“Bệ hạ…ư…bệ hạ…” Thiếu nữ nằm úp trên giường, cặp mông tròn chổng cao, côn th*t tím đen điên cuồng lao vào tiểu huyệt, vang lên tiếng bạch bạch không dứt.
“Ái phi cắn thật chặt, Khinh Linh đúng là bảo bối của ta…a…” Lận Hiền thở hổn hển, hắn không ngừng rong ruổi trên người Ngôn Khinh Linh.
Lúc trước, hắn sủng ái quý phi, hắn nghĩ nữ nhân theo năm tháng giống như rượu ủ lâu năm, mỗi độ tuổi sẽ có mỗi vẻ đẹp khác nhau, cho đến khi gặp Ngôn Khinh Linh, hắn mới biết, từ trước đến giờ hắn chưa thật sự gặp được tuyệt sắc thiên tiên.
“Bệ hạ…bệ hạ thật lợi hại…long căn của bệ hạ làm Khinh Nhi rất thoải mái…Khinh Nhi lúc nào cũng muốn ngậm lấy long căn của bệ hạ…a…” Ngôn Khinh Linh lắc lư vòng eo mảnh khảnh của mình, cố gắng nuốt trọn dương v*t vào trong cơ thể.
Nam nhân luôn thích nữ nhân đoan chính khéo léo nhưng cũng thích nữ nhân nhiệt tình ở trên giường. Đặc biệt là nam nhân như Lận Hiền, hắn lại càng thích nữ nhân dâm đãng, hắn muốn nữ nhân tôn sùng hắn, tôn sùng dương v*t của hắn.
Lận Hiền thích quý phi vì quý phi làm cho hắn cảm nhận được niềm vui sướng của nam nhân. Tuy nhiên ở phương diện này, Ngôn Khinh Linh làm tốt hơn cả.
Lúc Liên Dung tiến cung thăm nàng, hai người đang lúc bàn tính đường đi nước bước trong tương lại, nàng nghiêm túc nói với Liên Dung: “Mẹ! Con muốn tranh sủng, con muốn trở thành sủng phi, con muốn hạ sinh hài tử cho hoàng thượng! Con muốn hắn phải hối hận!” “Hắn” ở đây không ai khác, đó là Lận Chước.
Từ nhỏ Ngôn Khinh Linh luôn đặt ra yêu cầu cao cho bản thân, cho dù là cầm, kỳ, thi, hoạ nàng đều xuất chúng, hiện giờ nàng đem tất thảy để tranh sủng.
Sau khi xác nhận ý định của Ngôn Khinh Linh, Liên Dung liên minh với Hoàng hậu, bà âm thầm đến Giáo Phường nhờ kỹ quan truyền thụ cho Ngôn Khinh Linh bí thuật phòng the. Kỹ quan kia cũng từng xuất thân trong gia đình quyền quý, bởi vì phụ huynh tham lam nên lưu lạc chốn phong trần. Một tài nữ bỗng dưng sa đoạ, kỹ quan kia là người hiểu rõ nhất.
Ngôn Khinh Linh được kỹ nữ kia truyền dạy rất nhiều thứ, điều quan trọng nhất là có thể giữ nét đoan chính trước mặt người khác, nhưng cũng khiến nam nhân cuồng si.
Đối với nam nhân này, nàng bỏ qua mọi thứ, đặt mình ở vị trí thấp nhất, để đối phương lúc nào cũng cảm thấy bản thân to lớn vĩ đại.
Lận Hiền cuồng si, hắn vốn là một nam nhân phong lưu đa tình. Ngay cả khi quý phi được sủng ái nhất, một tháng ngoại trừ mồng 1 và mười lăm, hắn cũng chỉ ở lại chỗ quý phi nhiều lắm là bảy tám ngày. Nếu thần tử có dâng tấu muốn hắn rải đều mưa móc thì hắn làm sẽ làm bộ đến cung khác nghỉ ngơi.
Nhưng từ khi có Ngôn Khinh Linh, hắn mới biết cái gọi là “Đêm ngắn ngày dài!” Nếu như có thể hắn cũng muốn học theo Đường Minh Hoàng kia “Từ đây Quân Vương bất tảo triều!”
