Ngày thu càng đến gần, nỗi buồn trong lòng càng dâng lên, Thiệu Tình thả quyển sách trong tay xuống, tâm trạng rối bời.
Thu săn năm nay tổ chức vào tháng 8, lễ trung thu được cử hành ở bãi săn. Mồng 1 tháng 8 Lận Chước phải xuất phát đi kiểm tra an toàn xung quanh bãi săn. Chủ trì đi tuần tra lần này còn có Ngôn Ngai Như, Ngôn Ngai Như dẫn theo một đội quân, tất cả mọi người cùng xuất phát từ phủ Quốc Công.
Thiệu Tình tính toán lâu như vậy là để chờ đến ngày Ngôn Dạ Đình rời khỏi phủ Quốc Công.
Thân phận của Tần Vô Song thấp kém đương nhiên không thể đến khu vực săn bắn. Ngôn Dạ Đình luôn đề phòng Thiệu Tình, cho nên năm vừa rồi hắn mang Thiệu tình đi săn. Lúc còn lão phu nhân, hắn giấu Tần Vô Song ở biệt viện đề phòng nàng bị người nào đó hạ độc thủ.
Ngôn Dạ Đình cũng không phải là tên ngốc, làm sao hắn lại không biết Thiệu Tình với Tần Vô Song đang nghĩ gì? Nhưng hắn tự tin vào thiên la địa võng của mình, lại coi thường tiểu cô nương 16 tuổi chỉ biết chút quyền cước, bên cạnh còn có nữ nhân bị xiềng xích, phế hết võ công.
Dù vậy, nhưng Ngôn Dạ Đình cũng muốn đưa Thiệu Tình đi theo, dù sao Ngôn Khinh Linh cũng đã vào cung, khúc mắc của hai tỷ muội cũng nên loại bỏ.
Chuyện Ngôn Khinh Linh còn chưa nguôi ngoai, Liên Dung lại làm ầm lên nên cuối cùng Ngôn Dạ Đình cũng chịu để Thiệu Tình lại trong kinh.
Ba ngày trước khi đi, Lận Chước cuối cùng mới được rảnh rỗi, khoảng giờ Dậu hay giờ Tuất gì đó, Lận Chước tiến vào từ cửa sổ. Vì Lận Chước thường xuyên đến nên Thiệu không chốt cửa sổ, lúc Lận Chước xoay người đi vào, Thiệu Tình vô cùng ngạc nhiên, hai người đã không gặp 6 ngày rồi, từ sau khi nàng rời khỏi Đông Cung, đây là lần đầu tiên bọn họ xa cách lâu như vậy.
Thiệu Tình đứng lên, đi đến bên người Lận Chước, ôm lấy eo hắn: “Cuối cùng chàng cũng đến, ta nhớ chàng!” Nói dứt lời giọng Thiệu Tình đã nghẹn ngào.
Lận Chước rũ mắt nhìn nàng, suy nghĩ sâu xa: “Ta cũng nhớ nàng!” Trái tim Lận Chước chùng xuống, hắn nghe ám vệ bẩm báo, gần đây nàng rất không “an phận”.
Thiệu Tình mượn tay Liên Dung truyền mấy mật hàm ra ngoài, những mật hàm kia bị chặn lại, nằm trên bàn hắn. Ngày đó hắn trầm tư cả một đêm trước mật tin kia, cuối cùng hắn cũng không mở nó ra, sai người phát thư đi.
truyện được edit và đăng tại trichtinhlau.com, nơi khác đăng đều là ăn cắp bản edit
Lận Chước không cần xem nội dung phong thư kia cũng có thể nhìn phản ứng của Thiệu Tình mà đoán được nàng đang nghĩ gì. Có lẽ hắn không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận rằng sau ngần ấy trả giá và nỗ lực bù đắp thì tiểu cô nương của hắn vẫn muốn rời đi.
Hiện giờ mọi biểu hiện nhiệt tình của nàng đều là giả, nàng chỉ đang muốn từ biệt hắn mà thôi.
