Hai chân nàng đã chết lặng, thế nhưng nàng vẫn thấy hơi thẹn với Lận Chước, cố gắng chống đỡ, đầu gối cũng không còn cảm giác nữa, cho dù nằm trên chiếc giường mềm mại thì đầu gối vẫn bị cọ thành một vết đỏ lớn.
Bên trong Thiệu Tình bị một lượng lớn tinh dịch lấp đầy, tràn ra ngoài hai chân, tinh dịch chảy xuống đùi dưới cũng sắp khô, chỉ để lại một cảm giác dính nhớp ướt át.
Thiệu Tình phát hiện, Lận Chước khó chịu, nàng cũng sẽ khó chịu theo, vài lần muốn xin hòa nhưng cuối cùng phải cắn răng chịu đựng.
Đáng tiếc chính là, Lận Chước cũng như thế, thấy nàng khổ sở, hắn càng khổ sở hơn nàng, dứt khoát để nàng nằm bò, vốn nghĩ không nhìn mặt nàng thì trong lòng sẽ dễ chịu một ít, không ngờ không nhìn thấy vẻ mặt nàng thì càng không nhìn được mà suy đoán, có phải nàng sẽ đỏ mắt, khó chịu trong lòng không, có phải sẽ cảm thấy hắn không thích nàng không?
Nhưng mỗi lần mềm lòng thì không nhịn được mà xem thường bản thân, tự tát mặt mình! Nàng để ý hắn chỗ nào? Làm gì để ý đến suy nghĩ của hắn?
12 tháng 6, đã sắp đến hạn ly biệt, Lận Chước đỏ đuôi mắt, bóp eo Thiệu Tình, bạch bạch bạch bạch, một trận tấn công như vũ bão, Lận Chước mạnh mẽ đụng tới cuối cùng, cả người run lên, không biết bắn vào trong cơ thể nàng biết bao nhiêu lần.
Thiệu Tình có chút đau khổ nhíu mày, dường như là ngay lúc đó, cơ thể đã rất mệt mỏi với chuyện chăn gối nhưng lại bị ép lên mây, cảm giác đó vô cùng khó tả, vừa thống khổ, vừa thoải mái, cơ thể nàng run rẩy, ngã nghiêng về phía trước.
Bặc ——
dương v*t của Lận Chước bị rút ra ngay khi Thiệu Tình lảo đảo, phát ra tiếng vang vang dội, dương v*t hơi mềm kia vẫn còn khả quan như cũ, quy đầu bị dâm dịch thấm ướt, phía trên dương v*t hơi vểnh lên dính đầy dịch yêu, tạo thành một mảng nước dâm dục, tản ra một mùi hơi tanh nồng.
Huyệt nhỏ bị cắm một thời gian vẫn chưa khép lại, thịt non bên trong hơi lật ra ngoài, sau một hồi co rút lại, hộc ra một ngụm chất lỏng trắng đục, chậm rãi chảy xuôi giữa hai chân Thiệu Tình, dính lên đệm giường dưới thân nàng.
Ý thức của Lận Chước dần rõ ràng, trong mấy ngày nay, hắn như đặt mình trong sương mù mười dặm, buồn đầu xoay vòng bên trong, hoàn toàn không tìm thấy con đường kế tiếp, nhưng hôm nay con đường lại hiện ra rất rõ ràng.
Hắn đang làm cái gì vậy? Đối mặt với nữ nhân mình yêu sâu đậm nhất, đang chần chừ cái gì chứ? Bị từ chối một lần, bị từ chối hai lần, bị từ chối không biết bao nhiêu lần nhưng theo đuổi là chuyện của hắn, nàng không có nghĩa vụ phải hùa theo hắn, nếu như nàng không bị hắn làm cho cảm động thì cũng không thể trách nàng được đúng chứ?
Rõ ràng trong lòng bảo phải sớm chiều ở bên trong quãng thời gian cuối cùng, lại ngay lúc sắp chia tay mà quên mất ước nguyện ban đầu, lãng phí biết bao nhiêu thời gian.
Sao hắn phải làm lớn chuyện với nàng chứ? Không để ý tới nàng thì cũng khiến hắn đau khổ nhiều, một mình mình thống khổ không đủ, còn vì mỗi một chút khó chịu của nàng mà đau lòng.
“Tình Tình...”
“Lận ca ca...”
Thân không vẽ phượng mà tung cánh, tâm có thần nên dễ điểm thông, có lẽ tương lai sẽ không còn ở bên nhau nhưng lúc này lại hiểu lòng nhau, cùng một lúc, hai người mở miệng, cùng một lúc, hai người dừng lại.
“Nàng nói trước đi!”
“Ngài nói trước đi!”
Hai người lại cùng mở miệng lần nữa, cùng đáp lời: “Ta sai rồi.” Rồi cùng nhận sai.
Cuối cùng hai người đều cười, thật sự cảm thấy buồn cười, cũng có chút đau khổ.
