Mùng 1, 15 được nghỉ phép, sau ngày hôm đó là yến hội. Từ khi được điều trị, Lận Chước chưa bao giờ vắng mặt, nay lại cáo bệnh. Gần đây Lận Chước rất nổi bật, tuy Thánh thượng không để ý đến hắn lắm nhưng vì mặt mũi nên phải hỏi thăm một chút, cho nên triều thần liền biết nguyên nhân.
Vì “dược nhân” của Thái tử “ngã bệnh” nên làm chậm trễ thời gian dùng dược của Thái tử, dẫn đến việc Thái tử bị cổ độc phát tác.
Thân là dược nhân mà lại làm tổn hại thân thể đương nhiên phải bị vấn tội. Thánh thượng hỏi trên hỏi dưới thì mới biết được là do Thái hậu phân phó Nhũ Nhân của Thái tử chép lại sách nữ tứ thư, Nhũ Nhân phải chép sách suốt đêm nên đổ bệnh ở Đông Cung, liên luỵ đến Thái tử.
Thánh thượng đương nhiên không thể làm Thái hậu mất thể diện, hắn không nói gì, chỉ ra lệnh cho cung nhân đem đủ loại đồ bổ đến Đông Cung thăm hỏi, còn lệnh cho Thái y viện chữa trị khẩn cấp.
Lận Chước thật tàn nhẫn với bản thân hắn, tiểu huyệt cũng thao rồi, sữa cũng uống rồi, nhưng độc của hắn vẫn ứ đọng không tiêu tán là do hắn dùng nội lực khoá cổ trùng trong kinh mạch, cho nên mới có tình trạng phát độc như bây giờ. Hàn thái y hiện tại không dám đắc tội với hắn, chỉ đành phối hợp với hắn để diễn kịch, y diễn thật đến mức như thể Lận Chước có thể bị độc phát qua đời ngay tức khắc.
Sau khi nghe Thái y viện bẩm báo lại, Thánh thượng phái công công đến Từ Ninh Cung ám chỉ, hắn không hề đề cập đến chuyện Thái hậu hành sự không ổn thỏa, nhưng phạt cô cô đã ra lệnh Thiệu Tình chép sách, xem như cho Đông cũng một công đạo.
Những người khác không rõ khúc mắc trong đó, nhưng Thái hậu và Hoàng thượng lại rất rõ, Lận Chước đang rất tức giận.
Sau hành động của Lận Chước, tin tức Ngôn Khinh Linh ở Từ Ninh Cung lan truyền chóng mặt, làm sao mọi người lại không biết được, Thái hậu đang giúp Thái tử phi tương lai chỉnh người trong phòng Thái Tử.
Triều thần đều là nam tử, tuy bọn họ không vui khi thấy Lận Chước tham luyến nữ sắc, nhưng lại càng chướng mắt hành động chỉnh đốn kia của Thái hậu, đồng thời cũng lén lút phê bình Ngôn Khinh Linh đang ở Từ Ninh Cung, nam nhi quen đương đầu sóng to gió lớn, nào có thể chấp nhận hành động ám muội như vậy của tiểu nương tử.
Thái tử phi tương lai này cũng nổi danh, vậy mà chưa xuất giá đã ghen tuông thế này, không phân biệt đâu là chuyện lớn đâu là chuyện nhỏ. Chỉ vì chuyện nữ nhi cỏn con mà tổn hại thân thể của trữ quân, nữ tử như vậy sẽ thích hợp thành Thái tử phi sao?
Trung cung, chính thất cần phải quản lý tất cả các mặt, giao thiệp nhã nhặn, giải quyết thoả đáng, nam chủ xử lý bên ngoài, nữ chủ xử lý trong nhà. Danh môn thế gia đều nói, cưới thê tử thì phải cưới người hiền đức, tuy Ngôn Quốc Công mang danh sủng thiếp diệt thê, nhưng trong mắt danh môn thế gia là vì nữ chủ không đủ hiền đức nên mới có cớ sự này. Làm gì có chính thất nào muốn so đo, tranh sủng với tiểu thiếp? Dù sao thì con của thị thiếp không thể thừa kế sản nghiệp, nhi nữ do thị thiếp sinh ra khó được gả cao, vì vậy chủ mẫu việc gì áp bức thiếp thất, giở thủ đoạn với thứ nữ? Liên thị kia không chịu hiểu rõ, cứ gây báo loạn ầm ĩ với thiếp thất của Ngôn Quốc Công, khiến cho gia trạch không yên ổn, làm trò cười cho thiên hạ.
Ngay từ đầu đính thân, mấy lão thần bảo thủ luôn cảm thấy trong nhà Ngôn Quốc Công chướng khí mù mịt như vậy sao có thể dạy ra được đích nữ có thể đảm đương trọng trách lớn? Cũng may trước đó thanh danh Ngôn Khinh Linh vô cùng tốt, cho nên mới không có sóng gió gì.
Hiện giờ, hai vị tiểu thư của Ngôn Quốc Công đều gây náo loạn nội trạch của Thái tử. Lúc Ngôn Dạ Đình hạ triều, không thể tránh được bị đối thủ công kích vài câu, nhưng những người này sẽ không biết được tính toán của hắn thế nào!
Lận Chước nằm trên giường trong tẩm điện, khuôn mặt tuấn tú bị hoa văn màu đen chiếm lĩnh, đôi mắt đỏ như máu trông rất dữ tợn.
Nhưng cổ phát lần này là vì hắn cố tình, cổ trùng bị phong ấn trong kinh mạch không làm hắn mất lý trí, chỉ là mất đi chút sức sống.
“Ngài làm vậy có đáng không?” Đây là lần thứ 2 Thiệu Tình vào tẩm điện của Lận Chước, cả hai lần đều đối mặt với bộ dạng giống quỷ của hắn.
“Ít nhất không cần phải chép lại nữ tứ thư nữa. Cô đã nói rồi, cứ giao cho Cô!” Lận Chước khẽ cong khoé miệng cười lên.
Nếu như trên mặt hắn không phải là những đường vân mạng nhện đen thui khiến người khác hoảng sợ kia thì nụ cười này có thể làm ngàn vạn thiếu nữ chết mê chết mệt. Nhưng trên mặt hắn hiện giờ là một mảng xanh tím, tròng trắng thì vừa đen vừa đỏ, nhìn thế nào cũng vô cùng đáng sợ.
Trước giờ Thiệu Tình chưa bao giờ bị hắn doạ, lúc này nàng lại cảm thấy Lận Chước thật động lòng người. Ngoại trừ mẹ nàng, không có ai toàn tâm toàn ý che chở cho nàng cả, ngực nàng đau nhói. Thiệu Tình cầm khăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Lận Chước.
“Không đáng, khi cổ độc phát tác sẽ đau đớn vô cùng…” Thiệu Tình thấp giọng, bên trong còn xen lẫn giọng mũi
“Đáng, chẳng những Tình Tình không cần phải chép sách, Cô còn có thể nhận được sự xót thương của Tình Tình, nàng nói có phải không?” Lận chước bắt lấy tay Thiệu Tình: “Tình Tình, Cô khát!” Âm thanh của Lận Chước khàn đặc, hơi giống tiếng kêu của con thú bị thương, đôi mắt chỗ đen chỗ đỏ chăm chăm nhìn Thiệu Tình, bên trong có dục vọng không thể tan ra được.