Phủ Quốc Công đi xa luôn chọn thời điểm xuất phát là trời hừng sáng. Thiệu Tình không đưa tiễn, lúc nàng tỉnh dậy, đoàn xe đã rời đi. Nàng là thứ nữ không vừa lòng chủ mẫu, đương nhiên sẽ tự biết không xuất hiện sớm để làm chướng mắt người khác.
Chủ tử đều ra ngoài, chỉ còn đại tiểu thư con thiếp thất ở nhà, bọn hạ nhân có thể cảm nhận không khí dễ thở hơn hẳn. Trong núi không có hổ, khỉ tự xưng Vương, những người để ở nhà để lo liệu mọi chuyện cũng trở thành “Quản sự”.
Ngay cả nô tỳ vẩy nước quét sân cũng trốn sau núi giả chơi bài, lúc nhìn thấy Thiệu Tình các nàng còn có chút lo lắng, nhưng Thiệu Tình chỉ nhìn mấy tiểu cô nương mười mấy tuổi rồi cười một cái. Ở Tích Xuân Viên ngoại trừ mấy nô tỳ ở bên ngoài, hai mẹ con họ không có tâm phúc, đúng hơn là không được phép dưỡng tâm phúc, cho nên những nô tỳ này đều mới lạ với nàng.
Ngay cả Xuân Nhi và Hạ Nhi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, bởi vì khế ước bán thân của các nàng đều nằm trong tay Ngôn Dạ Đình. Tuy ở lâu cũng có tình cảm nhưng các nàng không có khả năng phản bội Ngôn Dạ Đình, nếu Ngôn Dạ Đình điên lên, hắn bán các nàng vào lầu xanh cũng không biết chừng.
Ban đầu Tần Vô Song cũng có nô tỳ bên người, nàng ta giúp Tần Vô Song trốn đi, sau, liền bị Ngôn Dạ Đình bán cho lầu xanh hạ đẳng nhất. Lúc đó, Tần Vô Song bệnh nặng một trận, sau đó cũng triệt bỏ quyết tâm trốn đi của nàng.
Cuối cùng, sắp thoát khỏi cái lồng đáng sợ này, trong lòng Thiệu Tình có chút hưng phấn, song vẫn có chút bất an, tuy nàng đã chuẩn bị mấy tháng rồi nhưng sự việc thành công hay thất bại phụ thuộc vào hôm nay.
Tim Thiệu Tình đập mỗi lúc một nhanh, trên mặt nàng ửng đỏ, nàng nóng vội đẩy cửa thiếu chút nữa kẹp ngón tay mình. Nàng nghĩ bộ dạng ngốc nghếch của mình nhất định sẽ bị mẫu thân nhìn thấy, nàng còn định lè lưỡi, giây tiếp theo nàng ngẩng đầu lên đối diện với căn phòng trống rỗng.
Trong thoáng chốc trái tim Thiệu Tình ngừng đập, nàng bắt đầu hoảng hốt, bàn tay vô thức đặt lên lồng ngực tự trấn an mình, dạ dày cũng quặn thắt lại. Nàng không dám chớp mắt, tựa như nàng nhìn chăm chăm vào không khi thì Tần Vô Song sẽ xuất hiện cười nói: “Lớn như vậy còn hấp tấp, để mẹ nhìn xem ngón tay có bị kẹp không?”
Thiệu Tình nhắm mắt lại cố gắng lắng nghe nhưng trong phòng lại yên ắng không tiếng động, im lặng đến đáng sợ.
Tần Vô Song đã bị Ngôn Dạ Đình đưa đi vào đêm qua. Thiệu Tình nhìn xích sắt trống không ở trước giường, đó là căn nguyên của mọi sự độc ác. Tiếng ầm ầm vang lên bên tai Thiệu Tình, thường ngày chỉ có tiếng leng keng, âm thanh từ nhỏ đến lớn mà Thiệu Tình nghe được, đó là âm thanh của cầm tù.
“Đại tiểu thư, xin hãy theo lão nô đến nơi này!” Trong lúc Thiệu Tình không biết phải làm thế nào thì giọng nói già nua khàn khàn vang lên. Thiệu Tình vô cùng quen thuộc giọng này, đã vô số lần nàng nghe người này thầm gọi nàng là tiểu tiện nhân, đây là người thân cận nhất của Liên Dung, là vú nuôi khuê mật theo từ Liên gia đến. Mọi chuyện dưới tay bà đều bẩm báo lại cho Liên Dung, ở bên trong phủ vô cùng có uy, so với tổng quản bà càng có quyền lực hơn.
Khi Liên Dung không ở trong phủ, đương nhiên Hà ma ma là toàn quyền quyết định.