Thật trùng hợp, hắn và Đường Minh Hoàng đều coi trọng nữ nhân của nhi tử mình, cũng đều không sợ quan viên rì rầm, đến khi chuyên sủng bảo bối thì mồng 1, mười lăm cũng không đến lượt Hoàng Hậu.
Vừa hay Hoàng hậu cũng đang phiền chán Lận Hiền, mà chuyện này có thể đả kích quý phi, Hoàng hậu cũng rất sẵn lòng.
“Khinh Linh…Khinh Linh…” Ngôn Khinh Linh có cái tiểu huyệt thật tuyệt vời, tầng tầng lớp lớp xoắn chặt, phía trước phía sau đều có cảm giác khác nhau. Khi đâm đến nơi sâu nhất mang lại cảm giác tươi mới, từng vòng mị thịt hung hăng siết chặt quy đầu mẫn cảm của nam nhân, giống như có ngàn vạn cái miệng nhỏ nhẹ nhàng cắn mút, bên cạnh đó lại là âm thanh yêu kiểu của tiểu cô nương.
“Bệ hạ…bệ hạ…thiếp còn muốn bệ hạ yêu thương thần thiếp nữa…ư…” Giọng nói của tiểu cô nương cực ma mị, như đang gãi ngứa trái tim Lận Hiền. Đột nhiên hắn muốn nhìn mặt nàng, kế tiếp hắn lật người Khinh Linh qua, đối diện với tuyệt sắc dung nhan của nàng, trái tim hắn liền mềm nhũn.
“Trẫm thương nàng, chỉ thương mình nàng…” Hắn lại thúc mạnh vào bên trong, hé mở tử cung nàng, mạnh mẽ lao vào.
Ngôn Khinh Linh cảm thấy đau, hàng chân mày hơi nhíu lại, nhưng nàng không kêu, ngược lại còn đưa tay quấn cổ hắn: “Bệ hạ, ôm thiếp!” Bị đau cũng không kêu la chỉ ngoan ngoãn đòi ôm, nữ nhân ngoan ngoãn như vậy có mấy nam nhân có thể nhẫn tâm cự tuyệt?
Vì Ngôn Khinh Linh nên Lận Hiền sinh ra chút cảm giác khó nói với Lận Chước. Một mặt hắn cảm thấy áy náy, áy náy vì đoạt vị hôn thê của nhi tử mình, song, một mặt hắn lại thấy nhi tử mình không biết tốt xấu, vậy mà lại bỏ lơ tâm can bảo bối của hắn, làm cho tâm can bảo bối hắn đáng thương, đau khổ.
Đối với Ngôn Khinh Linh, Lận Hiên thương hại nhiều hơn, hắn tiếc cho cái thông minh hiểu biết của nàng nhưng lại không được vị hôn phu thanh mai trúc mã thích.
Trăm sai, vạn sai thì Lận Hiền vẫn không sai, đương nhiên tiểu bảo bối của hắn cũng không sai, vì vậy trong chuyện này người sai chỉ có Lận Chước. Lận Hiền cũng biết bản thân mình ghét Lận Chước là rất vô lý, nhưng vậy thì đã sao? Hắn là thiên hạ chí tôn, hắn đối xử thế nào với nhi tử của mình thì ai có thể xen vào?
“Bảo bối, trẫm muốn bắn đầy vào tử cung nàng, nàng sinh cho trẫm một hài tử, nó sẽ là nhi tử trẫm yêu thương nhất!” Nói dứt lời, Lận Hiền bắn tất cả tinh dịch vào tử cung Ngôn Khinh Linh.
“Thiếp sẽ sinh hài tử cho bệ hạ…a…bắn vào đi…” Hai chân Ngôn Khinh Linh chủ động quấn lên hông Lận Hiền, cặp mông nâng lên, nghênh đón từng đợt tinh dịch của hắn.
Cho dù được bao bọc kín nhưng Hoàng trướng cũng như doanh trướng bình thường, lời dâm đãng đáng xấu hổ đương nhiên vẫn có thể truyền đến tai thủ vệ như thường, đồng thời cũng truyền đến doanh trướng của quý phi bên cạnh.
Đương nhiên, giữa các doanh trướng vẫn có khoảng cách, quý phi được sủng ái nhiều năm cho nên tai mắt bên cạnh hoàng đế vô cùng đông đảo, lời ngon tiếng ngọt trên giường của Hoàng đế và Ngôn Khinh Linh rất nhanh truyền đến tai nàng.
