, thánh nữ Miêu Cương có thể giết hạ hoàng tử nhàn tản, nhưng không được giết công thần của Đại Tĩnh.
“Ngươi phải đảm bảo với Cô, thân thể Ngôn đại tiểu không có gì đáng ngại!” Nếu ánh mắt Lận Chước là con dao nhỏ, e là Hàn Kỳ đã chết hơn ngàn vạn lần rồi.
Thân thể không có gì đáng ngại? Đau đớn thành như vậy sao có thể không đáng ngại?
“Hạ quan có tội lừa dối diện hạ, nhưng khẩn xin điện hạ bảo trọng thân thể, niệm tình những năm gần đây thần trung thành và tận tuỵ với ngài, để thần chữa khỏi cho điện hạ rồi sẽ xuống cửu tuyền thỉnh tội với Tiên Hoàng!”
“Đừng đem Tiên Hoàng ra nói chuyện với Cô, Cô không để mình bị xoay vòng nữa đâu, tình trạng hiện tại của Ngôn đại tiểu thư là gì? Tương lai có gì đáng ngại? Cô cho ngươi cơ hội cuối cùng để nói, ngươi khôn hồn thì nói thật đi, nếu có nửa câu giả dối, Cô đem ngươi nghiền thành tro!” Tiên Hoàng để lại cho Lận Chước không ít người, Lận Chước dùng được hơn phân nửa, còn lại dùng không thuận tay. Bọn họ trung thành với hắn thì càng trung thành với Tiên Hoàng, khi hắn đi ngược lại mong muốn của Tiên Hoàng bọn họ sẽ tự ra quyết định, đây là chuyện Lận Chước không thích nhất.