“Liên Dung! Là ngươi đúng không? Là ngươi thả Song Song và Thiệu Tình đi đúng không?” Sau khi Tần Vô Song bị cướp đi, thủ hạ của phủ quốc công phi ngựa không ngừng nghỉ, liều chết đến báo tin. Tên hộ vệ kia bị Ngôn Dạ Đình tung một chưởng vào ngực, lăn ra mặt đất chết ngay tại chỗ.
Liên Dung sợ hãi hét lên, nàng vốn tưởng rằng Ngôn Dạ Đình sẽ không phát điên đến mức như vậy, nhưng hiện tại nàng cảm giác được, bước tiếp theo hắn sẽ giết nàng.
“Ngôn Dạ Đình, ngươi đủ rồi! Tần Vô Song căn bản không muốn ở bên cạnh ngươi, rốt cuộc ngươi cố chấp vì điều gì?” Năm đó, nàng ái mộ hắn, nhưng hôm nay nàng không thể nhớ nổi rốt cuộc năm đó mình thích hắn ở điểm nào.
“Chuyện của ta và nàng ấy không đến lượt ngươi lên tiếng!”
“Làm sao, nói không được hả? Mấy năm nay có ngày nào mà nàng ta không nghĩ cách trốn đi? Ngươi cầm tù nàng ta bao nhiêu năm trời, có tác dụng không?” Liên Dung cười nhạo, với tính tình của nàng, cho dù đối mặt với gương mặt phẫn nộ của nam nhân này, nàng cũng sẽ không nhượng bộ, ngược lại còn muốn chọc tức hắn thêm.
“Hai mẹ con nàng ta còn cầu xin nam nhân bên ngoài cứu viện nữa là!” Nàng là người truyền tin tức, đương nhiên những thư từ đó đều được nàng xem qua. Ngôn Thiệu Tình dùng từ ngữ cung kính không có gì sai, chỉ là Liên Dung muốn dùng điểm đó để châm ngòi mà thôi.
Quả nhiên, vì câu này của nàng mà lửa giận của Ngôn Dạ Đình liền biến thành địa ngục luyện hoả. Tần Vô Song bị một người cướp đi không để lại dấu vết, đương nhiên Thiệu Tình không có bản lĩnh này, nhất định là có người trợ giúp, người có bản lĩnh để giúp đỡ Thiệu Tình đến độ này thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong đầu Ngôn Dạ Đình hiện lên một bóng người, nam nhân kia hắn vô cùng kiêng kị, dường như hắn có thể khẳng định, người cướp đi Tần Vô Song là nam nhân kia, mà theo lời Liên Dung nói thì những suy nghĩ của hắn đã đúng.
Là Tuyên Hằng! Mấy năm nay Tuyên Hằng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Tần Vô Song, hắn tốn biết bao nhiêu tâm tư mới có thể che giấu được tung tích của Tần Vô Song, thậm chí để né tránh Tuyên Hằng, hắn đã giam cầm nàng.
Một khi Tần Vô Song đã được Tuyên Hằng bảo hộ dưới đôi cánh thì việc hắn gặp lại nàng còn khó hơn lên trời.
Nghĩ đến tương lai không còn được gặp mặt nàng, không còn được nghe giọng nói của nàng, không nhìn thấy người nàng, hô hấp của Ngôn Dạ Đình trở nên khó khăn, giống như bầu trời trước mặt hắn đang sụp đổ.
Ngôn Dạ Đình gầm lên, đưa tay bóp cổ Liên Dung, lại còn nhấc nàng lên cao.
Rất nhanh, Liên Dung đã không còn giận, thay vào đó là thiếu hụt không khí, đôi mắt trừng lớn vì sợ chết: “khục…khục…” Liên Dung phát ra âm thanh không bình thường, không thể nói nên lời chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Thiếu chút nữa, Ngôn Dạ Đình siết mười ngón tay bóp chết Liên Dung, một khắc trước khi động thủ, ánh mắt hắn loé lên.
Sao lại để nàng ta chết dễ dàng như vậy được?
Vì vậy hắn thả lỏng cổ Liên Dung ra, ném nàng lên mặt đất.
“Khụ…khụ…” Liên Dung bịt cổ mình lại, gấp gáp hít thở, sau khi ho khan và hít thở xong nàng lại rơi nước mắt.
Kỳ thật nàng không biết vì sao lại còn muốn chấp nhất với một Tần Vô Song đã rời đi. Có lẽ nàng vẫn còn nhớ rõ lúc nhỏ nàng đến phủ Quốc Công đọc sách, nàng lén liếc mắt nhìn thấy một thiếu niên mặc bạch y, khôi ngô tuấn tú.
Mọi người đều bắt nạt hắn, khiến nàng không dám đến gần, nhưng một tiểu cô nương ngây thơ sao có thể làm ngơ trước nhan sắc tuyệt hảo đến vậy?
Nhưng mọi hy vọng của Liên Dung đã bị Ngôn Dạ Đình bóp nát, lúc này đây đã vỡ tan tành không thể khôi phục như trước nữa.
“Nữ nhân ngu xuẩn như sẽ ngươi không thể làm nên chuyện gì, chẳng phải là do nghiệp chướng Ngôn Ngai Như kia giúp ngươi sao?” Trên mặt Ngôn Dạ Đình lộ ra ác ý: “Ngươi đâu biết rằng, Ngôn Ngai Như giúp ngươi không phải vì tôn trọng người mẹ như ngươi, mà vì nó đang giúp mẹ ruột mình bỏ trốn!”