Trong trướng của Quý phi, vẻ mặt của Liên Phương xám xịt, nàng đập mạnh lên chiếc bàn dài bên cạnh, chén trà bên trên thoáng nhảy lên, chiếc nắp rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng rõ ràng.
“Tiện nhân! Tiện Nhân!” Liên Phương rống lên giận dữ, tiếp đó lại đưa ánh mắt đau thương nhìn đại nhi tử mình: “Du nhi, có phải mẫu phi đã xấu? Vì sao phụ hoàng con chỉ sủng ái mỗi tiểu tiện nhân kia?”
Lận Du không thể trả lời được, lòng hắn đau đến tột cùng, nàng là khát vọng trong lòng hắn, những tưởng trái tim hắn đã tan nát khi nàng trở thành hoàng tẩu của mình, hắn không thể ngờ, vẫn còn điều khiến tim hắn đau thảm hơn. Hiện giờ nữ nhân hắn yêu thương lại trở thành phi tử của phụ hoàng.
Trong lòng hắn hận Lận Hiền, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, vì vậy mọi oán hận hắn trút lên người Lận Thuỵ. Dưới bàn tay của Lận Chước, Lận Du đã biết ý đồ không tốt của Lận Thuỵ, hắn biết đệ đệ ruột thịt của mình vì muốn đả kích mình cho nên mới đưa nữ nhân mình yêu thương đến giường của phụ hoàng.
Tưởng tượng người mà hắn yêu nằm dưới thân phụ hoàng, rồi sau này người hắn yêu sinh cho hắn một đệ đệ hay muội muội, lòng hắn liền căm hận vô cùng.
“Du Nhi? Con nói gì đi! Con sẽ không đứng về phe tiểu tiện nhân kia đúng không? Trong lòng con không gạt bỏ được ả sao? Ả ta bò lên giường của phụ hoàng con đó! Con phải ở bên cạnh mẫu phi!” Liên Phương và Hoàng đế ngoài yêu ra còn có sự gắn kết, nhiều năm trôi qua chưa bao giờ bà suy sụp đến mức này, cho dù nhiều tú nữ trẻ tuổi vào cung cũng không vượt qua được bà, nhưng hôm nay, lần đầu tiên bà nếm được mùi vị thất sủng.
“Sao phụ hoàng con lại có thể nói thích nhất hài tử của ả được! Hắn thích nhất là Du Nhi của bổn cung cơ mà!”
Vẻ mặt Lận Du bất đắc dĩ, mấy lần muốn mở miệng, song, không thể nói ra được lời bài, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Lận Thuỵ nhìn mẫu thân bất lực không thể lay chuyển huynh trưởng trong lòng hắn phát bực. Từ nhỏ hắn luôn bị phụ thuộc vào huynh trưởng, ngay cả phụ hoàng và mẫu phi đều dự định sẽ cho huynh trưởng thượng vị, tất cả đều bày mưu tính kế vì hắn. Còn Lận Thuỵ thì chỉ có thể là một Vương Gia giàu có nhàn nhã, cái vị trí tôn quý kia, có ai mà không muốn?
Lận Thuỵ cảm giác Lận Du lớn lên trong hủ mật, còn hắn thì không. Hắn vốn đang đắc ý, sẽ không ai biết “công lao to lớn” của hắn sau sự việc kia, nào ngờ, mọi chuyện hắn làm Lận Du đã biết tất cả.
Hiện giờ quý phi suy sụp hoàn toàn, bộ mặt giả vờ bình thản cũng không thể treo lên nổi.
Nội dung tác giả nhắn nhủ:
Tuyến câu chuyện lúc sau vừa hồi tưởng vừa tiếp diễn, nội dung phía sau sẽ tiếp nối nội dung phía trước.
Nhà của Sư bá còn chưa kịp nóng, mà nhà của Lận Hiền đã cháy rồi. Nhân vật Ngôn Khinh Linh tôi không định sẽ viết nhiều, nhưng nó là con đường để Thái tử quang minh chính đại đón Tình Tình về, cho nên hơi lan man một chút.
Cuối cùng, tác giả cũng hơi bối rối không biết có nên để Thiệu Tình làm Hoàng hậu hay không.