Thiệu Tình chậm rãi đứng dậy, kéo cơ thể mỏi mệt lên, tựa đầu vào trong ngực Lận Chước, nàng không tiếp tục mở miệng, Lận Chước duỗi tay véo mặt nàng: “Sai chỗ nào?” Hắn hỏi.
“Sai ở thân phận, sai ở thời gian gặp mặt, sai ở...” Giọng của Thiệu Tình khàn đi, không nói tiếp được.
Lận Chước không để nàng nói thêm gì nữa, sao có thể xem đó là sai lầm của nàng được? Không ai có thể quyết định xuất thân cao quý hay đê hèn, nàng không sai!
“Nàng không sai, người sai là ta... rõ ràng đã quyết tâm phải tốt với nàng, lại không chịu được chút thiệt, Tình Tình... dù sao cũng đã nhiều ngày rồi, chúng ta làm hoà, được chứ?”
Hai tay Thiệu Tình ôm chặt cổ Lận Chước, nghĩ dù sao ba ngày nữa cũng sắp từ biệt rồi, lồng ngực thật sự rất nặng nề, nếu như ngày cuối cùng vẫn tra tấn nhau như vậy, khi nhớ lại chắc chắn nàng sẽ hối hận.
“Được, chúng ta làm hoà.” Thiệu Tình ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng có thể nhìn thẳng vào mắt Lận Chước.
Trong lòng Lận Chước vô cùng khổ sở nhưng cũng có một chút vui mừng, hắn thấy được vẻ lưu luyến và không nỡ từ trong đôi mắt lóng lánh này, cuối cùng cũng không phải một mình hắn diễn kịch.
Lận Chước cảm thấy bây giờ mình quá dễ dàng thỏa mãn, nếu hắn không thích nàng như vậy thì thật sự rất muốn tìm một căn nhà nhỏ yên tĩnh nhốt nàng vào, sống qua ngày với nàng, nhưng hắn không muốn khiến nàng giận, không muốn trong mắt nàng xuất hiện bất cứ oán giận nào với hắn, khi đó hắn mới biết, thì ra đối mặt với tình cảm, hắn không dũng cảm một chút nào cả.
Bờ môi mềm mại đưa lại gần, Lận Chước cúi đầu chăm chú nhấm nháp, thầm thề trong lòng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay dễ dàng, nàng trở về cũng được, như vậy hắn mới có thể dùng đủ tam môi lục sính, kiệu tám người khiêng, hồng trang mười dặm, hiên ngang cưới thê.
Thiệu Tình không biết suy nghĩ này của hắn, nàng đang tận tình đáp lại, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, hai cơ thể nóng như lửa cũng cọ xát lẫn nhau, dục vọng dâng trào, Lận Chước lại thẳng lưng tiến quân thần tốc lần nữa, Thiệu Tình dựng thẳng vòng eo thon mảnh khảnh kia, nóng bỏng đón lấy dục vọng của hắn.
hoa huy*t bị lấp đầy một cách mạnh bạo, Thiệu Tình chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hai tay leo lên vai hắn, bấm vào tóc của hắn, hận không thể ép thành một thể.
Giống như cá rời nước lại trông thấy một thùng nước cứu mạng, vội vàng, khát vọng biết bao, Lận Chước không ngừng kích thích trên người nàng, mỗi một chút đều đánh sâu vào phần thịt non nhạy cảm nhất của nàng, tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng hắn biến thành tiếng ngâm nga buồn rười rượi.
“Hức hư...” Từng cơn sóng mãnh liệt vui sướng cuốn đến, Thiệu Tình giống như một chiếc thuyền lênh đênh, tìm không ra bến tàu, bị sóng đánh tan, quấn lấy, cuối cùng là bị cắn nuốt.
“Ha ưm...” Lúc vui sướng chồng chất đến cao nhất, cuối cùng Lận Chước cũng kết thúc nụ hôn lâu dài khiến người ta hít thở không thông này, tiếng rên rỉ yêu kiều của Thiệu Tình ngân dài, xuyên qua hai cơ thể đang dính lấy nhau, truyền vào trong xương cốt của Lận Chước.
Dưới sự kích thích mãnh liệt, một lượng lớn dâm dịch phun ra như mưa, giống như suối, phụt phụt, bị cây gậy th*t chặn lại, phát ra tiếng nước tà dâm theo từng nhịp thọc vào rút ra của hắn, đệm giường dưới thân hai người vô cùng lộn xộn.
“Tình Tình...” Sau trăm cú giã, tinh dịch bắn vào tử cung của Thiệu Tình, lấp đầy tử cung nhỏ bé của nàng
Ngay khi ý thức dần mờ đi, có vẻ Lận Chước nói gì đó bên tai nàng, nàng nghe không rõ, nhăn mày lại, ưm một tiếng, không hề biết rằng hắn đã nói: “Ta sẽ không từ bỏ.”
—————————
Ngôn Dạ Đình, học con rể một chút đi!