Thiệu Tình hiểu Lận Chước muốn gì, nàng biết Lận Chước mặc kệ tất cả đang nỗ lực gieo giống, nhưng chung quy cũng là tốn công vô ích.
Từng đĩa đồ ăn nóng hổi từ nhà bếp Đông Cung đưa lên, màu sắc hương vị đều có tính toán kỹ, Thiệu Tình không còn nghĩ đến mối quan hệ ngổn ngang hỗn loạn của hai người nữa. Toàn bộ tinh thần của nàng đều đặt ở bàn ăn tinh xảo phía trước. Bị Lận Chước làm một trận thật sự tiêu hao rất nhiều thể lực, bụng nàng giờ này đang đói khát vô cùng.
Thiệu Tình ngồi ở bên cạnh Lận Chước, mấy ngày này Lận Chước đều để nàng ngồi như vậy, nàng đã quen, Tử An và Tử Câm bắt đầu gắp thức ăn cho nàng.
Lúc ở nhà Tần Vô Song luôn chiều nàng, cho nên lúc dùng cơm cũng không kiêng kị điều gì cả. Nơi này của Lận Chước, nhiều quy củ, bắt đầu từ món canh, tiếp theo ăn rau dưa, rồi mới đến dùng cơm, lúc này mới được ăn thịt, sau đó là ăn đồ ngọt.
Lận Chước từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên người Tiên hoàng, dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, Tiên đế vô cùng chú trọng sự nghiệp đế vương, tập trung bồi dưỡng trữ quân duy nhất là hắn.
Quân Vương không được phép thể hiện rõ bản thân yêu thích thứ gì, đối với nữ nhân cũng vậy. Nhưng để làm được như vậy không có mấy ai, Đại Tĩnh từ thời lập quốc đến nay, cũng chỉ có Tiên hoàng mưa móc rải đều, công bằng công chính.
Bản thân Tiên hoàng đã trải qua trận đoạt đích thảm khốc, cho nên đối với con nối dõi vô cùng khắc nghiệt. Y có khả năng khống chế bản thân cực mạnh mẽ, y vì con trai mình mà dẹp đường thênh thang thoáng đãng để hắn lên làm vua. Tiên đế đặc biệt chú trọng đến hài tử của chính thê, y thà rằng từ bỏ một trưởng tử có tài trí, đưa huynh đệ của thánh thượng đến một đất phong xa xôi, chỉ cần bọn họ có tà tâm, bọn họ đều bị con dao sắc bén của Tiên đế chặt đứt, có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.
Khi Đương kim thánh thượng còn nhỏ, Tiên hoàng vì tranh đấu đã sát phạt quyết đoán, buông lỏng chuyện dạy dỗ hắn, để cho Đương kim thánh thượng mang chút hơi thở ăn chơi trác táng, tự làm theo ý mình, không giống phụ thân hắn coi trọng trung cung, tùy tâm sở dục, dây đến tộc muội của Trung cung. Hắn cũng không coi trọng chính thống như Tiên hoàng, ngược lại, lại đi kỳ vọng hai đứa nhỏ do nữ nhân hắn sủng ái sinh ra. Do đó, sau khi Tiên đế băng hà, Lận Chước chịu rất nhiều khổ sở, nếu như không phải vì Lận Chước vững vàng kiên định, sợ là bị những trận gió to thổi lung lay rồi.
Lận Chước luôn tuân theo khuôn khổ, cái “không có quy củ” lớn nhất đời này của hắn đang ngồi bên cạnh, mặt mày hớn hở trước bàn đồ ăn. Lận Chước nhìn Thiệu Tình trong lòng đủ loại cảm xúc, rất nhiều lần hắn muốn giữ trái tim mình lạnh giá, nhưng mỗi lần đều vì nữ nhân này mà gãy đổ.
Nàng tươi trẻ đầy sức sống khiến hắn không tự giác đến gần nàng. Mỗi khi gần nàng hắn mới phát hiện mọi sinh hoạt trước giờ của mình hiu quạnh đến nhường nào.
Đã từng hưởng thụ thế gian phồn hoa, nào ai muốn quay về ngày tháng cô tịch?
Thỉnh thoảng Lận Chước luôn tự hỏi, đến lúc đó, hắn có thể buông tay được không?
Thiệu Tình không biết trong lòng Lận Chước đang đấu tranh điều gì, nàng thật sự rất đói bụng, sau khi uống canh xương hầm khai vị, nàng vui vẻ cầm đũa.
Ngay lúc Thiệu Tình bắt đầu nhấm nháp món Tứ tiên xào nấm trứ danh thì Tiểu Xuân Tử, đại đồ đệ của Hỉ Phúc công công đến chắp tay thông truyền.
Lận Chước động đũa muốn dùng cơm, ngay cả đuôi mắt cũng không quét đến Tiểu Xuân Tử, chỉ hỏi: “Nơi này còn quy củ hay không?” Giọng nói của hắn lạnh đến rợn người, chỉ có Thiệu Tình là không sợ bộ dạng này của hắn.
Tiểu Xuân Tử kinh hãi quỳ xuống: “Bẩm thái tử điện hạ, Ngôn Nhị tiểu thư tiến cung cầu kiến ạ!” Nếu là người khác hắn sẽ không thông truyền giúp đâu, nhưng đây là Ngôn Nhị cô nương, là vị hôn thê của Thái tử.