Vì đảm bảo dược tính của Cổ trùng, lúc Thiệu Tình nuốt vào là con sâu sống sờ sờ, con sâu kia sinh sống trong cơ thể nàng, lấy máu thịt làm thức ăn, sau ba tháng sẽ chết đi và bài tiết ra ngoài. Trên thân thể của Thiệu Tình cũng tạo ra tổn thương nhất định, nếu sau ba tháng không nghỉ ngơi tốt sẽ ảnh hưởng đến dương thọ.
Thiệu Tình chưa từng có thai lại có thể sản sinh ra sữa là vì dùng thuốc để kích thích, cho nên đây cũng là nguyên do mỗi khi đến kỳ nguyệt sự nàng lại đau đến vậy. Dùng dược liệu để thúc ép sản sinh sữa thì thể chất của Thiệu Tình cũng sẽ thay đổi, đại khái là không thể có thai được.
Để sữa đạt đến dược tính tốt nhất thì ngay từ đầu nên tìm một nữ tử trong thời kỳ cho con bú là thích hợp nhất.
Nếu để Ngôn Khinh Linh làm thuốc dẫn thì không cần phải kích thích sản sinh sữa, chỉ là đợt điều trị này sẽ kéo dài hơn. Đơn giản vì người đó là Ngôn Thiệu Tình cho nên Hàn Kỳ mới nặng tay hơn, mặc kệ ba tháng sau thân thể nàng có ra sao đi nữa.
Vì thúc ép sản sinh sữa này cho nên Ngôn Quốc Công mới cầu xin cho Thiệu Tình một chức Nhũ Nhân.
Ngôn quốc công phu nhân tìm đến Hàn Kỳ, hai người thương lượng một hồi cố ý tăng thêm liều lượng.
“Nói như vậy, các ngươi vì không để Tình Tình mang thai cho nên mới hạ độc nàng như vậy?” Lận Chước cho rằng phụ hoàng hắn đã quá tàn nhẫn với mình rồi nhưng hắn vẫn không ngờ tới Ngôn Quốc Công phu nhân lại ác hơn thế nữa. Nghĩ vậy, trong lòng hắn sinh ra đồng cảm, khiến hắn thương xót nàng hơn.
Thời khắc này Lận Chước đã xác định tâm ý của mình, đợi sau khi giải độc xong, hắn sẽ không để nàng đi, hắn muốn chăm sóc nàng, đặt nàng dưới cánh chim của hắn, bảo đảm cho nàng cả đời này vô ưu vô lo.
“Xin thái tử điện hạ minh giám, thần làm như vậy không phải vì bạ độc Ngôn đại tiểu thư mà là vì bất đắc dĩ, để thuốc chuyển hoá thành sữa mới có thể phát huy công hiệu tốt nhất được. Hơn nữa, thái tử điện hạ chưa cử hành đại hôn mà lại có con với thị thiếp sẽ làm bại hoại thanh danh của người!” Hàn kỳ biết Tiên Hoàng không thích thứ trưởng tử thế nào, lúc trước Tiên Hoàng say rượu làm loạn cho nên Hoàng trưởng tử là vết nhơ cả đời ông.
Dựa theo kỳ vọng của Tiên Hoàng với Lận Chước, Hàn Kỳ cảm thấy mình không làm gì sai cả, hắn chỉ làm theo di mệnh của Tiên Hoàng thôi.
“Tốt, tốt lắm! Làm ra chuyện lớn như vậy để gạt Cô, xem Cô như tên ngốc! Ngươi được lắm!” Lận Chước tức muốn hộc máu, tay đánh gãy tay vịn ghế, vụn gỗ đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng hắn không cảm thấy đau, chút đau đớn này sao có thể so với những thống khổ mà Thiệu Tình đã chịu đựng.
Trên chiến trường hắn chiến đấu vì công danh của hắn, bị thương, trúng độc là do hắn lựa chọn, mọi hậu quả hắn tự chịu, nhưng Thiệu Tình trúng độc là vì hắn, hắn không giết bá nhân nhưng bá nhân lại vì hắn mà chết.
“Chẳng lẽ Cô phải cảm tạ vì lòng trung thành của ngươi?” Lận Chước nghiến răng nghiến lợi.
Cuộc đời hắn căm hận nhất là loại việc nhân danh đại nghĩa, bức bách người khác hy sinh, vậy mà bên người bên cạnh hắn lại làm ra việc này, hắn còn đi tin lời gièm pha, góp phần ngược đãi nàng.
“Ngươi làm Cô mất mặt, khiến cô ngay cả cầm thú cũng không bằng…cũng là đáng đời Cô, là Cô không biết nhìn người!” Trong giọng nói của Lận Chước có vài phần mệt mỏi cùng bi thương. Người lừa gạt đương nhiên sai, nhưng chẳng phải vì ngươi sơ suất nên mới bị gạt sao?
“Từ hôm nay trở đi, chuyên tâm điều dưỡng cho Ngôn đại tiểu thư, Cô sẽ gọi Trương Cảnh về, Ngôn tiểu thư chỉ mới mười sáu tuổi, không thể cứ vậy mà mất đi khả năng sinh nở được!” Lận Chước nhớ tới thỉnh cầu Thiệu Tình nói với hắn, trong lòng vỡ lẽ, chẳng lẽ nàng đã biết tất cả?
“Thần tuân mệnh!” Hàn Kỳ cắn răng lĩnh mệnh.
Trương Cảnh là quân y trong quân đội Lận Chước, y thuật vô cùng cao minh nhưng hắn không quen cuộc sống trong cung. Trương Cảnh là người tài mà Lận Chước tìm về, lúc trước hắn dốc sức phản đối cách chữa trị này của Hàn Kỳ, nhưng chuyện quá gấp Trương Cảnh cũng không có cách nào khác, điều này khiến hắn cảm thấy mình không đủ năng lực, hiện giờ hắn đang ở bên ngoài hành y cứu người, tích luỹ kinh nghiệm để có thể đương đầu với bất kì tình huống nào.
Trương Cảnh năm nay chỉ mới 22, có thể nói là hậu sinh khả uý, Hàn Kỳ luôn đề phòng hắn, đây đúng với câu “trời sinh Du sao còn sinh Lượng”.
Lận Chước không có tâm trạng quản Hàn Kỳ nghĩ gì, trong lòng hắn hiện tại chỉ có Thiệu Tình, chỉ để ý đến suy nghĩ của nàng. Người Ngôn gia rốt cuộc đã làm gì với nàng? Vì sao nàng không nói với hắn?
Lận Chước ngẫm nghĩ, cuối cùng lại thêm khó chịu.
Nếu ngay từ đầu nàng nói thật, hắn sẽ tin sao? Hắn vốn tự cho rằng nàng là nữ tử ngang tàng phóng đãng giống như tin đồn, nơi nào sẽ nghe nàng giải thích? E là nàng sớm biết sẽ tự rước nhục nên mới im lặng không nói.
Ở chung một khoảng thời gian, Lận Chước liền biết những lời đồn đãi bên ngoài đều là những công kích ác ý, người trước mặt hắn rõ ràng là một nữ tử thông minh, lạc quan, không phải là người ngang ngược trong lời đồn.