“Tình Tình, ta đã nói chuyện với phụ hoàng, phụ hoàng cũng đồng ý cho ta làm chủ hôn nhân của mình, coi như đó là phần thưởng cho thắng trận. Chỉ cần nàng đồng ý, ta liền đi thỉnh chỉ!” Chuyện của Hoàng đế và Ngôn Khinh Linh khiến Lận Chước kinh tởm, hắn không quan tâm chuyện này có làm người khác chê cười hắn hay không, thứ hắn ghê tởm đó là phụ hoàng già mà không đứng đắn của mình.
Ngày đó, mê tình hương vẫn chưa được đốt, thân là nam nhân nên hắn biết, nếu nam nhân thật sự say đến mức không còn ý thức thì không thể hành sự được, lão già này biết rõ đó là vị hôn thê của nhi tử mình nhưng vẫn cứ leo lên giường.
Đương kim thánh thượng dường như cũng biết hành động của mình không có đức lắm, nên hiếm lúc tỏ thiện ý với Lận Chước. Lão nói muốn thưởng cho hắn vì có công bình loạn, thật ra cũng chỉ là đang bồi thường, bịt kín miệng hắn mà thôi.
Nét mặt Thiệu Tình cứng đờ, nàng còn chưa kịp rời tay lên thì bị Lận Chước hôn xuống. Trong lòng hắn đang tức giận nên lực mút mạnh hơn thường ngày, dường như hắn có thể nếm được mùi rỉ sắt trong miệng hai người.
“Đừng vội cự tuyệt ta, đợi ta trở về thì cho ta đáp án!” Lận Chước cẩn thận quan sát biểu hiện của Thiệu Tình, hắn phát hiện nàng hơi co người lại không dám nhìn vào mắt hắn, điều này gián tiếp khẳng định suy đoán của hắn là đúng.
Nếu lúc này, Thiệu Tình có thể nhìn thẳng vào Lận Chước nàng có thể thấy được sự bướng bỉnh trong mắt hắn, cách hắn nhìn nàng giống như con báo rình mồi.
Lận Chước khăng khăng muốn nhận được câu trả lời, Thiệu Tình giằng co với hắn một lúc rồi thở dài: “Chàng hà tất gì phải vậy? Chàng cũng biết…ta không thích hợp với cuộc sống trong cung, cũng không thể sinh hài tử, nếu chàng cưới ta, hậu viện sẽ không được yên ổn. Hơn nữa ta không cho phép phu quân mình nạp thiếp, nếu không có con nối dõi, chàng phải giải thích với Hoàng thượng thế nào đây?”
Thiệu Tình có rất nhiều lý do nhưng Lận Chước không muốn nghe, hắn nói: “Điều này nàng không cần phải lo, nàng không thích cuộc sống trong cung vậy thì cùng ta đến trấn giữ ở Nam Cương, nếu nàng không muốn sinh hài tử vậy thì đừng sinh, nhận nuôi một đứa trẻ là được rồi, nàng chỉ việc gả cho ta, dù trời có sập xuống thì ta cũng chống đỡ được!”
Thiệu Tình hơi lo lắng, nàng cảm thấy Lận Chước chấp nhất quá nặng, nhưng đồng thời nàng cũng vô cùng cảm động.
“Không được cự tuyệt ta, ít nhất nàng nên suy nghĩ lời của ta nói, từ từ suy nghĩ cho kỹ!” Thái độ của Lận Chước vô cùng kiên quyết, Thiệu Tình chưa bao giờ đối diện với thái độ sắc bén này của hắn. Trước mắt, nàng không có cách nào để từ chối, nàng im lặng một lúc cuối cùng gật đầu.
“Tình Tình, Cô hy vọng khi Cô trở về nàng có thể cho Cô một đáp án khiến Cô hài lòng, làm Thái tử phi của Cô không tốt sao?” Trước giờ mặt Lận Chước luôn có thần, hiện giờ được bao phủ bởi u buồn, giọng nói của hắn nghe qua có vài phần tủi khổ.
Khả Khả: Từ chối lần thứ n+1 nhưng vẫn lì. Mà tui bị lung lay rồi chị em, chắc phải đi đọc lại mấy chương đầu.